Chương 9: Nén giận
“Tiểu thư, cô có hẹn trước không?” Cô nhân viên tiếp tân nói với giọng điệu khách sáo, mang theo lạnh lùng. “Không có.” Cô lắc đầu.“Vậy thì vô cùng xin lỗi, muốn gặp tổng tài thì phải hẹn trước, nếu như không có hẹn trước, thì tôi không thể thông báo dùm cô được.”
“Nhưng tôi có việc gấp, nhất định phải gặp anh ấy, phiền cô giúp tôi thông báo một tiếng, nếu anh ấy không đồng ý gặp tôi thì tôi sẽ đi ngay.” Giọng nói Thích Vi Vi ẩn chứa cầu xin, nhìn cô tiếp tân.
“Thành thật xin lỗi, tôi không thể làm như vậy.” Cô tiếp tân trực tiếp từ chối, tổng tài quả thật là hỉ nộ vô thường, cô cũng không muốn mất đi công việc này.
Thích Vi Vi thấy nữ tiếp tân chắc chắn sẽ không giúp mình thông báo, vậy thì phải làm sao bây giờ? Cô phải vất vả lắm mới thuyết phục bản thân đi đến nơi này, chẳng lẽ cứ như vậy mà trở về tay không sao? Nhẹ nhàng chậm rãi bước ra cửa, không thể, nếu vào không được, vậy thì cô sẽ ở trước cửa, chờ anh hết giờ làm việc.
Sở Thiên Lỗi cầm theo văn kiện, mới vừa từ trên xe bước xuống liền nhìn thấy cô đang đứng tựa vào cây cột trước công ty, dường như đang đợi ai đó?
Thích Vi Vi cũng nhìn thấy anh, vội vàng tiến lại gần
“Xin chào, tiên sinh.”
“Xin chào, cô đến tìm Hạo Thiên sao? Tại sao không đi vào?” Sở Thiên Lỗi kỳ quá hỏi, thế là cô vẫn quyết định đến đây.
“Tôi không có hẹn trước, nên bọn họ không cho tôi vào.” Thích Vi Vi cúi đầu nói.
“À, là tôi sơ sót, tôi đã quên mất, nếu người nào muốn gặp anh ấy thì phải hẹn trước.” Lúc này Sở Thiên Lỗi mới sực tỉnh
“Cô cùng tôi vào đi.”
“Cám ơn anh. Đúng rồi, tôi không biết phải xưng hô với anh như thế nào?” Thích Vi Vi đi theo phía sau anh.
“Tôi tên là Sở Thiên Lỗi.” Anh nói.
Sở Thiên Lỗi, trong lòng cô thầm nhắc lại một lần, dường như anh ta cũng là một người không tệ.
Anh trực tiếp dẫn cô đến thang máy, sau đó đi đến văn phòng tổng tài, rồi mới nhìn cô hỏi:
“Cô đã chuẩn bị tốt rồi chứ? Nhớ kỹ, mục đích mà hôm nay cô đến đây.”
“Ừm.” Thích Vi Vi dùng sức gật gật đầu, cô là tới để cầu xin anh ta, cho nên bất luận anh ta thế nào, chỉ cần anh ta buông tha cho mình là tốt rồi.
“Vậy chúng ta đi vào thôi.” Sở Thiên Lỗi trục tiếp đẩy cửa phòng làm việc của tổng tài ra.
“Thiên Lỗi, cậu trở về rồi à, mọi chuyện giải quyết đến đâu rồi?” Nghe thấy tiếng mở cửa, Uông Hạo Thiên buông tài liệu trong tay hỏi, đột nhiên nhìn thấy người đang đứng bên cạnh anh là cô, ánh mắt nheo nheo, mày nhíu lại hỏi:
“Cậu dẫn cô ta tới?”
“Không phải, là tôi tự mình tới, nhưng người ở bên ngoài không cho tôi vào, tôi mới xin Sở tiên sinh dẫn tôi tới tìm anh.” Thích Vi Vi giành nói trước, trong lòng thầm nghĩ không muốn liên lụy anh.
Ánh mắt Uông Hạo Thiên nhìn lướt qua anh, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm cô,
“Cô tới gặp tôi, có phải đã chuẩn bị đủ một trăm vạn rồi không?”
“Không phải.” Sắc mặt Thích Vi Vi xấu hổ, lúng túng lắc đầu, sau đó ánh mắt nhìn thẳng theo dõi biểu hiện của anh, gắt gao cắn chặt môi, hơn nữa ngày mới mở miệng:
“Tôi đến để cầu xin anh tha thứ, xin anh buông tha cho tôi.”
“Xin tôi tha thứ? Dường như cô không có nghe rõ lời tôi nói, cũng không hiểu rõ tính tình của tôi, nếu có thể tha thứ, tôi đã tha thứ từ lâu, chứ không đợi đến bây giờ.” Uông Hạo Thiên thẳng thắn cự tuyệt cô, một bạt tay kia giống như một cây gai nhọn, làm cho mỗi khi anh nhớ tới liền tức giận không thôi.
Bị anh trực tiếp cự tuyệt, sắc mặt Thích Vi Vi lập tức trở nên đỏ bừng rất khó coi, cô không biết phải làm sao?
Sở Thiên Lỗi đứng ở bên cạnh có chút không đành lòng,
“Hạo Thiên…………” Vừa định nói chuyện, liền thấy ánh mắt anh trừng lớn, bất đắc dĩ phải buông tay
“Ok, tôi đi ra ngoài.” Hiểu rõ tính tình anh, nếu mình càng nói giúp cho cô, thì anh sẽ càng không bỏ qua cho cô, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào chính bản thân cô mà thôi.
Thích Vi Vi thấy anh rời đi, trrong phòng chỉ còn lại hay người bọn họ, đột nhiên cô cảm thấy có chút áp lực, không khí trong phòng làm cho cô có cảm giác hít thở không thông, anh ta đã cự tuyệt, cô còn biết làm sao bây giờ? Cô chưa bao giờ thấp hèn như vậy.