Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ

Chương 4

Mua xong đồ từ trung tâm mua sắm, Tô An lái xe đưa Tô Bảo về nhà.

Trên đường đi không ngắn, Tô Bảo dựa vào ghế an toàn trẻ em mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi. Đầu Tô Bảo trắng trẻo non nớt nghiêng qua dựa vào cửa sổ xe, thịt trên gương mặt bị đè ép, môi không ý thức được mà tách ra chu lên.

Nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.

Tô An từ trong kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, thỏa mãn nhếch môi một cái.

Đến tiểu khu, dừng xe ở dưới lầu xong, Tô An mở cửa sau của xe ra, ôm Tô Bảo ra ngoài.

Tô Bảo lẩm bẩm vài tiếng, có chiều hướng tỉnh lại.

Tô An một tay vững vàng đỡ Tô BẢo, tay kia xoa lên lưng Tô Bảo, dịu dàng dỗ dành: “Tô Bảo ngoan.”

Hai tay Tô Bảo nắm thành quả đấm nhỏ mềm nhũn, ở trong ngực Tô An duỗi tay chân, đầu gối lên bả vai Tô An, dần dần lại ngủ thϊếp đi.

Năm sáu giờ cuối mùa hè, nhiệt độ không khí không khô, ánh nắng chiều cách mặt đất rất gần.

Tô An đứng ở cửa sau của xe, ôm Tô Bảo ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời hoàng hôn ráng màu quất và màu xanh lam, tầng mây núi non trập trùng, phủ cho xung quanh một mảnh màu vàng kim nhạt.

Bầu không khí bình lặng yên ả như thế này trước kia cô có cố gắng thế nào cũng không thể cảm nhận mà vẽ lại, ngược lại bây giờ cô lại có thể ôn hòa nhã nhặn mà phác họa ra, thế nhưng những lý tưởng và khí phách từng chôn sâu nơi đáy lòng cũng đã chết rồi.

Năm tháng dài đằng đẵng, trời đất vốn rộng lớn, khí phách ngạo nghễ mà tuổi trẻ nên có cuối cùng cũng như một nắm cát vàng bị chôn vùi, lý tưởng cũng theo đó mà hao mòn đi.

Nghe thấy tiếng hít thở vững vàng, nhỏ thấp của Tô Bảo, Tô An nhẹ nhàng đóng cửa sau của xe lại, vòng qua ghế lái phụ, hơi cúi người chuẩn bị lấy túi mua sắm lớn nhỏ từ bên trong ra.

Nghiêng người, tránh cho đầu của Tô Bảo va vào trần xe, cánh tay trái nhỏ gầy của Tô An xuyên qua mấy cái túi mua sắm, ôm túi mua sắm từ ghế lái phụ ra ngoài.

Túi ni lông màu trắng phác họa làn da trên cánh tay, không bao lâu liền siết ra dấu vết màu đỏ thật đậm.

Lúc Tô An ôm Tô Bảo chờ thang máy, có chút hối hận.

Sớm biết thì đã không mua nhiều đồ như vậy.

Đi vào thang máy, Tô An mới hậu tri hậu giác* ý thức được một vấn đề khác, cô làm sao mới có thể lấy ra chìa khóa từ trong túi với điều kiện tiên quyết là không làm Tô Bảo tỉnh lại.

(*: Hậu tri hậu giác là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.)

Vẫn luôn xoắn xuýt đến khi cửa thang máy mở, Tô An vẫn chưa thoát ra khoải sự rầu rĩ.

Ra khỏi thang máy, Tô An ngẩng đầu một cái, nhìn thấy Tô Diễn dựa vào cửa nhà cô.

Tô Diễn còn mặc âu phục màu đen lúc gặp cô buổi sáng, chân dài eo hẹp. Giờ phút này đầu ngón tay của anh cầm một điếu thuốc, hơi cụp mắt xuống.

Thuốc, cũng chưa châm lửa.

Tô An lại không kiềm chế được sự xúc động mà cau mày.

Kết hôn với Tô Diễn hai năm, cô từ trước đến nay chưa từng thấy Tô Diễn hút thuốc.

Nghiêng mặt, khóe mắt của Tô An nhìn thấy lông mi thật dài của Tô Bảo, giống như Tô Diễn, lông mi dài, ở nơi gần đuôi mắt, lông mi hơi vểnh lên trên.

Nhận ra người tới, Tô Diễn thu điếu thuốc lại, nhìn về phía Tô An.

