Nửa đêm.
Bên trong một căn biệt thự xa hoa tại thành phố Bình Minh.
Một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, mắt phải bị băng bó, ăn mặc quyền quý sang trọng ngồi trên số pha bằng da thật.
Trong tay, cầm một tấm ảnh, đó là ảnh của Lâm Thanh Thảo.
Lâm Thanh Thảo trong ảnh trông vô cùng xinh đẹp, so với những minh tinh nhí còn xinh đẹp hơn.
Đặc biệt là đôi mắt to tròn ấy, quá đỗi xinh đẹp, hệt như ngôi sao giữa vũ trụ mênh mông.
E rằng trên đời này không tìm được đôi mắt thứ hai như vậy.
“Quá đẹp, thật sự quá đẹp.”
Người phụ nữ đó chính là Hà Phương Kiều, ngón tay bà ta nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt trong ảnh của Lâm Thanh Thảo, vẻ mặt say mê.
“Chị cả, chị cần giác mạc của nó, không phải con ngươi của nó.”
“Vì thế, chị say mê như vậy cũng không có ích gì đâu.”
“Hơn nữa, mắt của chị, vốn dĩ đã rất xinh đẹp rồi.”
Ở bên cạnh truyền đến giọng nói của một người đàn ông, mang theo tiếng gió và tiếng mũi nồng đậm.
“Giác mạc của nó, cũng khiến người ta say mê đến vậy.”
Hà Phương Kiều ngẩng đầu, nhìn sang người đàn ông trên mặt quấn đầy băng gạc, bà ta chợt nhíu mày.
“Cậu bị làm sao thế?”
Người đàn ông đó là Vương Văn Thông.
Lúc này vẻ mặt Vương Văn Thông phẫn nộ, nói: “Em vốn dĩ định mượn cơ hội này để chơi đùa Lâm Ngọc Ngân, dù sao thì chơi cô ta xong, con gái cô ta vẫn phải giao giác mạc cho chị.”
“Nhưng mà, giữa chừng thì xuất hiện một tên Trình Giảo Kim, đánh em một trận.”
“Chị, chờ sau khi chị phẫu thuật xong rồi, em nhất định phải băm tên đó thành trăm mảnh.”
Hà Phương Kiều lạnh lùng hỏi:
“Không phải Lâm Ngọc Ngân không có đàn ông bên cạnh sao? Tên đó là ai?”
“Em cũng không biết nữa.”
Vương Văn Thông căm hận nói: “Trước đây chưa từng gặp qua tên đó, trông cũng… cũng…”
Nói đến đây, Vương Văn Thông bỗng lắp bắp.
Hai con mắt giữa băng gạc vô thức để lộ nỗi kinh sợ.
Cảnh anh ta bị Trần Hùng đánh một cách dã man trước đó, thoáng chốc tràn ngập tâm trí anh ta.
“Sao… sao anh tới đây?”
“Người đâu.”
“Đừng gọi nữa, những người bên ngoài quá yếu, đều nằm sấp xuống rồi.”
Ở cửa, Trần Hùng bước vào, giống như ác ma giữa màn đêm.
Trần Hùng không nói gì, đi thẳng tới chỗ Hà Phương Kiều, đánh giá bà ta một lượt từ trên xuống dưới.
“Bà chính là Hà Phương Kiều à?”
Hà Phương Kiều nhìn về phía Trần Hùng với dáng vẻ cao ngạo: “Không sai, tôi chính là Hà Phương Kiều, chính cậu đã đánh em nuôi của tôi?”
“Đúng, là tôi đánh đấy.”
Trần Hùng trái lại thẳng thắn: “Biết tại sao tôi đến tìm bà không?”
“Vì đứa con hoang kia?”
Trần Hùng nói: “Nó không phải con hoang, nó có tên, là Lâm Thanh Thảo, là con gái của tôi.”
“Ha…”
Hà Phương Kiều phì cười một tiếng: Hóa ra cha của đứa con hoang đó đã về rồi à. Có điều, thế thì đã thế nào? Tôi thích mắt của con gái cậu, nó giao mắt
nó cho tôi, là tôi coi trọng nó.”
“Nó nên cảm thấy vinh hạnh, còn cậu, cũng nên vui mừng mới phải.”
Vinh hạnh ư?
Người phụ nữ này rốt cuộc biếи ŧɦái đến mức nào, mới có thể nói ra những lời này?
Bà ta chính là muốn cướp mất ánh sáng của người khác, vậy mà người ta còn phải cảm kích bà ta sao?
Lúc này, Hà Phương Kiều mang dáng vẻ lên mặt nạt người.
“Nể tình cậu là cha của đứa con hoang đó, tự mình chặt một cánh tay, cút khỏi biệt thự của tôi, nếu không lát nữa, cậu có hối hận cũng không kịp đâu.”
Nói đến đây, Hà Phương Kiều càng thêm kiêu căng ngạo mạn.
