Chương 7: Có lòng tốt nhắc nhở
“Đúng rồi, Vi Vi, nói cho em biết, hôm qua có công ty gọi anh đi phỏng vấn, cơ hội thành công rất lớn, tuy rằng không phải là công ty lớn lắm, nhưng tiền lương cũng rất khá, nếu thật sự ký hợp đồng, thì em sẽ không cần đi làm công nữa, chỉ cần chăm chỉ học tập là được, anh vừa làm việc, vừa kiêm thêm công việc gia sư để kiếm tiền, hẳn là cũng đủ để lo cho cuộc sống của em và bác gái.” Hoàng Thiên Tứ vui mừng nói, anh nghĩ muốn chăm sóc cô thật tốt, thay cô đảm nhận phần lớn trách nhiệm. “Thật vậy sao? Anh Thiên Tứ, chúc mừng anh.” Thích Vi Vi thật sự cảm thấy vui mừng thay anh.“Đi thôi, anh đưa em về nhà, sau đó mới đi làm gia sư.” Hoàng Thiên Tứ nói xong liền để cho cô ngồi lên xe đạp, sau đó đạp xe đi.
Thích Vi Vi ngồi ở phía sau chậm rãi ôm lấy anh, phía sau lưng anh lúc nào cũng ấm áp như vậy, vài năm gần đây, anh vì cô mà ra sức làm công kiếm tiền, chịu không ít cực khổ, cô làm sao có thể đem chuyện nghiêm trọng như vậy nói cho anh biết, làm vậy chẳng phải khiến anh khó xử sao? Nhưng một mình cô thì cô phải làm cái gì bây giờ? Dường như cô muốn tìm một người để chia sẻ? Chỉ cần người đó an ủi cô một chút cũng tốt.
Hoàng Thiên Tứ cảm nhận vòng ôm của cô, khóe môi cong lên một nụ cười, trong mắt đều là ấm áp,
“Vi Vi, anh nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc.” Anh tự nhủ với lòng mình.
************
Trong văn phòng tổng tài xa hoa.
Uông Hạo Thiên gác chân lên bàn làm việc, trong tay cầm điếu xì gà hảo hạng đang bốc khói, miệng liên tục phun ra một làn khói mỏng, nghĩ đến ngày hôm qua, bàn tay của cô gái kia dám tát vào mặt mình, ánh mắt anh trở nên rét lạnh, chỉ còn có một ngày, đến lúc đó xem cô ta phải làm sao đây?
“Hạo Thiên.” Sở Thiên Lỗi đẩy cửa bước vào, ngồi vào trước mặt anh, nhìn anh nói:
“Nếu ngày mai, cô gái tên Thích Vi Vi kia không có chuẩn bị đủ một trăm vạn, cậu thật sự sẽ lấy phòng của cô ta sao?”
“Đương nhiên, tôi phải cho cô gái đó một bài học.” Uông Hạo Thiên cũng không thèm chớp mắt liền nói.
“Hay là thôi đi, cô ta cũng thật sự đủ đáng thương rồi, một mặt phải chăm sóc người mẹ bị bệnh, mặt khác lại phải làm thêm để kiếm tiền đi học, cậu không thấy phòng của cô ta đấy thôi, có thể dùng từ ‘hai bàn tay trắng’ để hình dung.” Sở Thiên Lỗi khuyên anh.
“Thiên Lỗi, từ khi nào thì cậu bắt đầu thông cảm cho người khác vậy? Hôm nay, nếu đổi là người khác thì tôi có lẽ sẽ không truy cứu,nhưng cô ta thì không thể.” Uông Hạo Thiên liếc anh một cái, giọng điệu lãnh khốc lạ thường.
“Bởi vì cô ta tát cậu một cái phải không? Cậu là đàn ông, sao lại đi so đo với phụ nữ làm gì? Sở Thiên Lỗi buồn cười nhìn anh.
Uông Hạo Thiên lạnh lùng trừng mắt liếc anh một cái,
“Thiên Lỗi, có phải cậu rất nhàn rỗi không? Có muốn tôi tìm việc cho cậu làm không?”
“Ok, tôi bề bộn nhiều việc, đừng quên, tôi chính là luật sư của công ty cậu, có rất nhiều việc đang chờ tôi làm, tôi đi trước đây.” Sở Thiên Lỗi giống như đang chạy trốn, vôi vàng rời đi, lần trước, cậu ta tìm việc cho mình làm, kết quả làm mình bận bịu suốt một tháng, chỉ là chính mình thật sự rất đồng cảm với cô gái kia.
Tâm tình Thích Vi Vi nặng nề bước về nhà, liền thấy người ngày hôm qua gọi là Sở Thiên Lỗi đang đứng trước cửa, anh ta là đến để tìm mình sao? Nhưng vẫn còn chưa tới ba ngày mà.
Anh nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng của cô, liền mỉm cười nói:
“Thích tiểu thư, cô không cần phải sợ, tôi không phải đến để lấy phòng.”
“Vậy anh tới đây làm gì?” Thích Vi Vi đối với anh vẫn tràn ngập phòng bị.
“Cô không cần đề phòng tôi như vậy, tôi tới chỉ là để nhắc nhở cô một chút, nếu cô muốn giữ lại căn phòng này, vậy thì đi cầu xin anh ấy tha thứ.” Sở Thiên Lỗi có lòng tốt nói.
“Anh và anh ta không phải cũng như nhau sao? Tại sao anh lại có lòng tốt như vậy?” Thích Vi Vi vẫn là không tin anh.
“Thích tiểu thư, không nghĩ tới tính cảnh giác của cô lại cao như vậy, không sai, tôi và anh ấy cũng như nhau, nhưng tôi nghĩ có lẽ cô cũng đã nhìn thấy, chúng tôi không phải là người thiếu tiền, còn về phần tại sao anh ấy ép cô phải bồi thường, đơn giản là vì cô đã phạm phải một sai lầm không nên phạm, tát người không nên tát, tôi cũng thật sự có lòng tốt, biết mẹ cô có bệnh, biết cuộc sống của các người rất kham khổ, cho nên mới tới nhắc nhở cô một chút, đừng lúc nào cũng xem người khác là kẻ xấu.” Sở Thiên Lỗi nhìn cô nói, nói rõ ra là chính mình không đành lòng khi thấy hoàn cảnh của cô như vậy.
“Anh thật là đến giúp tôi?” Thích Vi Vi có chút chần chờ nhìn anh.
“Đương nhiên, nhưng mà, cô cũng có thể không tin.” Sở Thiên Lỗi nhún nhún vai.