Ánh mắt từ khuôn mặt Tô An chậm rãi hướng xuống dưới, khi nhìn thấy cục thịt nhỏ trong ngực Tô An, Tô Diễn ngay cả lông mày cũng không nhướng, dường như cũng không phải kinh ngạc lắm.

Đến khi nhìn thấy trên cánh tay nhỏ gầy của Tô An bị túi ni lông siết ra vết đỏ, không vui mím môi.

Tô Diễn đi về phía trước.

Bóng râm cao lớn phủ xuống, Tô An ở dưới bóng râm như thế này, lông mi run rẩy không thể ức chế được.

Hơi thở nam tính mát lạnh áp tới, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, bao vây mỗi một giác quan của cô, ngay cả lỗ chân lông cũng đang kêu gào.

“Nó ngủ rồi?” Tô Diễn hỏi.

Anh đương nhiên là chỉ Tô Bảo.

“Ừm.” Tô An lên tiếng.

Từ khoảnh khắc cô nhìn thấy Tô Diễn vào buổi sáng cô liền biết, mấy năm qua cô rời khỏi Tô Diễn, tất cả mọi chuyện đều không giấu được, cũng không có chỗ để giấu.

Cho nên, cô thoải mái, cũng không che giấu chuyện Tô Bảo.

Tô Diễn hững hờ ừ một tiếng, cầm lấy túi mua sắm to nhỏ treo trên cánh tay Tô An.

Tô An cứng đờ.

Đầu ngón tay của Tô Diễn hơi lạnh.

Đầu ngón tay của anh lướt qua cánh tay cô, mang đến cảm giác nhột từng cơn từng cơn. Nơi bị đầu ngón tay anh chạm qua, đầu tiên là lạnh buốt, sau đó giống như là lửa đốt, đau rát.

Túi mua sắm bị lấy đi, cánh tay Tô An nhẹ đi, hai tay sít sao ôm lấy Tô Bảo.

“Tô Diễn.” Tô An thấp giọng gọi anh: “Chúng ta ----”

Ba chữ ly hôn rồi này vẫn chưa nói ra miệng, đôi môi đỏ mọng ẩm ướt, đầy đặn của Tô An liền bị một ngón tay đè lên.

Ngón trỏ của Tô Diễn để lên đôi môi khép khép mở mở, giống như đang không ngừng dụ dỗ anh của Tô An, khẽ híp mắt nhìn cô: “Suỵt ----”

Yết hầu chuyển động một cái, giọng nói trầm thấp hơn mang theo từ tính truyền vào lỗ tai Tô An: “Bảo Bảo ngủ rồi.”

Vọt lên một cái, tai của Tô An hoàn toàn đỏ lên.

Rũ mắt xuống, Tô Diễn nhìn vết đỏ bị siết ra trên cánh tay của Tô An, ngón trỏ áp trên môi Tô An hơi dùng sức, nghiền ép lên môi châu* non mềm của Tô An.

(*:唇珠: Là điểm chính giữa của môi trên.)

Tô An không khỏi lui về phía sau, bị ép dán lên vách tường.

Tô Bảo trở thành nhân bơ bánh bích quy kẹp giữa cô và Tô Diễn.

Sức lực trên môi không thu lại.

Tô An nghĩ đến trước kia có một lần Tô Diễn hôn cô cũng là một buổi hoàng hôn thế này.

Lúc đó cô đang ở trạng thái rất tồi tệ, muốn vẽ lại vẽ không ra, đặt bút thế nào cũng không có được cảm giác mình muốn.

Có người nói, loại trạng thái này gọi là không có linh cảm.

Mà linh cảm cần phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Người học vẽ cảnh, có người tìm kiếm linh cảm trong sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bắt đầu sa đọa, có người trời sinh linh cảm không ngừng.

Có được thì thành công, tu thân dưỡng tính.

Cô không thuộc về loại người đầu tiên, cũng không thuộc về loại người thứ hai.

Cô từng hâm mộ Tiêu Nhiễm, xuất thân thế gia, linh cảm trời sinh, lối vẽ tỉ mỉ tinh tế. Mà cô dường như lâm vào một loại trạng thái nôn nóng, chạy không ra lại trốn không thoát, nhất định phải kiên trì vẽ, hoàn thành bài tập của thầy hướng dẫn.

