Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 50

Chương 50: Xuất hiện người khác
“Biện pháp gì? Cậu nói nhanh lên.” Thích Vi Vi vừa nghe có biện pháp, liền vội vàng hỏi. “Vi Vi, thật ra cũng có cách giải quyết vấn đề tốt lắm, cậu muốn giữ gìn sự trong sạch đơn giản là vì anh Thiên Tứ của cậu đúng không?Vậy bây giờ cậu liền đem thân trong sạch trao cho anh ấy, dù sao thời nay loại chuyện như thế này cũng rất bình thường, sau đó cậu cũng đừng nói gì với Uông Hạo Thiên cả, hoặc là cho dù anh ta và cậu xảy ra chuyện đó, phát hiện ra cậu không còn trong trắng, mặc dù tức giận, nhưng cũng không có cách gì thay đổi, bởi vì không ai có thể chứng minh, anh ta không phải là lần đầu tiên của cậu, cho nên anh ta cũng chỉ cò thể ngậm bồ hòn làm ngọt, thế nào? Ý tưởng này của mình thật tuyệt phải không?” Đàm Tiếu Tiếu có chút đắc ý khoe khoang, ý tưởng này này chính là nhất tiễn hạ song điêu (một mũi tên bắn chết hai con chim).

Hả, Thích Vi Vi sững sờ nhìn Tiếu Tiếu, cẩn thận suy nghĩ lại lời của bạn mình, cũng không phải không có lý, đem bản thân dâng cho anh Thiên Tứ, cô thật cam tâm tình nguyện, có điều, thật sự làm như vậy có được không? Ngoại trừ biện pháp này, chính mình cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, gật đầu tán thành nói: “Ý tưởng không tồi, nhưng mà, mình phải làm sao nói với anh ấy? Dù sao mình cũng không thể chủ động, nếu không anh ấy sẽ nghĩ rằng mình là một cô gái tùy tiện.”

“Thì ra là cậu lo lắng về chuyện này, vậy thì cậu lo lắng dư thừa rồi, nói không chừng, chính anh ấy mới không biết nên nói với cậu như thế nào đấy? Cậu không cần nói gì cả, chọn ngày nào đó mời anh ấy đến nhà cậu dùng cơm, uống chút rượu cộng thêm một chút âm nhạc lả lơi, gợϊ ȶìиᏂ, những chuyện còn lại cứ thuận thoe tự nhiên.” Đàm Tiếu Tiếu dày dạn kinh nghiệm chỉ bảo.

“Tiếu Tiếu, những chuyện này cậu cũng biết, nói đi, cậu học được những điều này từ đâu?” Thích Vi Vi thật không ngờ cô lại biết rõ rang rành mạch những chuyện như thế này.

“Cái gì?” Sắc mặt Đàm Tiếu Tiếu đột nhiên đỏ lên, cười ngượng ngùng, “Nói thật, không sợ cậu chê cười, mình mới vừa trải qua, chỉ là còn chưa kịp giới thiệu anh ấy với cậu.”

“Thật vậy sao? Cậu có bạn trai? Nha đầu chết tiệt kia, cậu hoàn toàn không nói cho mình biết gì hết, không được, mình nhất định phải gặp mặt anh ấy.” Thích Vi Vi một mặt vui mừng thay cho cô, mặt khác trách cô không kể cho mình nghe.

“Được rồi, được rồi, người ta vốn nghĩ muốn giới thiệu cho cậu làm quen mà, chỉ tại mấy ngày nay cậu bận quá, nhưng cậu phải đợi thêm vài ngày nữa, mấy hôm nay anh ấy đi công tác rồi.” Nhắc tới người đàn ông trong tim mình, vẻ mặt Đàm Tiếu Tiếu thật ngọt ngào.

“Quyết định vậy đi.” Thích Vi Vi cũng rất muốn biết, nửa kia của cô là người như thế nào…….

***************************************************************

Sở Thiên Lỗi nhẹ nhàng bước vào văn phòng anh với tinh thần không tốt, vừa bước vào đã hỏi: “Hạo Thiên, cậu tìm tôi có chuyện gì? Ngày hôm qua chơi đến khuya, bây giờ vẫn còn mệt mỏi.”

“Cậu thật sự vui chơi đến nỗi quên hết công việc, đừng quên công việc của cậu.” Tâm tình Uông Hạo Thiên không tốt, giọng điệu cũng khó chịu.

“Làm ơn đi, ngày hôm qua tôi đã sắp xếp xong hết rồi, hôm nay không có công việc gì đặc biệt cả.” Sở Thiên Lỗi nói, đột nhiên phát hiện hôm nay anh có chút không bình thường, nghi hoặc nhìn anh, hỏi: “Sắc mặt của cậu không tốt lắm, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Cậu nói thử xem đã xảy ra chuyện gì?” Uông Hạo Thiên dựa người vào phía sau ghế.

“Để mình đoán thử xem, công ty không có chuyện gì, nếu vậy thì chỉ có việc tư, việc tư của cậu ngoại trừ phụ nữ ra thì còn có thể là chuyện gì? Sẽ không phải lại là Thích Vi Vi chứ, cô ấy lại chọc giận gì cậu à?” Sở Thiên Lỗi thuận miệng đoán .

Uông Hạo Thiên không thể không bội phục anh, bản năng của luật sư thì ra cũng có thể dùng được ở mặt này, chỉ là bản thân cũng không muốn giấu diếm anh, trực tiếp nói: “Người phụ nữ đó sau khi đâm mình bị thương, còn thản nhiên ở trước mặt mình hẹn hò với người con trai khác, quả thật là buồn cười.”

“Chỉ có vậy?” Sở Thiên Lỗi nhìn anh, giọng nói mang theo nghi vấn.

“Như vậy còn chưa đủ sao?” Uông Hạo Thiên trừng mắt liếc anh một cái, vẻ mặt của anh như vậy là có ý gì chứ?