Quyển 1 - Chương 29: Bàn Chuyện Thành Thân
Khi Thanh Hạm quay lại Miên Dung cư, Lăng Nhược Tâm vẫn còn chưa ngủ, đang dựa người trên ghế suy nghĩ gì đó.Thanh Hạm nghĩ ngợi, rồi ném lá thư của Tô Dịch Hàn cho hắn, quay người muốn đi về gian phòng của mình. Nhưng vừa xoay người, giọng nói lãnh đạm của hắn lại truyền đến: "Tô đại đương gia vừa cho cô bao nhiêu bạc?" Hắn hiểu rất rõ tính cách của Tô Dịch Hàn. Hắn ta là kẻ không đạt được mục đích sẽ không chịu bỏ qua. Hắn để Thanh Hạm nán lại đó, chẳng qua cũng là để lưu lại cho tên kia một cách truyền tin mà thôi. Lăng Nhược Tâm vừa nói, vừa chậm rãi mở thư.
Thanh Hạm vừa nghe đã choáng váng, sao hắn có thể biết cả chuyện nàng nhận bạc cơ chứ, nàng không khỏi đưa tay lên che tờ ngân phiếu đang cất trong ngực: "Huynh quan tâm đến chuyện hắn ta đưa cho ta bao nhiêu bạc làm gì, dù sao ta cũng đâu có lấy bạc của huynh!" Nàng quay đầu, lườm hắn một cái nói: "Dù sao ta cũng chỉ giúp chuyển một phong thư, cũng chẳng tổn thương gì đến huynh, lá thư này, huynh thích thì xem, không thích thì hủy đi!" Dù sao bạc vào tay nàng rồi, hắn cũng không thể đòi lại được!
Nhìn vẻ mặt đề phòng của nàng, Lăng Nhược Tâm không khỏi buồn cười, nhưng hắn vừa định cười, thì bụng dưới lại hơi đau đau, ánh mắt hắn lạnh đi, thản nhiên nói: "Ta chỉ muốn nhắc nhở cô, vị trí thϊếp thân thị vệ của ta rất khác với các thị vệ khác, cơ hội để kiếm những món lời béo bở không phải là ít, nhưng cô cũng không thể giá thấp thế nào cũng nhận về được, nếu không người ta sẽ nghĩ người của Huyến Thải sơn trang ta rất dễ mua chuộc. Nhà họ Tô kia giàu có như vậy, hơn nữa, hắn lại đang muốn chuộc muội muội hắn về, nên nếu không phải hắn cho cô một vạn lượng gọi là phí mua tin, thì hành động đêm nay của cô coi như không đáng giá." Dứt lời, hắn tiếp tục đọc thư của Tô Dịch Hàn, khóe miệng cũng hơi cong lên.
Thanh Hạm vừa nghe xong, mày liền nhíu lại, một vạn lượng sao?! Trời ơi, tiền của mấy kẻ nhà giàu này chỉ là vỏ sò vỏ ốc thôi hay sao thế! Chi tiêu một năm của người dân bình thường cùng lắm cũng chỉ hết mấy trăm lượng bạc thôi, thế mà truyền hộ một tin tức có thể đòi giá một vạn lượng, không biết Lăng Nhược Tâm kia điên rồi hay Tô Dịch Hàn là một tên ngốc?! Lúc nàng cầm một ngàn lượng của Tô Dịch Hàn, đã cảm thấy nhiều lắm rồi, giờ nghe Lăng Nhược Tâm nói vậy, nàng lại thấy thật vô vị, sự vui vẻ trong lòng cũng mất dần đi.
Thanh Hạm hừ lạnh nói: "Người ta nói, lòng dạ thương nhân rất hiểm độc, câu này ta thấy áp dụng trên người huynh thật đúng hoàn toàn! Không biết bình thường huynh dạy bảo người bên cạnh thế nào, chứ cứ thế này, chỉ e là họ không ngốc thì cũng biến thành ích kỷ, vừa tiểu nhân lại nam không ra nam, nữ không ra nữ mất!" Nàng cũng không muốn chọc đến chuyện giới tính của hắn, nhưng ai bảo hắn bắt nạt nàng trước, giờ lại còn phá vỡ giấc mộng đẹp của nàng.
