Sơ Địch trong lòng vẫn còn hi vọng Ninh Hoắc Đông sẽ giúp mình bởi dù sao hắn khiến cô nhà tan cửa nát, Sơ Địch nghĩ hắn sẽ cảm thấy có lỗi. Nhưng không! Một lời này của Ninh Hoắc Đông khiến lòng của Sơ Địch lạnh buốt. Kẻ tàn nhẫn vĩnh viễn sẽ là kẻ tàn nhẫn, cầm thú cũng vẫn sẽ là cầm thú, Sơ Địch cô còn ngu ngốc hi vọng điều gì ở hắn nữa?
Sơ Địch quật cường xoay người đi. Cô với lấy một chai rượu vang mới toanh, khui nắp rượu, sau đó rót ra hai ly, một ly đưa cho Trần Cẩn Minh, một ly giữ lại cho bản thân. Sơ Địch và Trần Cẩn Minh đan tay vào nhau, uống rượu giao bôi. Trần Cẩn Minh quả nhiên không khiến Ninh Hoắc Đông thất vọng, trong quá trình uống rượu bàn tay dơ bẩn của ông ta không ngừng mơn trớn trên cơ thể của Sơ Địch.
Ninh Hoắc Đông chăm chú nhìn hai người họ, không hiểu vì sao trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy không thoải mái. Hắn làm nhiều chuyện quá đáng như vậy nhưng hình như hắn chưa từng nhìn thấy Sơ Địch khóc ở trước mặt hắn, kể cả khi cô bước tới chỗ hắn, cầu xin hắn buông tha cho cô.
Một Sơ Địch mạnh mẽ, kiên quyết không rơi lệ khiến tâm tình Ninh Hoắc Đông rối bời.
Rất nhanh, Sơ Địch đã uống xong rượu giao bôi với Trần Cẩn Minh. Dạ dày Sơ Địch quặn thắt từng cơn đau, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch không chút huyết sắc. Cô lảo đảo cầm ly rượu trống rỗng đến trước mặt Ninh Hoắc Đông, bờ môi anh đào xinh đẹp khẽ rướn lên mấy phần.
“Ninh thiếu có muốn cùng tôi uống rượu giao bôi hay không?”.
Chưa đợi Ninh Hoắc Đông trả lời, Sơ Địch đã cúi người rót rượu. Cô cạy bàn tay thô ráp của Ninh Hoắc Đông, nhét một ly rượu đầy ắp vào tay hắn. Sau đó, làm một loạt các động tác giống như đã làm với Trần Cẩn Minh. Ninh Hoắc Đông ngây ngốc để cô sắp xếp. Nhưng đến khi uống rượu, người con gái ở trước mặt hắn lại từ từ ngã xuống.
“Sơ Địch! Sơ Địch!”.
Ninh Hoắc Đông nhíu mày, lớn giọng gọi liên tiếp tên cô.
Sơ Địch dường như vẫn còn có một chút ý thức, yếu ớt mở mắt nhìn hắn. Cô không còn tức giận, cũng chẳng còn oán trách, chỉ nhìn hắn mỉm cười.
“Ninh thiếu, dày vò tôi như vậy, hôm nay anh có vui không?...”.
Sơ Địch còn chưa kịp nói hết câu đã ngã vào trong lòng Ninh Hoắc Đông. Chút ý thức còn sót lại đã biến mất ngay trong lời nói còn đang dang dở.
Ninh Hoắc Đông ôm chặt lấy Sơ Địch, hắn quát.
“Ngụy Sinh, chuẩn bị xe!”.
Trước khi Ninh Hoắc Đông đưa Sơ Địch rời khỏi căn phòng kín, hắn nhìn Trần Cẩn Minh rất lâu, sau đó không biết từ đâu lấy ra một con dao nhỏ ném xuống trước mặt ông ta.
“Bàn tay nào vừa chạm vào người cô ấy thì tự phế đi. Nếu ông không làm được, chút nữa tôi sẽ cho người giúp ông!”.
Dứt lời, Ninh Hoắc Đông liền ôm Sơ Địch đang bất tỉnh rời đi.
Ngụy Sinh đã lái xe đến trước cổng Hoàng Thiên, nhìn thấy Sơ Địch được Ninh Hoắc Đông bế trong lòng, hắn ta có chút sững sờ, không kìm được mà lén lút nhìn Ninh Hoắc Đông mấy cái.
Ninh Hoắc Đông cẩn thận đặt Sơ Địch vào trong xe, hắn nói với Ngụy Sinh.
“Đến bệnh viện”.
[ … ]
Sau một hai tiếng cấp cứu, tình trạng sức khỏe của Sơ Địch đã dần ổn định. Bác sĩ nói dạ dày Sơ Địch bản chất đã không tốt, lại thêm uống nhiều rượu nặng mà trở nên nghiêm trọng hơn, Nếu không phải đưa đến bệnh viện kịp thời, có khả năng sẽ biến chứng trở thành ung thư dạ dày.
