Quyển 3 - Chương 3
Người đàn ông tên Tiết Khiêm Quân này, về phong độ, khí chất, cách nói năng hay cử chỉ quả thực đều rất hoãn mỹ, không chê vào đâu được.Một cảm giác xa lạ mang tên “nhất kiến chung tình”* đột nhiên xuất hiện, đánh thẳng vào lòng Diệu Diệu.
*Nhất kiến chung tình: yêu từ cái nhìn đầu tiên.
“Cô Liêu, cô dùng gì?” Anh đẩy thực đơn qua chỗ cô.
Từ sau 9 giờ, Diệu Diệu căn bản chưa có gì vào bụng, không phải để duy trì vóc dáng, mà là không có khẩu vị.
Nhưng.
“Tôi đã ăn rồi, anh xem đi.” Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy mình đang giả vờ tươi cười.
“Ngại quá, tôi rất ít khi đến mấy chỗ thế này nên không biết phụ nữ các cô thích ăn gì.” Anh cười cười, vẫn là nụ cười khiến người khác cảm thấy thoải mái.
“Anh em vừa mới đi du học về, suốt ngày hết đến công ty rồi về nhà nên rất ít khi hẹn hò với phụ nữ!” Tiểu Ứng ngay lập tức tiếp lời.
Chỉ vì Tiểu Ứng như có như không cố tình khai báo rằng anh họ cô hiếm khi để ý đến chuyện tình cảm, thậm chí còn chưa hề có lấy một cô bạn gái, mà tim Diệu Diệu càng lúc đập càng nhanh.
“Con bé này, chưa gì đã đem anh đi bán đứng.” Anh mỉm cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Vậy tôi gọi chút gì nhé.” Không đẩy tới đẩy lui nữa, anh lật thực đơn ra xem.
Sườn mặt nhu hòa như vậy, vừa nhìn đã biết anh là một người đàng hoàng, bình tĩnh.
Anh gọi mấy món ăn vặt và đồ ngọt, món nào cũng quay sang hỏi ý kiến của cô và Tiểu Ứng.
Tuy Diệu Diệu đã từng đi xem mắt rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào gặp một người phong độ như anh.
Trên cơ bản, những người mà trước đây cô gặp gỡ, đều là người thích ra vẻ ta đây cái gì cũng biết, khiến thức rộng rãi, hết chỉ cái này đến trỏ cái kia, cái này tốt thế nào, cái kia tệ ta sao, lúc nào cũng phóng đại mình là một người am tường mọi việc.
Cô rất thích rất thích mẫu người dịu dàng như các nam chính trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình.
Trong lúc đợi thức ăn.
“Cô Liêu, đây là danh thiếp của tôi.” Anh đưa danh thiếp cho cô.
“Anh Khiêm Quân, anh có phải đang đi bán bảo hiểm đâu mà, vội vàng đưa số điện thoại cho chị ấy làm gì chứ?” Tiểu Ứng nhìn hai người đều mang dáng vẻ rất hài lòng về đối phương mà trêu ghẹo.
Diệu Diệu bị người khác nói như vậy, bên tai hơi nóng lên, Tiết Khiêm Quân cười đến cong cong khóe mắt, khóe miệng giương lên một độ cong ôn nhã: “Do thói quen cả, hễ gặp ai lại đưa danh thiếp cho người đó, thật ngại quá, khiến cô chê cười rồi.”
Rõ ràng anh nói như vậy, nhưng Diệu Diệu lại cảm thấy dường như anh đang giúp cô giải vây.
Diệu Diệu không dám tiếp tục nhìn nụ cười của anh nữa, vì muốn che dấu khuôn mặt càng ngày càng đỏ và nhịp tim đang đập thình thịch của mình nên mất tự nhiên cúi đầu, nương theo ánh đèn mờ mờ, nhìn chằm chằm danh thiếp.
Công ty trách nhiệm hữu hạn tài chính Đằng Long.
Diệu diệu âm thầm kinh ngạc.
“Anh là tổng giám đốc công ty tài chính Đằng Long? Công ty của anh ở Ôn Châu rất nổi tiếng đó!”
Thế chấp, cho vay, đầu tư, chứng khoán…về phương diện nghiệp vụ, công ty Đằng Long chẳng khác nào ngân hàng Nhà Nước, chỉ có điều Đằng Long là hình thức doanh nghiệp tư nhân, gần như lũng đoạn toàn bộ hệ thống kinh doanh cả hai giới hắc bạch ở Ôn Châu.
Chỉ trong vài năm, do việc kiểm soát thị trường nhà đất tăng mạnh, nguồn vốn ngân hàng bị thắt chặt mà công ty Đằng Long phát triển mạnh như vũ bão.
Vì nhu cầu phát triển của công ty, Diệu Diệu thường xuyên tiếp xúc với các vấn đề về vay vốn nên nắm rất rõ thông tin của Đằng Long.
