Trong cơn mưa xối xả, người kia tức đến nỗi mắt long sòng sọc, giây tiếp theo xông lên như muốn đánh người.
Tử Quan ngược lại rất bình tĩnh, nếu anh ta thực sự động thủ, cô tuyệt đối sẽ không để bản thân bị thiệt – trước khi bàn tay anh ta đánh lên mặt cô, cô đã nhanh chân đạp thẳng vào chỗ hiểm của anh ta.
Chân cô vẫn chưa kịp ra đòn thì bàn tay đối phương đã bị người phía sau nắm chặt lấy.
Giọng nói của Tiêu Trí Viễn trầm và rất khàn: “Mày dám động vào cô ấy thử xem!”
“sao anh có thể đến nhanh như vậy?” Tử Quan quá bất ngờ, anh chạy từ trên xe xuống đây, ngay cả ô cũng chưa bật, cả người còn ướt hơn cô.
Có lẽ đã trông thấy Tử Quan bình yên vô sự nên anh thở phào nhẹ nhõm một cái rồi bỏ cổ tay đối phương ra.
Người thanh niên đó chắc là bị khí thế của anh dọa cho phát sợ, nhất thời không biết nói gì, một ánh đèn pha màu đỏ từ phía xa rọi tới, cuối cùng thì cảnh sát giao thông cũng tới rồi.
“Bằng lái xe của em đâu?” Tử Quan nhỏ giọng hỏi anh.
LỜi còn chưa dứt, trợ lý Tiểu Chu đã thở hổn hển chạy đến: “Sếp Tiêu, bằng lái xe đây ạ.”
Tử Quan cầm lấy và nói tiếng cảm ơn.
“Em vào xe ngồi đi!” Anh xoay người ra lệnh: “Chờ cảnh sát giao thông tới em hẵng ra!”
“Em…”
“Tang Tử Quan!” NƯớc mưa từ trên mặt Tiêu Trí Viễn chảy xuống, khiến cho đường nét trên mặt càng rõ ràng hơn.
Bộ dạng gầm nhẹ ra lệnh cho người khác của anh khiến Tử Quan nhớ tới những lúc Lạc Lạc không nghe lời, bản thân cô cũng sẽ mắng con bé như vậy. Cô cảm thấy rất oan ức, cắn môi nói: “Rõ ràng là anh ta chạy quá tốc độ! Còn mắng chửi rất khó nghe nữa! Lái Porsche thì giỏi lắm à?”
Câu nói cuối cùng là nói với người kia, người thanh niên đó đã hoàn hồn lại, lại bắt đầu ầm ĩ chửi bới.
“Anh bảo em đi vào trong xe cơ mà!” Anh lạnh lùng ra lệnh, “Em có nghe thấy không hả?”
Tử Quan cuối cùng cũng phải vào xe ngồi, cách cửa sổ xe cô trông thấy cảnh sát giao thông bắt đầu tiến hành xem xét điều tra hiện trường, Tiêu Trí Viễn và trợ lý Tiểu Chu vẫn đứng trong mưa, thỉnh thoảng nói với cảnh sát giao thông vài câu, cuối cùng anh làm một tư thế tay với cô, ý bảo cô đi ra.
Cảnh sát giao thông phân định tình hình rất nhanh, phán xét là lỗi chính là do Tử Quan bẻ lái đột ngột, người lái Porsche kia đi quá tốc độ là lỗi thứ hai, “Nếu các người không còn ý kiến gì nữa thì kí vào đây một chữ, tiền sửa chữa, bồi thường cụ thể như thế nào ngày mai tới cục cảnh sát giao thông bàn bạc sau.”
“Nghe thấy chưa?” Người thanh niên đó hung dữ nhìn Tử Quan, “Đồ thần kinh, tiền sửa xe cô từ từ mà kiếm cho đủ đi.”
Cảnh sát giao thông đứng bên cạnh nhíu mày: “Cậu kia, cậu im lặng một lát đi, trời mưa to mà còn đi nhanh như vậy, chỉ bong một mảng sơn cũng nên cảm tạ trời đất rồi!”
“Ông cảnh sát à, xe này của tôi là xe mới đó! Cha tôi mới mua cho đấy!” Người đó chuyển ánh mắt sang Tử Quan, vô cùng ngạo mạn: “Hôm nay coi như mạng cô lớn, lần sau còn lái xe ngu như vậy coi chừng không ai đến nhặt xác cho đâu.”
Bị ngâm trong nước mưa đến tận bây giờ Tử Quan cũng chẳng còn hơi sức nào nữa, hơn nữa Tiêu Trí Viễn còn đang ở cạnh cô, anh ta có mắng cay nghiệt hơn nữa Tử Quan cũng mặc kệ, chỉ muốn mau chóng được về nhà.
Không ngờ Tiêu Trí Viễn đang đứng bên cạnh cô lại tiến lên vài bước, lạnh lùng nói: “Mày nhắc lại lần nữa thử xem!”
Người thanh niên đó giật mình, bỗng nhiên cũng thấy sợ hãi, không nói nên lời, nhưng anh ta phản ứng rất nhanh, thẹn quá hóa giận: “Tao nói hãy nhắc vợ mày cẩn thận,không khéo lại chết không toàn thây!”