Ninh Hoắc Đông ngồi bên ngoài phòng bệnh, trên chiếc ghế chờ dành cho người nhà bệnh nhân. Hắn dựa đầu vào bức tường trắng xóa phía sau, mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt đặc trưng của bệnh viện khiến hắn thấy không thoải mái. Ninh Hoắc Đông chẳng biết bản thân hắn lúc này bị làm sao, hễ hắn nhắm mặt lại sẽ lại nhìn thấy cảnh tượng Sơ Địch nhỏ giọng cầu xin bên tai hắn, còn hắn thì vẫn tàn nhẫn ép cô uống rượu, sau đó là cảnh tượng Sơ Địch ngất ở trước mặt hắn.
Ninh Hoắc Đông biết hắn điên rồi! Hắn ngoài việc có ý định trả thù Sơ Địch thì dường như còn có một ý định khác với cô. Một chữ ‘yêu’ len lỏi trong tâm trí hắn, Ninh Hoắc Đông liền trợn mắt, vội vàng xóa sổ nó khỏi đại não.
Hắn yêu ai cũng được, chỉ duy nhất một mình Sơ Địch là không thể động lòng. Không phải chính hắn đã từng nói, người nhà họ Sơ không xứng đáng được yêu sao?
Ngụy Sinh sau khi thu xếp bên bệnh viện xong xuôi liền chạy đến tìm Ninh Hoắc Đông. Hắn đi theo bên cạnh Ninh Hoắc Đông đã lâu, từ lúc Ninh Hoắc Đông hai bàn tay trắng lập nghiệp cho đến bây giờ, lý nào lại không nhận ra sự thay đổi khác thường của Ninh Hoắc Đông.
Trước kia, Ngụy Sinh cho rằng Ninh Hoắc Đông không gϊếŧ chết Sơ Địch, tha mạng cho cô còn để cô ở bên cạnh mình là vì muốn tự tay hành hạ cô. Nhưng hiện tại, Ngụy Sinh không còn như thế nữa. Chỉ vì một người phụ nữ trong người chảy dòng máu của nhà họ Sơ, Ninh Hoắc Đông đã đắc tội với Trần Cẩn Minh. Với thế lực của Ninh Hoắc Đông hiện tại, đương nhiên không cần e dè Trần Cẩn Minh, nhưng tốt nhất vẫn là tránh có thêm kẻ thù. Trần Cẩn Minh tuy bé, nhưng sau lưng ông ta lại là cả một chuyện khác, điều này Ninh Hoắc Đông rõ ràng hơn ai hết.
“Ninh tổng”.
Ngụy Sinh lên tiếng.
“Đã thu xếp xong rồi sao?”.
“Vâng. Trần Cẩn Minh đã đi gặp Trì Kị, sắp tới chúng ta sẽ không rảnh rỗi đâu!”.
Ngụy Sinh có lòng nhắc nhở hắn. Trì Kị là ông trùm của giới hắc đạo, từ trước đến nay chỉ có người khác đi lấy lòng Trì Kị chứ chưa có người dám đối đầu với ông ta. Hôm nay, Ninh Hoắc Đông vì Sơ Địch mà đã gián tiếp đắc tội với Trì Kị, ngày tháng sau này e rằng khó mà sống…
Ninh Hoắc Đông lắc đầu. Hắn nhìn Ngụy Sinh, đôi đồng tử màu hổ phách hằn lên những tia máu đỏ vì quá mệt mỏi.
“Tôi không hỏi chuyện này. Đã sắp xếp ổn thỏa cho Sơ Địch chưa?”.
Ngụy Sinh ngẩn ra, nhưng vẫn đáp lại hắn một cách nhanh chóng.
“Phòng bệnh Sơ tiểu thư ở là phòng bệnh VIP, có y tá và bác sĩ riêng chăm sóc. Ninh tổng, bên phía bác sĩ vừa thông báo, Sơ tiểu thư đã tỉnh rồi, anh có muốn đến thăm cô ấy không?”.
Ninh Hoắc Đông gật đầu tỏ ý đã hiểu. Hắn đứng dậy, vỗ vai Ngụy Sinh, nói xong liền hướng về phía phòng bệnh của Sơ Địch mà đi thẳng.
“Cậu cứ về trước đi, xử lý chuyện của tập đoàn. Nếu có chuyện gấp thì gửi tin nhắn cho tôi. Trong khoảng thời gian này, tôi không muốn ai gọi điện làm phiền”.
[ … ]
Ninh Hoắc Đông vừa đẩy khẽ cửa đã nghe thấy giọng nói trong trẻo của Sơ Địch.
