Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ

Chương 25

Tô Bảo không thể tin nổi mà mở to mắt ngửa đầu nhìn Tô Diễn.

Đôi chân dài của Tô Diễn vẫn còn đặt sau lưng nhóc, chiếc áo sơ mi màu trắng mỏng manh trên người nhanh chóng bị hơi nước nóng làm cho ướt đẫm, dính ở trên người, da thịt nơi ngực thấp thoáng ẩn hiện.

“Ba.’’ Tô Bảo xoay người, một tay đặt lên đùi Tô Diễn, một tay khác dụi dụi mắt, nói hai chữ: “Ôm con.’’

Tô Bảo đang làm nũng.

Có thể là do di truyền từ Tô An, nhưng từ trước đến nay Tô An chưa bao giờ làm nũng trước mặt anh, Tô Diễn thực sự không dám tưởng tượng dáng vẻ Tô An làm nũng với anh là như thế nào.

Có lẽ cho dù bao anh chết trên người cô, anh cũng sẵn lòng.

Tô Diễn cúi đầu nhìn xuống, duỗi tay ôm Tô Bảo lên. Tô Bảo nằm trên vai Tô Diễn, ghé sát thì thầm bên tai anh: “Đừng bớt một cái bánh pudding, khỉ không*?

(Nguyên văn: Hóu bú hóu 猴不猴, 猴 có nghĩa là khỉ: ý của Tô Bảo là được không, nhưng do Tô Bảo còn nhỏ nên nói sang “khỉ”.)

“Được.’’ Tô Diễn trả lời, nhẹ nhàng nói: “Nếu con có thể bảo An An “bán manh” giống như con thì ba sẽ không bớt.’’ Vừa dứt lời, anh nhìn về phía Tô An, ánh mắt trầm tĩnh.

Con Corgi vẫn còn đang tắm rửa đột nhiên rên lên một tiếng, cả người ướt nhẹp, nó đã được tắm rửa qua hai lần, trên người sạch sẽ hơn rất nhiều. Sau hai lần tắm cho chó, trong phòng tắm tràn ngập hơi nước nóng trắng xóa, chiếc váy dài trên người Tô An đã ướt đẫm.

Đối mặt với ánh mắt Tô Bảo, Tô An đưa tay vén những sợi tóc dài buông xoã trước ngực ra sau tai, mỉm cười đối mặt với ánh mắt Tô Diễn, bắt chước theo cách phát âm của Tô Bảo nói: “Không khỉ nha.’’

Giọng nói cô trong trẻo sạch sẽ, nhưng cũng giống như gương mặt và dáng người kia, nó luôn có một nét quyến rũ quen thuộc, mang theo một cảm giác trêu chọc, dụ dỗ.

Tô Diễn rũ mắt xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt.

Chính xác mà nói, dáng vẻ này của Tô An không được xem là đang làm nũng, nhưng cũng đủ để anh xôn xao trong lòng.

Tô Bảo quay đầu lại nhìn về phía Tô Diễn, chớp chớp mắt, rốt cuộc ý của mẹ xinh đẹp là bớt hay không bớt vậy.

“Bây giờ con đi ngủ, thì ngày mai sẽ không bớt.’’

“Vâng.’’

Tô Bảo vô cùng vui vẻ được Tô Diễn dỗ đi ngủ.

Tô An tắm cho con Corgi một lần cuối cùng xong rồi tắt nước. Sau khi tắm xong, cơ thể con Corgi teo tóp lại một cách nghiêm trọng khiến đôi mắt càng to hơn nữa.

Tô An sờ sờ kiểm tra bộ lông còn ướt nhẹp trên người nó, cuối cùng lúc thu tay lại còn vỗ vỗ đầu Corgi, nói: “Được rồi, để tao đi lấy máy sấy, mày ngoan ngoãn đợi ở đây nhé.”

Nhưng khi cô vừa mới đứng lên, con Corgi vẫn luôn nằm im không nhúc nhích lại đột nhiên đứng dậy lắc lắc người, bộ lông ướt nhẹp bị hất tung, bọt nước văng tung toé khắp nơi, cả người Tô An cũng bị dính đầy nước.

“…..” Trên người dinh dính khó chịu, Tô An vén tóc lên, vén toàn bộ mái tóc dài thả sang bên trái, tóc dài xoã xuống theo bả vai. Cô biết Tô Diễn không cần máy sấy cho nên trực tiếp đi thẳng xuống lầu lấy máy sấy lên.

Con Corgi có hai lớp lông, bộ lông lại dày rậm, Tô An cầm máy sấy sấy một lúc lâu mới làm khô lớp lông bên ngoài, sau khi vén lớp lông kia lên sờ sờ kiểm tra thì lại phát hiện lớp bên trong vẫn còn ướt, chỉ có thể mở máy sấy sấy khô lông cho nó một lần nữa.