Bạn học đã nói với cô, linh cảm tìm được trong sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Ví dụ như tìиɧ ɖu͙©, ví dụ như rượu thuốc lá, ví dụ như rất nhiều…

Cô không thử.

Ngày nào đó, buổi chiều, cô ở trong sân dựng giá vẽ, tay run rẩy lấy điếu thuốc ra.

Cầm thật lâu, không nhúc nhích.

Thứ nhất, lương tâm cô áy náy. Nhà họ Tô cũ của cô, Trung y thế gia*, các bậc trưởng bối đều là đức hạnh đoan chính, không hề có sở thích gì xấu. Nếu như bị ông nội của cô dưới chín suối biết được một cô gái nhỏ cô đây đυ.ng vào cái này, đợi sau này đi gặp ông sợ là sẽ bị lột một lớp da.

(*: Nhà làm nghề y lâu đời.)

Sự tiêu vong của vương triều Đại Thanh có một nửa có thể quy cho thuốc phiện, tổ tiên nhà cô từng vì hoàng gia mà bán mạng ở Thái y viện, từng lập quy tắc hễ là người trong nhà, bất luận nam nữ, tất cả đều không thể đυ.ng vào thuốc phiện.

Thứ hai, cô không dám. Cô không thích mùi khói.

Ngày ấy, tình cờ, Tô Diễn kết thúc hội nghị ở ngân hàng chi nhánh. Vừa bước vào trong sân liền liếc thấy người phụ nữ của anh cầm điếu thuốc trong hoàng hôn.

Bước chân của Tô Diễn dừng lại, mũi chân đổi phương hướng, đi đến phía sau Tô An trực tiếp mà lặng yên không tiếng động.

Thuốc bị rút đi.

Tô An hoàn hồn, đối diện với ánh mắt của Tô Diễn, ngẩn người.

Dưới hoàng hôn, đôi môi đỏ mọng của Tô An cũng được vầng sáng nhuộm lên một lớp màu vàng nhàn nhạt lại nhu hòa, trong mắt đựng đầy ánh nắng nhỏ vụn, tràn đầy sự ngây thơ.

Lúc đó Tô An ở trước mặt Tô Diễn vẫn là một bé ngoan, vô cùng biết vâng lời.

Tô Diễn không hỏi.

Tô An chột dạ trước, giải thích: “Kí©ɧ ŧɧí©ɧ linh cảm.”

“Kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế nào?” Tô Diễn rũ mắt xuống, nhìn đầu ngón tay cầm điếu thuốc hỏi.

Tô An kiên trì: “Ví dụ như phụ….” Nghĩ đến dùng từ phụ nữ này đối với cô mà nói có lẽ không thỏa đáng, Tô An đổi từ: “Ví dụ như đàn ông, ví dụ như…”

Mấy chữ rượu thuốc lá này bao gồm cả từ ngữ phía sau Tô An nói không nên lời.

“Đàn ông em có.” Tô Diễn ném thuốc đi, cúi người xuống, hôn lên đôi môi vẫn luôn như có như không dụ dỗ anh của Tô An.

Tô An không phản kháng, bị Tô Diễn đẩy lên trên giá vẽ, hai tay gác ở đằng sau, đầu ngón tay bấu víu giá vẽ thô ráp, dựa vào giá vẽ mặc cho Tô Diễn đòi hỏi.

Môi của Tô Diễn lạnh, đôi môi mỏng tô viền lấy hình dáng môi của cô, nghiền ép môi châu của cô.

Hoàng hôn đó, Tô An ở trong ánh sáng từng chút tối dần, nghe thấy tiếng hít thở càng ngày càng gấp rút của Tô Diễn.

Tô An mở mắt ra, ôm Tô Bảo, nhàn nhạt nhìn về phía Tô Diễn.

Tô Diễn dường như rất mệt mỏi, gần kề nhau, cô mới nhìn thấy màu xanh nhạt dưới mắt anh.

“Cùng anh tham gia một buổi dạ tiệc.” Tô Diễn hơi khép hờ mắt nói.

Tô An không để ý tới, môi giương lên một đường cong: “Tô tiên sinh thật sự là quý nhân hay quên.”

Cũng ly dị rồi còn muốn cô nghe lời cùng anh tham gia dạ tiệc, nằm mơ đi.

Khom người xuống, rời khỏi sự giam cầm của Tô Diễn, Tô An một tay ôm Tô Bảo, tay kia từ trong túi lấy chìa khóa ra, mở cửa.

