Chương 36
Trong ngoài hòa thuận với vợ, cuộc sống gia đình của Hồ Quân tạm ổn, không cần có quá nhiều tư vị. Dù thế nào đi chăng nữa Hồ Quân cũng cảm thấy vợ mình đáng yêu, thật lạ, hận không thể mỗi ngày ở trên người vợ không biết chán.Hồ Quân không để ý người khác thấy thế nào, bất kể chỗ nào vừa nhìn thấy Tây Tử liền giống như ong thấy mật phải đến gần, vây quanh Tây Tử, ôm ôm, hôn, gặm, không biết chán. Da mặt Tây Tử lại mỏng, hai vợ chồng cùng cưỡi ngựa trên đường, một là một hai là hai, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, đừng nói là ôm, ngay cả nắm tay cũng khó chịu.
Trước kia lúc hai người có khoảng cách với nhau, Hồ Quân quấn quýt giả chuyện vợ chồng, coi như có quy củ. Hiện giờ nơi này bên ngoài trên dưới, từ đầu tới chân của vợ đều bị Hồ Quân trêu chọc vô số lần, biến Tây Tử thành một phần của bản thân mình, hận không thể thu nhỏ nhét vào trong túi mỗi ngày đều mang theo, để anh giữ lấy không xa rời là đã rất khó khăn rồi.
Tính tình hai vợ chồng hoàn toàn trái ngược, thật sự gây ra không ít trò cười, sau cùng hai người làm hòa, ra cửa vẫn hết sức quy củ. Tây Tử nói: Dù sao chúng ta cũng là cảnh sát nhân dân, đồng phục cảnh sát mặc trên người, không thể sánh với vợ chồng bình thường, ôm ôm ấp ấp rất khó coi, có chuyện gì vào cửa rồi nói.
Lúc ấy Hồ Quân rất vui vẻ, nói ra, vợ anh thật sự là một cô bé kín tiếng, phải nói là không có nhiều kinh nghiệm nhưng thật sự rất biết hưởng thụ. Quan trọng nhất là, cô bé kia rất thật lòng, sảng khoái liền sảng khoái, thoải mái liền thoải mái, không giống với hầu hết phụ nữ, rõ ràng thích thế nào cũng phải làm trái ngược. Đương nhiên cô đá chồng cũng rất giỏi, nhưng anh thích Tây Tử như vậy, thẳng thắn đáng yêu mà còn rất phù hợp.
Vào phòng là thế giới riêng của hai người, so với Tây Tử ở bên ngoài dường như là hai người. Đàn ông mơ tưởng cái gì? Đàn ông mơ tưởng không phải là cưới được một người vợ, vào được phòng bếp, ra cửa là phu nhân, vào cửa là người vợ phóng đãng, vợ nhà anh đích xác làm được.
Diệp Trì nói anh hoàn toàn là người tình trong mắt sẽ là Tây Thi. Nói thật, vợ nhà anh không giống với phụ nữ bình thường, nhưng nhìn thật ra so với Quyên tử vẫn còn không dễ chọc. Diệp Trì nhà người ta có phong độ, có điều cất giữ không thể trực tiếp nói với Hồ Quân, vợ của nhà cậu là người đàn bà đanh đá.
Nào biết Hồ Quân nghe có chọn lọc, nói đến trong lỗ tai Hồ Quân toàn bộ cộng lại mọi mặt đều tốt, cảm thấy vợ anh chỗ nào cũng tốt. Diệp Trì há hốc mồm, chờ Hồ Quân đi Diệp Trì không khỏi lắc đầu bật cười, trong lòng thầm nói Hồ Quân không biết lúc cậu ta nhìn vợ mà cảm thấy chỗ nào cũng tốt, vậy thì cậu ta mắc bẫy rồi, đời này cũng không chạy thoát được. Nhớ lại ngày đó, anh cũng như vậy......
Hồ Quân đi xuống lầu, cúi đầu nhìn xem đồng hồ, đã chín giờ tối, vợ anh ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi. Phải nói rằng Hồ Quân chỉ giận Tây Tử một điều duy nhất đó chính là công tác của cô. Không biết cô bé kia thật sự nhiệt tình yêu nghề cảnh sát hay là thế nào, nhiệt tình công tác, giống như Bát Lộ Quân kêu gọi cách mạng, dốc lòng hăng hái tiến lên, thế nào cũng phải trở thành anh hùng liệt sĩ không thể ngăn lại.
Đảm bảo an toàn là điều kiện trước tiên để làm một anh hùng, anh miễn cưỡng ủng hộ, liệt sĩ thì miễn. Nhưng Hồ Quân cũng biết, vợ anh tính tính mềm dẻo, mà thực sự còn khác biệt với những phụ nữ bình thường, trong lòng luôn có giấc mộng bảo vệ quốc gia giống ông nội nhà anh. Nếu Tây Tử sinh ra sớm hơn năm mươi năm, nói vui không biết sẽ là người như thế nào, nếu có sinh ra sớm hơn năm mươi năm, vợ anh không có thì anh cũng không vui lòng.