“Nuôi mày còn phải mua thêm một cái máy thổi nước về nữa đấy.’’ Sấy khô lông con Corgi, Tô An tắt máy sấy.

Đúng lúc này, Tô Diễn đi vào, nói: “Tô Bảo ngủ rồi.’’

Tô An đứng dậy, tiện tay đặt máy sấy lên bồn rửa mặt, sau khi được tắm rửa sạch sẽ, con Corgi liền rúc người nằm ở bên chân cô.

Nhìn chiếc váy gần như ướt đẫm trên người Tô An, Tô Diễn nhíu mày, nói: “Đi tắm đi.’’

“Vậy, để em đưa nó về trước đã.’’

Dường như con Corgi kia nghe hiểu được những lời Tô An nói, bốn chân ngắn nhỏ dẫm lên sàn nhà phát ra âm thanh lạch cạch nho nhỏ, đi theo Tô An ra ngoài. Tô An sắp xếp cho con Corgi xong xuôi lại lên lầu chuẩn bị ôm Tô Bảo về nhà.

Nhưng vừa bước vào cửa, một chiếc khăn lông khô lập tức rơi xuống từ trên đỉnh đầu.

Tô Diễn ngăn cản Tô An ở cửa, thong thả lau khô nước bị con Corgi vẫy lên trên người cô.

Chiếc khăn lông mềm mại chậm rãi trượt từ trên mặt xuống cánh tay, trên cánh tay cô còn dính một ít lông của con Corgi, lúc này bị khăn lông lau đi lại cảm thấy hơi ngứa ngáy.

Tô An nhìn Tô Diễn, vẻ mặt anh vô cùng tập trung.

“Em vẫn chưa tắm…’’ Cô vẫn chưa tắm, cho nên bây giờ lau sạch cũng vô ích mà thôi.

“Ừ.’’ Rõ ràng Tô Diễn không quan tâm lắm, mà hỏi một vấn đề khác: “Áo sơ mi đâu?’’

“Áo sơ mi nào?’’ Tô An không hiểu.

“Áo tối qua em mặc.’’

Tô An: “…..”

Từ lúc nào nhà tư bản của chúng ta lại trở nên tiết kiệm như thế, chiếc áo sơ mi mặc qua một đêm bị đè đến nhàu nhĩ đầy nếp gấp vẫn còn muốn?

“Anh cần sao?’’

“Ừ.’’ Tô Diễn ném chiếc khăn lông, nhìn Tô An.

Tô An không muốn đưa cho anh, vì thế nói: “Bị em vứt rồi.’’

Tô Diễn gật đầu, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, nhưng giọng nói lại hơi khàn khàn: “Anh muốn nhìn.’’

Tô Diễn trực tiếp nói thẳng ra như thế khiến Tô An suýt nữa đã không thể chống đỡ được, kết hôn hai năm, cô không phát hiện ra Tô Diễn không mắc bất cứ chứng nghiện đặc biệt nào, được rồi, ngoại trừ ở trên giường hoàn toàn không có vẻ lạnh nhạt thường ngày, thậm chí còn tương đối mạnh liệt bá đạo và kiên trì ra.

Tô An đưa tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ trên mặt Tô Diễn, bắt chước theo giọng điệu chậm rãi trước kia của anh, nói: “Diễn Diễn, quan hệ của chúng ta bây giờ là gì?’’

“Quan hệ gì?’’ Tô Diễn hỏi lại.’’

“Chưa phải là người yêu.’’ Bàn tay Tô An theo gò má Tô Diễn trượt xuống, trực tiếp dừng lại lên eo anh, nói: “Anh muốn nhìn cũng vô dụng mà thôi, hiểu chưa?’’

Vừa dứt lời, Tô An liền đi vào phòng ngủ ôm Tô Bảo đang ngủ say ra, ôm Tô Bảo xuống lầu ngay trước mặt Tô Diễn.

Muốn nhìn sao?

Còn phải xem cô có muốn hay không.

Sáng hôm sau, Tô An dậy sớm, sau khi cho Tô Bảo ăn xong liền đưa con Corgi và Tô Bảo đến bệnh viện thú cưng. Đưa Corgi đi kiểm tra cơ thể và tiêm vắc xin phòng bệnh xong, cô lại muốn một lọ thuốc tẩy giun sán.

Con Corgi đã được tiêm vắc xin phòng bệnh, sau khi trở về nhà từ bệnh viện thú cưng vẫn luôn co người nằm trong ổ chó mà Tô Diễn mua cho nó. Sáng sớm trợ lý của Tô Diễn có ghé qua đây một chuyến, mua rất nhiều đồ dùng cần thiết để nuôi chó.