Trần Hùng xoa nhẹ huyệt thái dương, thời xưa con người phân chia cao thấp giàu nghèo, người thượng đẳng, luôn coi người hạ đẳng là heo chó.
Nhưng mà hiện tại, là xã hội mọi người đều bình đẳng.
Gân xanh trên trán của anh, đã nổi lên từng sợi.
Chỉ là một bà chủ mở quán karaoke của thành phố nhỏ nước Vạn Hoa, mà có thể nói ra những lời này, còn dám càn quấy như thế.
Chuyện này, thật sự không còn lẽ trời, không còn luật pháp nữa.
“Vậy là, con gái tôi cho bà giác mạc, nó không thấy đường, bà cũng cảm thấy đó là lẽ đương nhiên?”
“Nó không thấy đường, liên quan gì đến tôi?”
“Quan trọng là tôi có thể dùng mắt của nó, để nhìn thấy những điều đẹp đẽ hơn, những phong cảnh tráng lệ hơn trên cõi đời này.”
“Vả lại, tôi sẽ cho nó tiền, ba trăm năm mươi triệu, hoặc là bảy trăm triệu..”
“Bốp!”
Nắm đấm giận dữ của Trần Hùng, đánh bay Hà Phương Kiều.
Vương Văn Thông ở bên cạnh sợ đến mức liên tục lùi về sau, lớn tiếng gọi người tới.
Hà Phương Kiều không ngờ Trần Hùng lại dám động tay với mình, trên mặt hiện ra sự hưng tợn và giận dữ.
“Tên thường dân thấp hèn, lại dám.”
“Ầm!”
Lại thêm một nắm đấm, toàn bộ xương gò má của bà ta đều bị Trần Hùng đánh nát.
Thông qua tấm gương gần đó nhìn thấy gương mặt móp méo của mình, Hà Phương Kiều phát điên lên.
Bà ta để tâm nhất chính là gương mặt này của mình, vì vậy, sau khi đôi mắt bị thương, bà ta mới gấp gáp muốn tìm một con mắt xinh đẹp.
Hiện tại, nhìn gương mặt méo mó trong gương, Hà Phương Kiều điên
cuồng giống như một con quỷ dữ mà gào thét:
“Tao phải gϊếŧ mày, nhất định phải gϊếŧ mày!”
Trần Hùng đạp một phát vào ngực của Hà Phương Kiều: “Động một chút thì muốn gϊếŧ người, mạng người trong mắt bà, nhỏ bé đến vậy sao?”
“Bà, trong mắt không có luật pháp sao?”
“Ha ha… ha ha ha.”
Hà Phương Kiều hung hăng nở nụ cười: “Ở thành phố Bình Minh này, tao chính là luật pháp.”
“Gần một nửa khu giải trí ở thành phố Bình Minh này đều do tao mở, tại đây, Hà Phương Kiều tao nói một, không ai dám nói hai.”
“Tao chính là bà hoàng của thành phố này.”
“Mày không biết sống chết, lại dám động tay với tao, mày chết chắc rồi, không những mày phải chết, con gái mày cũng phải chết.”
“Còn có Lâm Ngọc Ngân kia nữa, cả nhà mày đều phải chết.”
Hà Phương Kiều đã quá điên cuồng, dù hiện tại bà ta bị Trần Hùng giẫm dưới chân, nhưng vẫn giữ thái độ ta đây đứng đầu thế giới..
Trần Hùng hít sâu một hơi, anh thu bàn chân đang giẫm trên ngực Hà Phương Kiều về.
“Sợ rồi à? Lúc nãy không phải mày rất giỏi sao, bây giờ sợ rồi à?”
Trước sự buông tha của Trần Hùng, Hà Phương Kiều đứng dậy: “Nhưng mà, bây giờ mày sợ, cũng muộn rồi.”
“Hà Phương Kiều tao là người rất nguyên tắc, nói muốn gϊếŧ cả nhà mày, thì phải gϊếŧ cả nhà mày.”
Trần Hùng thì lẩm bẩm: “Nếu bà đã thích gϊếŧ cả nhà người ta đến như thế, vậy thì, đêm nay cả nhà bà, cùng xuống địa ngục đi.”
Hà Phương Kiều giống như vừa được nghe câu chuyện buồn cười nhất trên đời: “Ha ha ha, mày nói linh tinh cái gì đấy, mày bảo cả nhà tao xuống địa ngục sao?”
“Mày là cái thá gì hả, cũng dám nói những lời này với Hà Phương Kiều tao?”
Thế nhưng, bà ta vừa nói xong, ngoài cửa đã vang lên giọng nói giận dữ.
“Hà Phương Kiều, bà là cái thá gì, dám uy hϊếp anh Hùng?”
Một nhóm người từ ngoài cửa đi vào.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi, mặc trang phục truyền thống của thời xưa.
Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông trung niên, con ngươi của Hà Phương Kiều và Vương Văn Thông đều co lại.
“Đại… đại gia Long.”