Khi Anh Gặp Em

Chương 4

Đầu dây bên kia im lặng một hồi, anh vốn nghĩ cô sẽ không trả lời, nhưng trong cơn hỗn loạn cô lại nói: “Có phải là năm năm trước không? Ngày 24 tháng 4…”

Đường phố đêm khuya đen như mực, chỉ có ánh đèn đường le lói, phảng phất như im lặng đến không có một tiếng động. Trước mắt anh là một khoảng hư vô, thời gian không gian dường như bị đè nén chỉ còn lại một chút, anh “lần đầu tiên” nhìn thấy cô, sau đó tất cả chuyện cũ đều mở ra từ một chút ấy, có đôi khi số phận thực sự khiến người ta trở tay không kịp.

“Tử Quan, sắp đến sinh nhật Lạc Lạc rồi. Nghĩ xem nên tổ chức thế nào?” Anh hồi tỉnh từ dòng suy nghĩ, vẫn rất kiên trì nói chuyện với cô.

Xe dừng ở trong garage dưới tầng hầm, anh thấp thỏm không yên ấn nút thang máy, con số màu đỏ kia không ngừng chuyển nhưng anh vẫn thấy chậm, lại cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, mới có mười lăm phút trôi qua từ lúc anh nhận điện thoại của cô.

Đi hơn nửa vòng thành phố, anh vẫn luôn miệng nói chuyện với cô, mười lăm phút đồng hồ, anh cong môi cười tự giễu, dường như đây là lần nói chuyện dài nhất giữa họ trong nửa năm nay.

“Tử Quan, bây giờ em sao rồi?”

Tang Tử Quan nhắm mắt lại, điện thoại di động vẫn đặt bên tai, nghiến răng nói ra mấy chữ cuối cùng: “Ừm… Vẫn tốt…”

Lời còn chưa dứt, một cánh tay đã đặt lên vầng trán vừa mới khô mồ hôi của cô.

Cô mở mắt, Tiêu Trí Viễn lúc này mới ngắt máy, tay gạt gạt mấy sợi tóc lộn xộn trên trán cô, giọng nói đầy dịu dàng: “Hơi nóng đây này, chúng ta đến bệnh viện nhé!”

Tử Quan vất vả thở hổn hển: “Không được… Lạc Lạc chỉ có một mình.”

“Anh bảo người tới đây trông nó…” Ngón tay thon dài của anh đặt lên môi cô, ý bảo cô đừng nói nữa.

Anh đang định bế cô lên thì bất chợt thấy cánh cửa bí mật của phòng trẻ em trong phòng ngủ đã bị mở ra.

Một bóng người nhỏ bé đang đứng chân trần, sợ hãi nhìn hai người.

Đột nhiên trông thấy con gái, độ cong trên khóe môi Tiêu Trí Viễn hòa hoãn đi rất nhiều, qua đó ôm chầm lấy con bé: “Lạc Lạc bị đánh thức à?”

Lạc lạc trong tay vẫn ôm gấu bông nhỏ, tóc xõa vương trên vai, rung rung người nhìn về phía Tử Quan: “Mẹ, mẹ làm sao thế?”

Tử Quan không muốn làm con gái lo nên miễn cưỡng ngồi dậy, vươn tay ra rồi nói: “Mẹ không sao, tới đây, mẹ ôm.”

Cô gái nhỏ dụi dụi mắt, vùng vẫy trong lòng Tiêu Trí Viễn, dường như muốn bổ nhào về phía đó.

“Lạc Lạc, mẹ làm việc cả ngày mệt mỏi, chúng ta thông cảm cho mẹ được không?” Tiêu Trí Viễn kiên trì nói với con gái, “Bố ôm con đi ngủ, đến lúc con thức dậy thì mẹ cũng thức dậy?”

Lạc lạc chớp chớp mắt, lông mi của con bé rất giống Tử Quan, vừa dày vừa dài, chớp chớp mắt rồi bất ngờ gật đầu.

Anh đặt Lạc Lạc lên giường, cúi người hôn nhẹ lên mặt con rồi nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon.”

“Bố, bố phải chăm sóc mẹ…” Lạc lạc ôm chặt gấu bông nhỏ, trước khi anh đi lẩm bẩm câu đó

Tiêu Trí Viễn không nhịn được bật cười: “Con chăm sóc cho gấu bông nhỏ thật tốt, bố cũng chăm sóc mẹ thật tốt, có được không?”

Lúc quay lại phòng ngủ, Tang Tử Quan đã vùi mình trong chăn.

Lúc anh kéo chăn lên, chắc là vì thấy lạnh nên cô tiếp tục rúc sâu vào chăn hơn nữa.

Tiêu Trí Viễn nhíu mày, tìm được áo khoác dạ trong tủ quần áo liền khoác lên người cô, một tay nhấc cô lên rồi đi nhanh ra cửa.

“Tiêu Trí Viễn, chỉ là đau vì kì sinh lí thôi… Anh tìm giúp em thuốc giảm đau là được.” Cả người Tử Quan run lên, nửa khuôn mặt vùi vào l*иg ngực anh, nhỏ giọng nói.

Anh như thể không nghe thấy, quyết định ấn nút gọi thang máy.

Cửa thang máy vừa mở, Iris đã chạy vội ra ngoài: “Tổng giám đốc Tiêu!”

Tiêu Trí Viễn hơi gật đầu, người trợ lý này của anh hiệu suất làm việc cao đến không thể trách móc, bình thường chỉ cần anh nói một câu là cô đã có thể sắp xếp tốt tất cả những chuyện phải làm.