Tô Bảo ăn cơm trưa xong, cùng với con Corgi mặt lớn mắt nhỏ nhìn chằm chằm nhau một lát rồi đi ngủ. Sau khi nhóc con ngủ say, Tô An gửi cho Tô Diễn một tin nhắn liền vội vàng đi đến Thượng Phẩm.

Từ khi nhận được đơn đặt hàng của nhà cổ lâm viên kia, Cố Thừa Càn vẫn luôn chờ cô bày tỏ thái độ.

Đậu xe xong, Tô An không vội vã đi tìm Cố Thừa Càn mà đi đến phòng thiết kế trước. Hôm nay mấy nhà thiết kế của bộ phận thiết kế đều đến đông đủ.

“Hôm nay là ngày mấy vậy, sao các anh các chị lại đến đông đủ như thế.’’

“Biết làm sao được, đầu buổi chiều hôm nay còn có một cuộc họp, không thể không đến đây phục dịch được.’’ Ngoại trừ Tô An ra thì Tiểu Viên chính là nhà thiết kế trẻ tuổi nhất công ty, năm nay vẫn chưa kết hôn.

Tần Thấm gấp tập tài liệu lại, vẫy vẫy tay với Tô An, ra hiệu cho cô lại đây, vẻ mặt trêu chọc, ý cười trên mặt không thể giấu được.

Tô An cảm thấy kỳ lạ, đi đến.

Tần Thấm click mở album trong di động ra, chỉ vào bức ảnh trên màn hình, hỏi: “Này, đây có phải là con trai của cô không?’’

Khung cảnh của bức ảnh vô cùng quen thuộc, chính là lễ hội pháo hoa tối qua.

Cậu bé trong bức ảnh ngồi trên bãi cỏ bên bờ sông Hoài, một chú chó Corgi hơi bẩn thỉu ngồi xổm bên cạnh nhóc con.

Cậu nhóc kia vẫn còn quá nhỏ, mặc dù ngũ quan chưa nẩy nở hoàn toàn nhưng vẫn có thể nhìn ra được rất đẹp, da thịt trắng trẻo mềm mại giống như bánh bao, đôi mắt lấp lánh pháo hoa nhìn chằm chằm vào con Corgi bên cạnh, ngón tay trắng nõn khẽ chạm vào mép lỗ tai con Corgi, dáng vẻ tựa như muốn sờ mà lại không dám sờ vào.

Tô An đã quá quen thuộc với cậu nhóc này.

Có thể không quen thuộc được sao, đây chính là miếng thịt từ trên người cô rớt xuống đó.

Tần Thấm đã nhìn thấy Tô Bảo mấy lần, những lần nào cậu nhóc cũng được Tô An ôm vào trong ngực khiến cô không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt cậu nhóc trông như thế nào, chỉ cảm thấy vừa dễ thương vừa mềm mại, sáng nay thấy có người trong vòng bạn bè đăng bức ảnh này lên, không hiểu tại sao cô lại lập tức nghĩ đến Tiểu Bảo Bảo nhà Tô An.

Thực sự quá giống, không chỉ là cảm giác thôi đâu.

“Là Tô Bảo…’’ Tô An càng cảm thấy kỳ lạ, không chắc chắn hỏi: “Bức ảnh này là?’’

“Chúc mừng, chúc mừng!’’ Tần Thấm không nhịn được, trực tiếp bật cười thành tiếng, khiến một vài người trong bộ phần thiết kế đưa mắt nhìn về phía này.

“Cha chồng quốc dân đấy!’’ Nhưng lại nghĩ đến Tô An một mình nuôi nấng Tô Bảo, Tần Thấm lại thay đổi: “Không đúng không đúng, là mẹ chồng quốc dân mới đúng chứ.’’

Tô An: “…..”

Mẹ chồng quốc dân là cái quỷ gì vậy?

Một vài người trong bộ phận thiết kế sôi nổi hỏi: “Hai người có chuyện gì thế? Chuyện vui thì bí mật vui vẻ cho riêng mình, không chia sẻ cho chúng tôi gì cả.’’

Tần Thấm ồ một tiếng hỏi: “Không có ai trong vòng bạn bè các cô các cậu đăng lên sao?’’ Nhưng nghĩ lại, phần lớn những người trong bộ phận thiết kế này vẫn chưa kết hôn, hoặc mới lập gia đình nhưng chưa có kế hoạch sinh con.

“Xin lỗi xin lỗi! Tôi quên mất, chắc trong vòng bạn bè các cô các cậu không có bà mẹ trẻ nào đầu.’’

