Khi Anh Gặp Em

Chương 33

Anh vẫn mỉm cười nhìn cô, thấy chiếc cặp sách màu vàng nhạt trên lưng cô cùng đôi giày thể thao tuy khá cũ nhưng được giặt rất sạch sẽ liền hỏi: “Khai giảng chưa?”

“Đây là tiền xe của tất cả các bạn trong lớp em.” Tử Quan vội vã móc tiền ra, cô gói chúng lại trong một phong bì, trong đó có bốn tờ tiền màu hồng mới tinh và rất sạch sẽ.

Khuôn mặt Tiêu Trí Viễn giãn ra, nói: “Thôi khỏi.”

“Không được.” Tang Tử Quan rất kiên trì.

Anh vẫn nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của cô, cuối cùng anh nhận lấy.

Tử Quan thở phào nhẹ nhõm, uống một hớp chất lỏng màu nâu trong cốc, rồi nhíu mày… sao lại đắng như vậy? Nescafe uống liền bán ở trường cô rất ngọt mà?

Tiêu Trí Viễn hơi cúi đầu che đi ý cười nơi đáy mắt, nghiêng đầu gọi phục vụ: “Phiền anh cho tôi một cốc nước ấm.”

Vì Tiêu Trí Viễn mới từ nước ngoài về nên không quen thuộc lắm với những thứ ở đây, trọng tâm câu chuyện chuyển tới các món ăn ngon ở đầu đường cuối ngõ trong Văn Thành một cách rất tự nhiên.

“Vậy lần sau em dẫn tôi đi ăn ở quán ăn vỉa hè nhé?” Cuối cùng Tiêu Trí Viễn hẹn cô như vậy, trong ánh mắt còn có vài phần ý cười khi thực hiện thành công.

Đương nhiên là Tử Quan không hề phát hiện ra: “Được thôi!”

Nói chuyện rất lâu, cuối cùng Tử Quan nhìn đồng hồ: “Em phải về trường rồi, trường em mười giờ là đóng cửa.” Lúc nói như vậy cô nhìn chằm chằm vào ly nước đối diện, từ đầu đến cuối anh chẳng uống hớp nào, nhưng cô vẫn phải xót ruột mà khi phải bỏ ra ba mươi đồng.

Dĩ nhiên anh định trả tiền. Nhưng Tử Quan đã cướp lời: “Em đã trả rồi. Anh Tiêu, cảm ơn anh nhé, vốn dĩ lớp em định làm một lá cờ có thêu chữ: “Giúp người là niềm vui” tặng cho anh cơ.”

Anh giật mình, nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô, hơi nghi ngờ, không biết cô gái nhỏ này có phải đang nói đùa với anh hay không nữa, cuối cùng anh nhún vai cười hi hi.

Đêm đó, Tử Quan nằm trằn trọc trên giường, Phương Tự nằm cùng giường với cô giở mình một cái, nói mớ một câu, cô vẫn không tài nào ngủ được, nghe thấy tiếng tim mình đập như trống gõ. Là vì một ly Espresso nho nhỏ ấy ư? Vì cô không muốn lãng phí nên đã nhíu mày uống hết, ai ngờ chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ ấy lại khiến cô mất ngủ…

Đang miên man suy nghĩ, điện thoại kêu tinh một tiếng, một tin nhắn mới: Bạn học Tang, tiền xe chỉ có 240 đồng. Trưa mai em có rảnh không? Tôi tìm em trả tiền thừa.

Tinh thần cô thoắt cái tỉnh táo, vội vàng nhắn lại: Được.

***

“Nhưng tin nhắn sau đó anh gửi cho em, nói là trả lại em 160 đồng, đó là anh cố tình đấy.” Tiêu Trí Viễn cắn một miếng lê, mỉm cười nói.

“Ồ?” Tử Quan ngạc nhiên.

Anh cười như không, lại có ý tứ sâu xa: “Em không biết anh để ý đến em nhường nào đâu!”

Lạc Lạc nằm trên sofa phía sau cô giở mình một cái, lúc ngủ mơ còn chu môi lên, điểm ấy hoàn toàn giống cha con bé.

Tử Quan im lặng một hồi, dường như không nghe ra ý đồ của anh, cô bật TV lên.

Âm lượng TV chỉnh về mức nhỏ nhất, xen vào giờ tin tức là một tiết mục quảng cáo.

Vũ hội sang trọng xa hoa, nam nữ thần thái huy hoàng, lúc đang thì thầm to nhỏ thì đột nhiên toàn bộ ánh đèn trong phòng tắt ngúm.

Trong tối tăm, một công tước tuấn tú vừa chìa tay ra thì bên người đã không còn ai, chỉ có tiếng gió đang lướt nhẹ qua.

Bàng hoàng chợt đến trong giây lát, cũng may trong không gian vẫn còn sót lại dấu vết của cô ấy, công tước đẹp trai nương theo mùi hương mềm dịu như tơ, tìm được nàng thiếu nữ đang giấu mặt sau tấm mặt nạ.

Là cô ấy – Night Moment.

Đúng là quảng cáo nước hoa của Đồng Tĩnh San.

Đây là lần đầu tiên Tử Quan xem, nhưng cảm giác này lại quen thuộc đến khác thường.

Cô lẳng lặng quay sang: “Tiêu Trí Viễn, anh chưa từng gặp em trước đó ư?”

Giọng nói của cô rất nhỏ. Bởi vì cố gắng buông rèm mi xuống nên cô chỉ trông thấy làn mi đẹp đẽ của anh khẽ run lên, một bóng tối dày đặc dần hiện ra dưới mí mắt.

