Suối nước nóng nằm trong một ngôi nhà riêng trên núi của họ Hác, có lịch sử khá lâu đời, thể hiện từ lớp tường gạch cũ kỹ lốm đốm [6] và lớp dây leo. Đây là lần đầu tiên Mai Nhân tới nơi thế này, hận không thể sục sạo một vòng quanh nhà. Anh theo sau Hác Cung bước vào cửa, ngắm nghía khắp nơi một phen, chỗ này thế mà lại lặng im như thóc.[6] Tường gạch cũ kỹ lốm đốmHiển nhiên là Hác Cung biết anh đang nghĩ gì, lạnh nhạt nói: “Đừng tìm nữa, không có ai khác ngoài anh và em đâu.”
Mai Nhân: “…….”
Bữa tối, Hác Cung làm cho Mai Nhân một đĩa cơm Omurice [7], trên lớp trứng vàng óng còn vẽ một hình trái tim siêu bự.
Mai Nhân xoắn quýt hồi lâu, vẫn chẳng nỡ động dĩa vào, anh ngoảnh mặt nhìn Hác Cung, đáng thương hức hức: “Hổng nỡ ăn đâuuu!”
Hác Cung không trả lời, nhìn như muốn cười nhưng vẫn kìm lại, chỉ ngắm anh.
Mai Nhân ngẫm nghĩ thật lâu, đầu bật ra một bóng đèn sáng, anh móc iPhone ra bắt đầu chụp ảnh…
Hác Cung: “….”
Suối nước nóng đã chuẩn bị ổn từ lâu, một hồ nước lớn giữa trời nóng nghi ngút, sương khói lượn lờ. Mai Nhân quàng khăn tắm, chuẩn bị tinh thần hồi lâu mới chầm chậm bước vào.
Hác Cung đã ngâm bên trong, híp mắt như đang ngủ gật.
Mai Nhân thận trọng e dè nhón chân đi, cố gắng không phát ra tiếng động, nhìn anh hệt y như mèo, chỉ thiếu mỗi hai cái tai và đuôi nhỏ dựng thẳng.
Kết quả vừa vào trong hồ thì Hác Cung đã nắm lấy cổ chân hắn chặt chẽ.
Mai Nhân cứng nhắc cúi đầu, Hác Cung cong khoé môi, tóc mái ướt nhẹp dán trên mí mắt, vừa lộn xộn vừa gợi cảm.
“Anh bảo này….”, Hác Cung nắm cổ chân Mai Chân mạnh hơn, đối phương bất lực, để duy trì thăng bằng chỉ đành ngồi xổm xuống vịn lấy vai hắn. Một tay còn lại của Hác Cung áp lên lưng của Mai Nhân, nhẹ nhàng ôm người vào trong nước.
Hai tay của Mai Nhân quấn chặt lấy cổ Hác Cung, đối phương vẫn không có ý định buông tha cổ chân anh, trêu chọc nói: “Có phải đây chính là “mảnh hơn một gang tay” [8] không?”
[8] Mảnh hơn một gang tay: là cách diễn đạt thường dùng để tả eo phụ nữ; ý chỉ độ dày của eo, eo mảnh hơn một gang tay (~ 18-20cm).
Mai Nhân thẹn thùng đỏ mặt, nhìn khuôn mặt Hác Cung ngày càng áp sát, nhắm mắt lại.
Hác Cung rải một tấm chăn lên mặt nền granite, Mai Nhân nằm trên đó, thân lấm tấm giọt nước. Hai tay anh che miệng, hai mắt nhắm nghiền, mặt thì đỏ thấu.
Hác Cung ngậm toàn bộ dươиɠ ѵậŧ đã cương của anh vào miệng, đầu lưỡi thỉnh thoảng đảo qua lỗ sáo. Mai Nhân liền run chân định khép lại. Hai tay của Hác Cung giữ chặt lấy mông anh để miệng hắn thâm nhập càng sâu, làm được một nửa thì hướng xuống dưới liếʍ láp đằng sau hai túi. Dù che miệng nhưng Mai Nhân cũng chẳng thể kiềm chế, lộ ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, tai anh ửng hồng, tim nhạy loạn xạ.
Cảm thấy cửa động phía sau đã được khuếch trương mềm mại, Hác Cung thử luồn một ngón tay vào thăm dò xoáy động, phía trước thì vẫn được kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng. Nước suối thuận theo khe mông chảy xuống cửa động, vừa khéo có thể làm bôi trơn, đợi tới khi đằng sau rốt cuộc có thể tiếp nhận được ba ngón tay, cuối cùng Mai Nhân đã không nhịn được bắn ra.
Anh nhẹ nhàng hét lên một tiếng, sau đó giây tiếp theo anh được Hác Cung ôm chặt vào trong hồ nước.
Hác Cung giữ lấy eo của Mai Nhân, chầm chậm trầm mình xuống, vừa nãy hắn mới vào được một nửa liền không động nữa. Hắn thở ra một hơi, vuốt mồ hôi ẩm ướt trên trán Mai Nhân: “Vẫn ốn chứ?”
Có nước suối làm bôi trơn nên trừ cảm giác trướng đầy ra thì dường như Mai Nhân không thấy đau nhiều lắm, cắn môi gật gật đầu.
Hác Cung không nói thêm gì nữa, hắn tách bờ mông của Mai Nhân ra, thử thăm dò đâm rút hai lần, sau đó liền dừng lại không động nữa.
Mai Nhân mê mang đầy mặt nhìn anh: “…..?”
Hác Cung nhắm mắt, cắn răng nói: “Chờ em thích ứng chút.”
Mai Nhân sửng sốt ồ một tiếng, qua mấy giây thì mấy tập trung nói: “Em còn tưởng…. anh muốn bắn rồi…..”
Hác Cung: “…….”
Để chứng minh mình không phải là ‘muốn bắn rồi’, biểu hiện về sau của Hác Cung có thể dùng bảy chữ để tóm tắt: Cứng chắc bền bỉ lại dũng mãnh…..
Không biết đã đổi tới tư thế thứ mấy, Mai Nhân dựa bên hồ mặc Hác Cung đâm rút, côn ŧᏂịŧ trong người anh vẫn chẳng có dấu hiệu định phóng thích tẹo nào.
Cuối cùng anh không nhịn được mà nức nở đứt quãng: “Em, em tưởng… A… Anh ưm… cuối cùng muốn, muốn… bắn, bắn rồi cơ…ưm…”
Hác Cung dùng tư thế vẫn cắm bên trong Mai Nhân, ôm anh ngồi lên thành hồ, đổi thành tư thế ‘ngồi cưỡi’, sau đó lại là một lần đỉnh dữ dội vào nơi sâu nhất bên trong đối phương, lạnh nhạt nói: “Cưng à, đó là em tưởng vậy.”
Mai Nhân: “……”
Toàn văn hoàn