Lăng Nhược Tâm nghe xong cũng không tức giận, đưa mắt nhìn nàng một cái, con ngươi sáng lên, khóe miệng lại cười: "Cô nói cũng đúng, nhưng trong thiên hạ này không có mấy người biết ta là nam nhân, cho nên, mọi người cơ bản đều cho rằng ta là một tiểu thư khuê các đúng chuẩn, cô lại hiểu biết ta như vậy, ta có nên coi cô là hồng nhan tri kỷ hay không đây?" Thanh Hạm vừa nghe xong, chỉ thấy toàn thân run bắn lên, tri kỷ, cái gì mà trở thành hồng nhan tri kỷ với hắn chứ, tha cho nàng đi‼!
Thanh Hạm còn chưa kịp phản bác hắn, thì Lăng Nhược Tâm lại thản nhiên nói tiếp: "Những người bên cạnh ta lúc trước, tuy không tính là cực kỳ giàu có, nhưng cũng có những khoản tích cóp nho nhỏ, có thể không tới mười vạn lượng những ít nhất cũng phải vài vạn. Nhìn dáng vẻ của cô vừa rồi, chắc chắn Tô Dịch Hàn kia chỉ đưa cho cô tầm một ngàn lượng là cùng, người thanh nhã như cô bây giờ thật không nhiều, đúng là rất hợp với tính ta. Mai ta nhất định phải nói với Đoàn quản gia, rằng ta vô cùng thích cô làm thị vệ cho ta, nên cả đời này, cô cứ đi theo ta đi!"
Thanh Hạm nghe xong, liền nhảy dựng lên, tức giận nói: "Ai hợp tính hợp nết với huynh chứ, huynh là cái đồ điên cuồng biếи ŧɦái sắc lang, mai ta nhất định sẽ nói với cha ta, dù chỉ một khắc ta cũng không muốn đứng cạnh huynh nữa!"
Lăng Nhược Tâm thấy vẻ mặt tức giận của nàng, miệng lại càng cười tươi hơn: "Ta mà háo sắc sao? Hôm nay lúc ta và cô hôn nhau, Đoàn tổng quản cũng nhìn thấy, ông ấy không có ý kiến gì, còn có vẻ rất tán thành nữa là khác. Cô cũng có thể tiếp nhận đề nghị lúc trước của ta, không làm thị vệ, mà làm nương tử của ta cũng tốt!" Nhìn dáng vẻ trợn trừng mắt lườm hắn của nàng, hắn bỗng cảm thấy, những tháng ngày nhàm chán dường như đã tăng thêm một chút sắc thái thú vị, hắn khẽ chớp mắt rồi nói tiếp: "Nếu cô gả cho ta, còn có thể có vô số bạc, muốn bao nhiêu có bây nhiêu." Đưa một chút lợi ra dụ cũng không quá đáng nhỉ, tuy hắn biết chắc nàng sẽ không muốn.
Nhìn hắn vui vẻ như vậy, Thanh Hạm thừa hiểu là nàng càng tức giận thì hắn sẽ càng sung sướиɠ, nên cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, khóe miệng nhếch lên cười nói: "Nếu nói là gả thì cũng phải là huynh gả mới đúng, dù sao ta cũng sẽ không gả cho huynh lại càng không lấy huynh. Giờ ta sẽ thu thập hành lý, lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này, sau này, ta không bao giờ muốn gặp lại tên biếи ŧɦái điên cuồng như huynh nữa!" Dứt lời, nàng nhấc chân định rời đi.