“Giải tán đi, chị Tần Thấm đang xát muối vào trái tim những người cô đơn như chúng ta đấy.’’ Tiểu Viên giả vờ thở dài một hơi.

“Đại mỹ nhân nổi tiếng trong bộ phận thiết kế của chúng ta đã trở thành bà mẹ chồng quốc dân rồi.’’

“Khụ khụ…’’ Tiểu Viên sặc một ngụm nước, vỗ vỗ ngực không ngừng ho khan, nhìn về phía Tô An.

“Chị cũng không biết.’’ Tô An cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

“ A a a a, tôi xem Weibo rồi, đó là bảo bảo nhà Tô An sao?’’ Một người trong bộ phận thiết kế ghé sát vào nói: “Sáng nay trong lúc lướt Weibo thì thấy, một vài tài khoản có tích V lớn cũng chia sẻ, một số topic đáng chú ý cũng đăng bức ảnh kia, em còn lưu lại nè.’’

Tô An nhíu mày: “Weibo? Weibo nào?’’

“Trên hotsearch!’’

Chẳng mấy chốc, toàn bộ người của bộ phận thiết kế rối rít tụ tập lại chỗ Tần Thấm xem ảnh, có cô bé chưa kết hôn vừa xem vừa ôm ngực cảm thán dễ thương đến chết mất.

Tô An trở về chỗ ngồi của mình, bật dữ liệu di động, mở cửa hàng ứng dụng ra rồi download Weibo về máy. Gần như toàn bộ thời gian rảnh của cô đều tập trung trên người Tô Bảo, và những ứng dụng linh tinh như Weibo gì đó đều vô dụng với cô, cho nên Tô An không bao giờ download nó về máy.

Download xong, Tô An tiện tay đăng ký một tài khoản nào nó, dễ dàng tìm thấy tài khoản Weibo đứng đầu kia.

[Mộc Mộc Tử V: “Hy vọng mỗi một năm đều có thể đi xem pháo cùng anh” Mộc Mộc Tử đã kết hôn, cảm ơn các vị đã quan tâm. Đêm nay đi xem lễ hội pháo hoa với anh, thật đẹp. Còn gặp được Tô Bảo đáng yêu đến phát khóc nữa chứ! Hy vọng sau này con của tôi cũng đáng yêu như thế (*▽*)]

Phía dưới là chín bức ảnh được đính kèm.

Tô An click mở xem từng cái một, phát hiện không có bức ảnh nào Tô Diễn lọt vào ống kính thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ngoại trừ một bức ảnh cuối cùng đã được chỉnh sửa làm mờ, phần được làm mờ chính là hình ảnh Tô Diễn mặc tây trang lịch sự và cô trong chiếc váy dài.

Tối hôm qua Lý Mộc Tử hỏi cô ấy có thể đăng mấy bức ảnh kia không, lúc đó cô không nghĩ nhiều lập tức đồng ý, kết quả qua một đêm, Tô Bảo trở thành bảo bảo quốc dân, còn cô trở thành bà mẹ chồng quốc dân, cả thế giới đều truy tìm ba mẹ Tô Bảo.

“Phía dưới bình luận đều hỏi ba mẹ bảo bảo là ai.’’ Tiểu Viên mở bình luận ra.

Tô An: “……”

Thả di động xuống, Tô An chuẩn bị đi tìm Cố Thừa Càn trước.

Tiểu Viên upload tin tức, bật thốt lên: “Cập nhật mới nhất! Weibo chính chủ ra mặt bác bỏ tin đồn!’’

“Bác bỏ tin đồn!’’ Tô An nghi hoặc.

“À, chuyện là phía dưới bình luận có người đoán đó là con trai của Lâm Tư Hàm đã kết hôn trong làm giải trí, nhắc đến Lâm Tư Hàm, vì Thẩm tổng kia của nhà cô ấy thực sự quá đẹp trai, a a a, nếu không phải biết Tô Bảo, suýt nữa em đã tin rồi. Tô An, sau khi về nhà chị nhớ giúp em xin chữ ký của Tô Bảo nhé!’’

“Tô Bảo vẫn chưa biết viết chữ đâu.’’

“Ha ha ha ha ha ha.”

Tô An update một chút, cố tiện tay mở bài viết Weibo mới nhất của Lý Mộc Tử.

[Mộc Mộc Tử: Tin đồn gì vậy! Không phải là con của vị kia đâu, mọi người đứng đoán mò nữa. Mẹ của bảo bảo là một đại mỹ nhân, thực ra là nhà thiết kế chịu trách nhiệm thiết kế ngôi nhà mới của chúng tôi! Cô ấy rất xinh đẹp, nhân tiện muốn nói một câu, gien di truyền thực sự quá tốt.]