Tiêu Trí Viễn giật mình trong một giây, rồi nhỏ giọng nói: “Em biết rồi?”

“Người đó là anh?” Tử Quan lặp lại lần nữa, “Người xuất hiện trong lúc mất điện tối hôm đó là anh sao?”

Anh không phủ nhận, chỉ chăm chú nhìn cô, nắm chặt cánh tay đang run rẩy của cô, “Phải, trước khi dừng xe lại giúp lớp em, anh đã biết em rồi, Tang Tử Quan!”

Thị trấn cổ kính Phương Đường cách Văn Thành chừng ba tiếng rưỡi ngồi xe, Tử Quan là lớp trưởng, lớp cô thuê một chiếc xe du lịch, nơi ăn nơi ở cô đều đã bàn bạc ổn thỏa với công ty du lịch rồi. Xe xuất phát rồi chạy thẳng trên đường cao tốc, phong cảnh ven đường rất đẹp, những cánh đồng hoa cải dầu nở rộ trải rộng như vô tận, mùa hoa rực rỡ hệt như dưới ngòi bút của Phạm Cao. Một đám sinh viên trẻ tuổi ngồi trong xe đương nhiên là nói chuyện rôm rả, lộ trình ngồi xe ba tiếng rưỡi đồng hồ chẳng ai cảm thấy mệt mỏi gì.

Đã tới ngôi làng nhỏ Ôn Đường, mọi người chen nhau xuống xe, ríu rít chia phòng, đứng trong đại sảnh nhà nghỉ nhận chìa khóa rồi giải tán.

Tử Quan là người có nhân duyên tốt nổi tiếng trong lớp (nhân duyên tốt: chơi được với nhiều người, hiểu nôm na là hòa đồng) nên không cần phải chọn phòng, đợi mọi người chọn xong, cô mới cùng Phương Tự cầm chiếc chìa khóa còn lại duy nhất đi vào phòng mình.

Sinh viên nên điều kiện kinh tế có hạn, chỉ thuê được phòng mười đồng nên hoàn cảnh không được tốt lắm. Gian phòng hai cô ở hướng Tây, không có nhiều nắng, chăn hơi ẩm, trên tường thậm chí còn có vết nấm mốc, ngay cả tiếng tạp âm trong TV cũng rất nặng.

“Tang Tử Quan, sao cậu không chọn cho mình một căn phòng tốt một chút?” Phương Tự trách móc cô: “Haiz, căn phòng này tệ quá.”

“Thôi mà, đừng than thở nữa, dù sao cũng phải có người ở mà!” Tang Tử Quan thân thiết ôm lấy cô bạn, “Lát nữa tớ mời cơm cậu được chưa?”

Bạn học trong lớp đều biết điều kiện của Tử Quan không tốt, Phương Tự xưa nay luôn là người khẩu thị tâm phi, cô cũng chẳng giận được lâu chỉ bĩu môi, chua ngoa nói: “Cậu vất vả lắm mới lấy được ba ngàn đồng học bổng, tớ cũng không dám ăn không đâu.”

Ngôi làng nhỏ Ôn Đường không có tiếng tăm mấy, chưa bao giờ nằm trong danh sách “Mười thị trấn nhỏ đẹp nhất Trung Quốc” hay những danh sách tương tự, cũng không có cảnh các du khách lũ lượt kéo tới, chỉ có ruộng bậc thang và hoa cải dầu đẹp nhất miền Nam mà thôi. Thị trấn cổ kính phía trên còn có khối kiến trúc thời Minh-Thanh được bảo vệ rất tốt, ngày nay rất nhiều sinh viên các trường nghệ thuật đến đây chọn dân ca làm đề tài tốt nghiệp.

Lớp của Tử Quan chỉ đơn thuần là đến thăm cảnh góp vui mà thôi, phượt đã đời cả ngày cuối cùng tìm một cửa hàng nhỏ ăn cơm. Đột nhiên cửa hàng nhỏ có nhiều người đến, trên dưới ba mươi người lận, vì vậy các bạn nam phải khiêng hai chiếc bàn ra ngoài cửa ngồi ăn.

Ông chủ lấy rượu hoa quế tự ủ ra, không quá nặng nhưng hương vị ngọt ngào, đậm đà. Món ăn được dọn lên cũng là vừa nấu xong, món ăn còn bốc khói nóng hổi rất ngon lành, món thịt thái mỏng được ướp rất vừa vặn…Đối diện ngôi làng nhỏ này là dòng suối nước trong vắt như ngọc, có những bóng cây râm mát, gió thổi nhẹ nhàng, cảnh trí rất thanh bình.

Ăn uống no say cuối cùng có người bày trò, nói: “Buổi tối đánh bài nhé?”

Tử Quan ra hiệu với Phương Tự: “Tớ đi tắm đã, tí nữa sẽ về.”

“Tớ đi cùng cậu.” Phương Tự cũng đứng lên, “Hôm nay nóng muốn chết, tớ mới vừa leo núi, áo ướt đẫm rồi.”

Tử Quan tắm rửa xong đi ra, Phương Tự đang cầm chai nước hoa xịt quanh phòng, nói với vẻ khó chịu: “Mùi mốc meo nặng quá.”

Tử Quan trước giờ chưa từng dùng nước hoa, cố gắng chun mũi ngửi mùi hương trong phòng lúc này: “Thơm thật.”

“Mẹ tớ mua cho đấy.” Phương Tự xịt lên người cô vài cái, “Thích thì xịt thêm một chút.”

“Nhiều quá rồi!” Tử Quan chạy vội, “Nhàn nhạt mới thơm.”

Nhà nghỉ nhỏ không có máy sấy, Tử Quan lau tóc xong đi ra ngoài cùng Phương Tự.