Sau khi cửa mở ra, Tô An xách túi mua sắm vào trong phòng rồi đóng cửa.

Tất cả hành động làm liền một mạch.

Cửa bị đóng lại trước mắt Tô Diễn.

Tô Diễn đưa tay bấm ngón tay đèn nén huyệt thái dương thình thịch nhảy lên, lấy điện thoại ra bấm gọi trợ lý.

“Ừm, lễ phục tối nay đưa tới.”

Bảo Bảo đang ngủ, tiếng gõ cửa quá ồn. Tô Diễn bảo Cao Lâm tối nay đưa lễ phục tới.

Tô An nhìn thời gian còn sớm, dứt khoát cùng Tô Bảo chen chúc trên một cái giường, ngủ một giấc.

Tinh thần trong lúc mông lung bị một trận tiếng gõ cửa có quy luật đánh thức.

“Cộc cộc cộc” tiếng gõ cửa ba gõ một dừng, kiên nhẫn miệt mài.

Tô Bảo buổi chiều chơi mệt rồi, lúc này vẫn không tỉnh.

Tô An nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, đứng dậy đi mở cửa.

“Phu nhân, tôi đến đưa lễ phục.”

Tô An một tay đỡ trên chốt cửa, nhìn Cao Lâm.

Cao Lâm còn nói: “Phu nhân yên tâm, sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian của phu nhân, chỉ lộ mặt là được rồi.”

Không đợi Tô An sắp xếp lời từ chối, Cao Lâm thấp đầu một cái, giống như cúi đầu: “Còn xin phu nhân nhất định phải đồng ý.”

“Đi vào trước đi.” Tô An không biết từ chối, nhìn thì đẹp lạnh lùng, thật ra rất dễ chung sống.

Cao Lâm đặt chiếc hộp trên cái tủ ở cửa, khom lưng: “Không quấy rầy phu nhân nữa, tôi ở dưới lầu chờ phu nhân. Phu nhân cứ từ từ, thời gian còn sớm.”

Cửa được Cao Lâm đi ra nhẹ nhàng đóng lại.

“An An?” Phòng ngủ không bật đèn, Tô Bảo tỉnh lại, không nhìn thấy Tô An thì bò xuống giường, bạch bạch bạch chạy chậm ra khỏi phòng ngủ theo thói quen đi tìm Tô An.

Tô An ôm lấy Tô Bảo: “Tô Bảo là Tiểu Cư Cư sao?”

“Tô Bảo và Tiểu Cư Cư giống nhau, ăn được ngủ được.”

Tô Bảo dụi dụi mắt: “Ừm.”

Tô An không khỏi vui vẻ, con trai cô cũng quá dễ thương rồi, rất rất đáng yêu.

Ôm Tô Bảo đi tới nhà vệ sinh, Tô An vừa tắm rửa cho Tô Bảo, vừa nói: “Chờ chút nữa mẹ nhỏ tới cùng Tô Bảo, Tô Bảo chơi với mẹ nhỏ trước một lúc có được không?”

“Vâng ạ.” Tô Bảo bóp con vịt cao su trôi nổi trên mặt nước: “An An thì sao?”

Tô An ngồi xổm xuống, chồm hổm bên rìa bồn tắm, xoa cánh tay trắng như tuyết giống như ngó sen của Tô Bảo, tiếp tục thoa sữa tắm em bé cho cậu: “Tạm thời có việc, rất nhanh sẽ về thôi, quay về cùng Tô Bảo đi ngủ.”

Không bao lâu, Đông Thanh tới đây. Tô An đang cho Tô Bảo ăn cơm, non nửa bát sủi cảo, Tô Bảo ăn rất chậm.

“Để tớ đi.” Đông Thanh nhận lấy cái bát trong tay Tô An, Tô An đi theo quần áo.

Tô Bảo chậm rãi ăn hết nửa bát sủi cảo, Tô An đúng lúc thay lễ phục xong đi ra. Cửa phòng ngủ vừa mở ra, ánh mắt Đông Thanh lướt qua, cái thìa cho Tô Bảo ăn miếng sủi cảo cuối cùng dừng lại.

“Tiểu Tô Bảo, con xem mẹ con đẹp không?” Đông Thanh ôm lấy Tô Bảo hỏi.

Tô Bảo bóp tai của mình lên, giọng nói non nớt tràn ra: “Rất đẹp ạ!”