“Ninh thiếu vội vã đến tìm tôi như vậy là muốn hoàn thành nốt việc uống rượu giao bôi sao? Chỉ đáng tiếc, trong bệnh viện không có rượu vang!”.
Sơ Địch rời khỏi giường bệnh đi đến bên cạnh cửa sổ. Cô đưa tay kéo rèm cửa ra, gió đêm liền thổi vào bên trong, làm mái tóc của Sơ Địch trở nên rối loạn. Kỳ thực vào thời điểm này, người Sơ Địch không muốn gặp nhất chính là Ninh Hoắc Đông, chỉ là cô không có quyền lựa chọn.
Ninh Hoắc Đông ban nãy còn đứng bên cửa ra vào, nhưng thoắt một cái đã xuất hiện ngay sau lưng Sơ Địch. Hắn vươn tay, không cần dùng quá nhiều sức cũng có thể kéo cô vào lòng.
“Uống rượu giao bôi với Trần Cẩn Minh uống đến nghiện rồi ư?”.
Ánh mắt Ninh Hoắc Đông hơi trầm, giọng nói của hắn dường như cũng khác với ngày thường, không chỉ có độc nhất mỗi vẻ lạnh nhạt mà hình như còn ẩn hiện một chút cảm xúc phức tạp.
Sơ Địch cụp mắt, né tránh hắn.
“Còn không phải là do Ninh thiếu dạy tốt!”.
Rượu là hắn ép cô uống, Ninh Hoắc Đông còn muốn sao nữa?
“Cởϊ qυầи áo ra đi”.
Ninh Hoắc Đông hừ lạnh. Hắn buông Sơ Địch ra, đi đến bên cạnh giường bệnh rồi ngồi xuống. Ánh trắng yếu ớt bên ngoài chiếu lên một nửa gương mặt của cô, càng khiến ánh mắt trong trẻo của Sơ Địch trở nên mông lung, quyến rũ.
Sơ Địch âm thầm cuộn chặt tay lại.
“Ninh thiếu nếu như muốn chơi có thể tìm người khác chơi tạm một hôm, hôm nay tôi mệt rồi!”.
Bộ dạng hiện tại của Sơ Địch ở trong mắt hắn còn chưa đủ thê thảm sao? Trước, hắn ép cô tiếp rượu một lão già háo sắc, giờ lại muốn cô dùng cơ thể để phục vụ hắn… Sơ Địch cô cũng là con người, cũng có sự giới hạn nhất định.
“Sơ Địch, tôi không muốn lúc nào cũng phải nhắc nhở rằng cô là đồ chơi trong tay tôi, tôi muốn chơi lúc nào thì chơi lúc ấy!”.
Bị Sơ Địch cự tuyệt khiến hắn không vui. Ninh Hoắc Đông chỉ cần nhớ đến ban nãy cô nhiệt tình uống rượu giao bôi với Trần Cẩn Minh là hắn cảm thấy không thoải mái. Hắn muốn tự tay xóa sạch dấu vết của ông ta trên cơ thể của cô.
“Ninh Hoắc Đông, anh muốn chơi chết người à?”.
Sơ Địch không nhịn nổi nữa, quát lớn.
Ninh Hoắc Đông hừ lạnh. Hắn bật dậy, chỉ trong vài giây ngắn ngủi Sơ Địch đã nằm trên giường bệnh, quần áo bệnh nhân cũng đã bị xé rách vứt ngổn ngang dưới đất.
“Cô yên tâm, cô không chết được đâu! Chừng nào Ninh Hoắc Đông tôi chưa chơi chán cô thì chừng ấy cô vẫn có thể sống sót!”.
Ninh Hoắc Đông dùng thắt lưng để cố định hai tay cô. Nói xong, hắn hơi cúi đầu, đặt môi mình lên môi của Sơ Đich. Sơ Địch ban đầu sống chết phản kháng lại hắn, nhưng sức lực của Ninh Hoắc Đông quá mạnh, một bệnh nhân như cô vốn dĩ không phải là đối thủ của hắn.
Môi Sơ Địch bị hắn cắn đến bật máu, trên cơ thể khắp nơi đều lưu lại dấu vết cầm thú của hắn.
Sơ Địch vô lực ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, trong vô thức, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má của cô. Những giọt nước mắt lấp lánh thu hút sự chú ý của Ninh Hoắc Đông, hắn sững người, ngẩn ngơ nhìn cô rất lâu, rồi đột nhiên hắn tức giận, vung tay đánh Sơ Địch một cái rất mạnh.
“Mẹ kiếp, chưa có người phụ nữ nào dám khóc trên giường của tôi!”,
Sơ Địch đưa tay chạm lên gò má bị hắn đánh, khóc càng lớn hơn. Trong tiếng khóc thút thít còn vang lên tiếng cười đầy thê lương.