Lăng Nhược Tâm chỉ thản nhiên nói: "Nếu đã vậy, ta cũng không ép cô nữa, chờ cô đi rồi, ta sẽ ném ngọc bội của mẹ cô xuống Đoạn Nhai vậy."
Thanh Hạm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đi đến trước mặt hắn, chỉ tay vào mũi hắn nói: "Coi như huynh lợi hại‼!"
Lăng Nhược Tâm mỉm cười gạt tay nàng ra: "Người xưa có câu, dùng một ngón tay chỉ người khác, sẽ có tới ba ngón tay khác chỉ vào mình, nếu ta là người hung ác tàn nhẫn, thì cô còn ác hơn ta gấp nhiều lần!" Thấy vẻ mặt căm tức của nàng, hắn lại nói tiếp: "Đi nghỉ sớm đi, ngày mai Tô Dịch Hàn hẹn ta tham gia hội Hoa lan, nói là đã đặt một bàn tiệc rượu để xin lỗi cho việc đến quấy rầy ta đêm nay, cô cùng đi với ta đi!"
Thanh Hạm trừng mắt nhìn hắn: "Không phải huynh mới nói là sáng mai sẽ đưa Tô nhị tiểu thư đến nha môn hay sao? Giờ lại còn đi ăn thịt rượu của nhà người ta nữa, lòng dạ huynh thật quá đen tối!" Vừa đen vừa thối‼!
Lăng Nhược Tâm cười: "Lòng ta không hề đen chút nào cả, ngày mai hắn hẹn cả tri phủ Hứa Chí Kiệt, đến lúc đó, ai cần có mặt cũng đều có cả, giải quyết chuyện riêng cũng tốt, mà chuyện công cũng được, ta cũng đỡ vài lần đi xe, sao lại không làm?"
Thanh Hạm hừ một tiếng rồi nói: "Mai huynh đưa Võ Ấn đi theo đi, hắn ta có vẻ rất thích theo sau huynh đấy, tâm trạng ta không tốt, không muốn đi!"
Lăng Nhược Tâm thản nhiên nói: "Vậy à? Thật sự không muốn đi sao? Tiếc thật đấy, hội Hoa lan kia chẳng những có rượu ngon, đồ ăn ngon, mà trong lúc chúng ta đàm phán, nếu không hợp ý nhau, cô còn có thể nhân cơ hội mà kiếm chác được một ít từ Tô Dịch Hàn, đòi lại phần thiếu hụt của đêm nay nữa. Có điều, cô không muốn đi, thì đúng là Võ Ấn được lợi rồi! Ta vốn còn muốn đền đáp công lao của Đoàn quản gia cống hiến cho Lăng gia trong những năm qua, nên có chút lợi lộc cũng muốn để người nhà chiếm được cơ. Ôi! Tiếc quá, tiếc quá!" Dứt lời, hắn còn thở dài vài tiếng, nhưng ánh mắt đầy ý cười nhìn Thanh Hạm, hắn không tin nàng sẽ không sa bẫy.
Trong lòng Thanh Hạm vốn còn đang tức giận, giờ nghe thấy vừa được ăn lại vừa có tiền, mắt nàng cũng sáng rỡ len: "Tâm trạng ta đang không vui, ngày mai đi như vậy, cũng vừa khéo có thể giúp ta giải sầu rồi!" Có cơ hội kiếm tiền mà không chộp lấy là ngu ngốc.
Lăng Nhược Tâm ra vẻ thấu hiểu, lại cười nhạt nói: "Nếu đã vậy, thì cô theo giúp đi đi, Đoàn tổng quản cũng đỡ phải nghĩ là ta bắt nạt con gái ông."
Thanh Hạm hừ một tiếng rồi quay về phòng ngủ. Nàng thầm nghĩ, hắn bắt nạt nàng đâu phải mới một hai lần chứ, ngàn vạn lần đừng có để nàng tìm được cơ hội, nếu không, nhất định sẽ đòi cho đủ cả vốn lẫn lời về‼!