Thế lực của họ ở Ôn Châu rất lớn, nghe nói chủ tịch xuất thân trong giới hắc đạo, bởi vậy khi bước chân vào ngành công nghiệp nhiều rủi ro này họ chưa bao giờ lãng phí công sức đi làm dã tràng se cát. Dân chúng cũng đều hiểu rõ điều này, nên có tiền sẽ đi gửi ở Đằng Long, tính an toàn không những được bảo đảm, mà lãi suất còn cao hơn so với ngân hàng. Đồng thời giới thương nhân cũng biết, nếu công ty xuất hiện bất cứ vấn đề gì về tài chính, đến tìm Đằng Long nhất định không phải là một ý kiến tồi.
Một năm trước, “Động lực” cũng từng xuất hiện nguy cơ, khi ấy Diệu Diệu ngay lập tức nghĩ đến việc liên hệ với Đằng Long, nhưng mới vừa mở miệng đã bị gương mặt như đưa đám của Bạch Lập Nhân dọa cho chết ngất.
“Tôi không ngờ…” Diệu Diệu phản ứng chậm chạp.
Nghe nói các cán bộ cấp cao của Đằng Long đều là người của giới hắc đạo, cô cứ nghĩ, những kẻ có thế lực đen chống lưng phía sau hẳn là loại người hung thần ác sát, không ngờ…
“Công ty Đằng Long là sản nghiệp của cha dượng tôi.” Anh mỉm cười giải thích.
Nhưng nụ cười của anh ẩn trong bóng tối, nương theo ánh nến, lại xuất hiện một thứ cảm xúc khó thể phát hiện, tựa như ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu trên gương mặt bình tĩnh đó.
Cha dượng…
Vậy gia đình anh thực chất không phải xuất thân từ hắc đạo.
Thấy vẻ chần chờ trên khuôn mặt và ánh mắt hơi hoảng sợ của Diệu Diệu, Tiểu Ứng hốt hoảng: “Chị Diệu Diệu, anh họ em sau khi du học về đã rất cố gắng đưa Đằng Long trở thành một công ty chân chính, hiện tại chuyện ở bang hội đều do anh ấy chủ trì, mấy năm quản lý công ty cũng chưa bao giờ dính dáng đến bất cứ vụ mua bán phi pháp nào…”
Anh giữ lại tay Tiểu Ứng, ý bảo cô có gì nói sau, không nên khiến Diệu Diệu cảm thấy áp lực.
“Không sao, xem mắt vốn lấy chuyện kết hôn làm mục đích, cô Liêu đương nhiên phải suy nghĩ thật cẩn thận.” Vẻ tươi cười của anh vẫn không giảm, ánh mắt dịu dàng thân thiết khiến Diệu Diệu cảm thấy thái độ tao nhã dịu dàng của anh hệt như một hồ nước ngày hè, trong suốt, mát lành.
Diệu Diệu có thể rõ ràng cảm giác được ấn tượng ban đầu của mình với anh khá tốt, hơn nữa bản thân cũng bị phong độ của anh thuyết phục.
Chống lại cặp mắt đen bóng đầy ý cười của anh, giãy dụa một hồi, nhưng Diệu Diệu vẫn chịu không được thái độ dịu dàng, ánh mắt bình tĩnh kia, cô đưa danh thiếp ra, viết số điện thoại của mình lên, cười tươi nói với anh: “Đây là số điện thoại của tôi, sau giờ tan tầm có thể gọi vào đây.”
Anh thở ra một hơi, cười cười thâm thúy.
…
Dần dần về sau, hai người có rất nhiều đề tài để nói chuyện, Tiểu Ứng đã sớm thức thời đứng dậy ra về.
Lặng lẽ, đã đến 12 giờ đêm.
Trong nhà hàng, từng bàn từng bàn trống chỗ.
Diệu Diệu nhìn đồng hồ, nheo mắt cười, định chủ động chào tạm biệt.
Đột nhiên cô nhìn thấy một cái đầu nhỏ nhỏ đang ngồi cùng bàn với mình, khuôn mặt tròn như quả táo, hình dáng trông như một cô bé chừng năm sáu tuổi, hăng hái chạy tới chạy lui, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Cuối cùng, cô bé vì chạy mệt quá, thất vọng ngồi xuống đối diện Diệu Diệu, dựa vào lòng Tiết Khiêm Quân: “Anh, chúng ta về nhà đi, nhóc con mệt quá, chỗ này không có anh hai! Ngày mai nhóc con muốn tiếp tục đi tìm anh hai.”
Tiết Khiêm Quân không hề nghe thấy gì cả.
Cô bé không vừa lòng nên trở nên cáu kỉnh, thậm chí còn cắn lấy bả vai anh.
Anh xoa xoa bả vai vừa bị cắn, buồn rầu cười: “Người trẻ bây giờ hình như sức khỏe không được tốt nhỉ, tôi đây cứ đến buổi tối lại bị đau vai, cả cổ cũng cứng lại.”
Diệu Diệu ngơ ngác, chớp chớp mắt.
Thân thể cô bé, hình như trong suốt.
Diệu Diệu im lặng che mắt trái của mình lại.
Quả nhiên, ngoài Tiết Khiêm Quân ra, đối diện cô không có ai cả.
Đột nhiên Diệu Diệu cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Nếu cô đoán không lầm, Tiết Khiêm Quân bị một linh hồn không muốn đầu thai vì chưa hoàn thành tâm nguyện quấn lấy.
Hơn nữa, không phải đơn giản mới ngày một ngày hai.