Trước kia so với mấy người Diệp Trì, Hồ Quân vẫn cảm thấy bản thân mình có rất nhiều người theo đuổi, ít nhất là cảnh sát nhân dân đi trên đường cũng có không ít người bám theo, không giống như mấy người này, chỉ biết hưởng thụ. Nhưng hôm nay so sánh với vợ anh, Hồ Quân cảm thấy mình thật ích kỉ, bà xã, con cái, lò sưởi đầu giường, đời này sung túc. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là cô vợ Tây Tử nhà anh, đứa nhỏ Tây Tử sinh cho anh là một thằng bé mập mạp hay là một bé gái nhỏ nhắn đây.
Nghĩ đến con trai con gái, Hồ Quân không tự chủ được lại bắt đầu nhớ đến vợ mình. Bốn giờ chiều hôm nay Tây Tử gọi điện thoại đến cho anh, nói bâng quơ rằng buổi tối có hành động, nói là theo dõi đã giăng bẫy thành viên một băng nhóm trộm cướp, buổi tối hôm nay hành động vây quét, không biết chừng nào mới xong, bảo anh đừng chờ cô.
Nói không nhiều lắm, nhưng rốt cuộc cũng là do anh - ba ra lệnh năm thuyết phục vừa dỗ dành vừa lừa gạt vợ anh cũng đồng ý chủ động báo cáo hành tung với anh. Nhưng báo cáo rồi thì sao, Hồ Quân lại càng thêm lo lắng. Vợ anh chưa về, chỗ nào anh cũng không muốn đi, ngay cả đại viện cũng không muốn về, cả người mệt mỏi giống như bị bệnh tương tư. Lúc này mới thấy một ngày rất lâu, mấy giờ không gặp trong lòng liền cảm thấy trống rỗng, lên không được xuống cũng không xong vô cùng khó chịu.
Hồ Quần cầm điện thoại mở ra hồi lâu, nhìn xem tin nhắn, trái lại có mấy tin chưa đọc đều là đồ bỏ đi. Vợ anh không gọi điện thoại, tin nhắn cũng không có. Hồ Quân đứng lên, đi đi lại lại vài lần, dứt khoát cầm chìa khóa xe, thay giày đi ra cửa.
Lái xe rời tiểu khu, trực tiếp đi tới đội mười bảy bên kia. Đại đội mười bảy nằm trong một góc con phố nhỏ, đợi vợ anh. Nói đến chuyện này Hồ Quân không được hài lòng cho lắm, ngay cả anh nhiều người cũng không nhận ra, đến nơi này đợi một lát còn phải che đậy. Rõ ràng có giấy chứng nhận vợ chồng vậy mà lại giống như đôi gian phu da^ʍ phụ vụиɠ ŧяộʍ yêu đương, chỉ còn thiếu mỗi ám hiệu.
Nhưng mà trước đó vợ anh đã nghiêm túc cảnh báo, không được để thân phận của anh bị bại lộ, nếu không thì, buổi tối cô ấy qua phòng khách ngủ. Chiêu này là chiêu mới nhất bà xã nhà anh phát minh ra, chiêu này tuy cũ nhưng áp dụng trên người Hồ Quân rất có tác dụng.
Nói không có tiền đồ nghĩa là hiện giờ Hồ Quân không thể tách rời khỏi vợ trong một lúc. Ban ngày mỗi người có công việc không có cách nào khác, đến buổi tối lại không để cho anh ôm vợ ngủ, quá không nhân đạo đi. Bởi vậy, bà xã nhà anh nắm anh được bảy phần, bảo anh làm gì anh còn nghe lời hơn cả con trai.
Hồ Quân ẩn núp ở chỗ này, nhìn chằm chằm cửa đại đội mười bảy ở phía xa, có phần phiền não, rút một điếu thuốc đưa lên miệng hút, rít hai cái thì dập lửa, nhìn đồng hồ là mười giờ, mở cửa sổ cho bay mùi, vợ anh không thích mùi thuốc lá, thoang thoảng thôi cũng đã nhíu mày.
Cô bé có quá nhiều tật xấu, nhưng anh vui mừng khi được cưng chiều cô, cam tâm tình nguyện nuông chiều như thế. Trước kia nhìn thấy Tả Hoành và Diệp Trì như vậy, anh cảm thấy hơi chán ghét, hiện giờ đến lượt bản thân mình, anh cảm thấy cưng chiều thế nào cũng không phiền.
Hồ Quân cầm điện thoại cân nhắc suy nghĩ, nếu như gọi đến điện thoại kết nối, phá hủy hành động của vợ anh, thì có hậu quả gì......Do dự lại do dự để điện thoại di động xuống, nhìn phía trước cả tiếng đồng hồ, từ mười giờ đến mười một giờ, đẩy của xuống xe, lại châm thuốc, điếu thuốc này còn chưa đưa lên miệng, điện thoại của anh vang lên.