“Tài xế và xe đều đang chờ bên dưới.” Iris dè dặt lùi về cạnh cửa, “Tôi sẽ ở với Lạc lạc, sáng mai sẽ đưa con bé đến nhà lão gia bên kia.”

o0o

Mu bàn tay có cảm giác hơi đau. Tử Quan nhìn y tá châm kim tiêm vào mạch máu, đường dây truyền bằng nhựa chứa đầy thuốc có một chút máu chạy lên, rồi rất nhanh được thay thế bằng thuốc nước, chầm chậm chảy vào cơ thể.

Chăn trong bệnh viện đã không còn màu trắng tinh ban đầu nữa, nó có màu hơi ngà ngà giống giống với bố trí trong gian phòng này, ấm áp đến mức như phòng ngủ của thiếu nữ. Cô nghe thấy tiếng nói của Tiêu Trí Viễn ngay ở ngoài cửa, hình như đang nói gì đó với bác sĩ điều trị chính.

Lát sau, một bên giường hơi lõm xuống, có người chỉnh lại chăn cho cô, rất cẩn thận dè dặt, có lẽ là sợ đánh thức cô.

Tử Quan trở mình một cái, cơn đau bụng đã giảm đi rất nhiều, người cũng không còn lạnh lắm nữa, cô khe khẽ nói: “Cám ơn!”

Anh ngồi bên giường thoạt nhìn không có biểu cảm gì chỉ là giọng nói có chút cứng nhắc: “Em ngủ đi.”

Tử Quan “Dạ” một tiếng, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Rõ ràng sức lực của cơ thể đã bị tiêu hao hết nhưng lúc này ý thức của cô lại tỉnh táo đến kì lạ. Khi gọi cuộc điện thoại kia, cô vốn tưởng rằng cùng lắm thì Tiêu Trí Viễn sẽ gọi Iris đến xem tình hình thế nào. Không ngờ anh lại tự mình chạy tới, còn bỏ hết công to việc lớn ở đây trông chừng cô truyền nước…Hà tất phải vậy, cả hai đều có thói quen độc lập, lúc này cô thực sự không thích ở cùng anh khi tỉnh táo như thế.

Tử Quan trằn trọc một hồi rồi quyết định ngồi dậy luôn, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đã không còn là màu đen kịt của bóng đêm khi trên đường đi tới bệnh viện nữa, đã có vài tia mặt trời ló rạng, nhuộm màu đen cực hạn cao nhất thành màu xám xám, có lẽ là chẳng bao lâu nữa ánh bình minh sẽ bắt đầu phô ra.

Tiêu Trí Viễn vẫn ngồi trên sofa đọc tài liệu, thấy cô ngồi dậy anh cũng không nói năng gì, chỉ là đứng lên và mang theo tấm chăn nhung ấm áp đi tới khoác lên vai cô.

“Có chuyện em muốn bàn với anh.” Tử Quan dựa lưng vào gối mềm, do dự lên tiếng.

“Nếu là chuyện ly hôn thì không cần phải mở miệng nữa.” Trong nháy mắt mặt mày anh trở nên lạnh lùng, đứng bên giường, dùng ánh mắt nhìn từ trên cao xuống nhìn cô

“Không phải thế.” Tử Quan giật mình, “Tiêu Trí Viễn, em được thăng chức rồi.”

Anh trầm mặc một lát cuối cùng ngược lại cong khóe môi lên cười nhạt, “Em không phải đã từ chối rồi sao?”

Ý muốn tự vả vào miệng mình lóe lên trong đầu Tử Quan một phút, chuyện công việc, giữa bọn họ thường chẳng bao giờ can thiệp hay hỏi han đối phương.

Một ngày anh trăm công nghìn việc, tất nhiên sẽ không kể lể những chuyện mà cô không hiểu với cô; còn cô chỉ là một nhân viên quèn tầm thường, anh cũng chẳng có hứng thú nghe mấy chuyện lặt vặt kiểu bát cơm, củ hành, củ tỏi của cô… À, hơn nữa thực ra đâu chỉ có công việc? Ngoại trừ vấn đề của con gái, họ thường rất ít khi mở lời với nhau.

“Sao anh lại biết được?”

Tiêu Trí Viễn quay lại ngồi lên ghế sofa, tầm nhìn không rời khỏi màn hình laptop: “Tiêu phu nhân, anh không giống em chẳng quan tâm đến bất kể chuyện gì của một nửa kia.”

Tử Quan nghẹn lời, cô cố gắng bỏ qua ngữ khí đầy trào phúng của anh, nói rất bình thản: “Vốn dĩ em đã từ chối rồi, có điều bộ phận của bọn em thực sự không tìm được người, cho nên đồng ý tiếp quản công việc một vài ngày.”

Anh buông giấy tờ trong tay xuống, mười ngón tay đặt cả lên đầu gối và nhìn cô đầy chăm chú: “Cho nên, bây giờ em muốn nói với anh rằng mỗi ngày sau này em đều phải ở bên ngoài uống rượu xã giao như đêm qua? Để Lạc Lạc ở nhà một mình?”

“Không phải vậy…” Tử Quan bất lực giải thích, “Em chỉ làm tạm vài ngày…”

“Tiêu phu nhân, em đang trách móc anh mỗi tháng chu cấp ít tiền quá, cho nên em mới phải liều mạng bên ngoài như vậy?” Anh cười lạnh một tiếng, “Ban đầu lúc em muốn ra ngoài làm việc, em đã đồng ý với anh điều gì?”