Hồ Quân ném thuốc lá, nhanh tay nhận điện thoại: "Bà xã....."
Nói chưa xong, bên kia điện thoại truyền đến một thanh âm xa lạ: "Chào anh, tôi là cấp trên của Tây Tử, tôi là Trương Hải, Tây Tử bị thương....."
Hồ Quân cảm giác trong lòng trong lòng "đông" một phen, trong ngực như bị một tảng đá làm vỡ, cũng không còn rảnh rỗi nghe đối phương nói cái gì khác, trực tiếp cắt ngang: "Ở đâu?"
Hồ Quân hỏi một câu khiến cho đối phương sửng sốt, Hồ Quân lên xe, gạt tay cầm, khởi động, quát to một tiếng vào điện thoại: "Vợ tôi, cô ấy đang ở đâu?"
"Ách, bệnh viện công an....."
Trương Hải ngừng một lúc, trả lời theo bản năng. Vừa nói xong, đầu dây bên kia đã truyền tới âm thanh tút tút.
Hành động hôm nay là kế hoạch đã lâu, mạng lưới bố trí mất gần nửa năm, băng nhóm trộm cướp này rất láu cá, thủ lĩnh có đầu óc, trong tay có cả một đường dây liên lạc. Những tên ăn trộm như thế thật sự không thể coi là nhóm người quan trọng, nhưng cũng được xem là đánh du kích vòng ngoài.
Băng nhóm này chủ yếu là trộm cướp đột nhập các hộ gia đình, một năm nhắm vào mấy món như vậy, làm xong thì nghỉ ngơi, còn lại chỉ điểm thuộc hạ trộm những khoản lặt vặt. Sở dĩ bọn chúng có thể đυ.ng tới Trương Hải bọn họ cũng là bởi vì tháng trước xảy ra vụ án cướp của gϊếŧ người.
Ngay tại khu vực trực thuộc nội thành, kẻ trộm phát hiện bị bao vây, người mất của là một người đàn ông hai bảy hai mươi tám tuổi, tính tính nóng nảy, bắt lấy kẻ trộm, hành hung ngay trên đường quốc lộ. Tên trộm bị đánh đến mức nóng nảy lấy dao găm ra đâm người đàn ông hai nhát dao dưới xương sườn, đưa cấp cứu đúng lúc mới bảo toàn được tính mạng, có lẽ vì tìm kiếm tên trộm đó mới lần ra băng nhóm trộm cướp đứng sau.
Trải qua điều tra, suy đoán ban đầu, vài năm trở lại đây mới nổi lên một vụ trộm cướp đả thương người. Vì có liên quan đến băng nhóm này, lần ra đầu mối, trái lại tổ chức đều rất hưng phấn. Đó là một án gϊếŧ người lớn, nếu tổ bọn họ lại phá được án và bắt giam, có thể tăng thể diện, tiếp theo lại là vinh quang, xóa sạch băng nhóm này, có thể tính là loại bỏ một tai họa ngầm.
Bởi vì hành động này cực kỳ bất ngờ, nằm vùng đến mười giờ mới thấy hai bên trao đổi tang chứng. Băng nhóm này rất có quy tắc, có thể thấy được thủ lĩnh không phải là người bình thường, một ngôi nhà mái bằng nằm tại ngoại ô thành phố, một ngôi nhà được cho thuê không lớn lắm. Đoán chừng thời gian đã đến, Trương Hải ra lệnh điều thêm người của tổ đến hỗ trợ cảnh sát Tiểu Vũ, trực tiếp xông vào, nhân chứng vật chứng đều thu được.
Nhưng tên thủ lĩnh kia chạy đến cửa sổ phía sau, sau căn phòng là khu rừng, không tính là tươi tốt, thưa thớt, tính ẩn nấp không cao. Tây Tử cùng hai người tổ hỗ trợ trực tiếp đuổi theo, nghe thấy tiếng súng, Trương Hải liền biết có chuyện không tốt.
Bọn họ không nghĩ tới băng nhóm trộm cướp có súng, trong tình hình đùi bị trúng đạn, Tây Tử vẫn đem tên thủ lĩnh bổ nhào trên mặt đất. Trương Hải cũng không thể không bội phục trong lòng, nhìn đùi Tây Tử máu chảy ào ào đã hoảng sợ thay cô, gọi xe cứu thương, đưa cô tới bệnh viện, vội vàng hành động trở về, ngay sau đó báo cho người nhà.
Tây Tử chảy mồ hôi đọc số điện thoại này liền bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Trương Hải gọi điện bị một tiếng 'vợ' của Hồ Quân làm cho mơ hồ, chờ đến lúc nhìn thấy hành lang bên kia có người vội vàng chạy tới, Trương Hải bỗng nhiên có cảm giác như có tám người trèo lên đầu.