Mày Tiêu Trí Viễn nhíu chặt, Tử Quan nhìn nét mặt này của anh cô biết rằng anh thực sự đã tức lắm rồi.
Cô bỗng thấy sợ, chưa kịp gọi anh xong thì anh đã sải chân bước tới gần xe của Tử Quan, kéo cửa xe ra rồi ngồi vào trong.
Đèn pha rực sáng chói mắt, anh đạp mạnh chân ga, ầm một tiếng, tiến thẳng vào chiếc Porsche kia.
Chiếc Porsche bị một lực mạnh va vào, vốn dĩ đang nằm yên bên đường thì loảng xoảng kêu lên mấy tiếng, nửa thân xe bị lõm vào, đuôi xe méo xệch, vô cùng thê thảm, trông như một chiếc xe phế thải.
Tiêu Trí Viễn từ ghế lái bước xuống, giẫm lên một miếng đèn sau bị vỡ rơi xuống đường, rất ung dung, trong lời nói cũng đầy vẻ châm chọc: “Vợ tôi đã nói với anh rồi, chi bằng chúng tôi đập nát chiếc xe này ra rồi đền luôn thể, bây giờ anh đã tin chưa?”
Sau đó xử lý thêm một đống rối ren nữa, mãi tới gần tám giờ tối mọi chuyện mới coi như đã ổn thỏa.
Mưa đã ngừng, Tiểu Chu để tài xế lái chiếc xe kia đi.
“Ban nãy anh hà tất phải làm vậy?” Tử Quan cả người sũng nước, y hệt một tấm thảm bị ngâm trong chậu nước lạnh hàng giờ, khó chịu đến không tả nổi.
Anh lẳng lặng đưa tay nới bớt cà vạt, nửa trêu đùa, nói: “Là ai nói câu “Nếu anh phải lái một chiếc xe rách như thế, chi bằng tôi phá tan nó ra rồi đền luôn thể”?”
“Lúc đó em tức giận mới nói thế. Ai bảo anh phá thật?”
Nhưng anh lại không nói gì nữa, nghiêng đầu sang, nhìn cô với vẻ chăm chú khác thường, đôi mắt rực sáng như sao đêm giữa bầu trời tối sẫm: “Tang Tử Quan, coi như là anh xin em được không? Sau này em đừng liều mạng như vậy nữa nhé?”
Tử Quan nhìn anh đầy kinh ngạc, bỗng nhiên nhớ tới buổi tối nọ, cô uống rất nhiều rất nhiều thuốc, anh chạy tới ôm lấy cô, tát mạnh vào má cô khiến cô bừng tỉnh, ánh mắt cũng sáng chói đến mức đáng sợ như bây giờ.
Cô hơi xấu hổ đưa tay chải tóc, không nói năng gì.
“Sau này em đừng lái xe nữa.” Anh nghiêm khắc nói, “Thằng ranh kia chạy xe quá tốc độ, nhưng người bẻ lái đột ngột lại là em, lỗi lớn nhất cũng là do em, cảnh sát giao thông phân xử không sai đâu.”
Tử Quan nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến một số việc đã qua, hai ngày nay vì sao lại gặp phải lắm chuyện xui xẻo như thế? Đầu tiên là bị chụp ảnh, sau đó suýt nữa bị kẹt lại sân bay Đức Thành không về được, cuối cùng còn bị tai nạn xe nữa… Thế nhưng anh vẫn chưa nói xong
“…Em còn sống thì làm gì cũng được, anh thay em bồi thường cả mười chiếc Porsche cũng xong. Nhưng nếu em chết rồi thì sao đây? Em để Lạc Lạc lại cho ai chăm sóc?”
Ngữ khí của anh dù rất bình thường nhưng lại như một lưỡi dao, đâm thẳng vào tim cô, càng ngày càng lún sâu.
Cô vốn dĩ đã chán chường, oan ức lắm rồi thế mà lại nghe thấy câu nói cuối cùng kia của anh, cô lạnh giọng: “Anh đã nói xong chưa?”
Tiêu Trí Viễn giật mình.
Cô quay đầu lại, ánh mắt nhìn anh chằm chằm, viền mắt đỏ hoe.
“Dừng xe!” Tử Quan lớn tiếng nói với tài xế, “Dừng xe!”
Tài xế không biết làm gì đành phải giảm tốc độ, dần dần dừng xe lại.
Tử Quan kéo mở cửa xe, không quay đầu lại mà bước xuống xe luôn, người phía sau kéo cánh tay cô lại, cô cố gắng hất ra nhưng không hất nổi.
“Anh có tư cách gì mà nói đến Lạc Lạc?” Tử Quan cắn mạnh môi, nhìn anh chăm chú, ngay cả giọng nói cũng run lên “Tiêu Trí Viễn, em hy sinh vì Lạc Lạc bao nhiêu anh có biết không?”
Anh bình tĩnh nhìn cô, nơi sâu nhất trong đôi mắt anh cực kì thâm thúy, một nỗi bi thương trào lên rồi biến mất ngay, nhưng cuối cùng anh chỉ kéo cô ôm chặt cô vào ngực mình, thầm thì: “Anh xin lỗi…”
Cô cố gắng thoát ra nhưng anh thực sự siết rất chặt giống như cánh tay anh được đúc bằng sắt, không để cho cô một khe hở nào: “Xin lỗi, Tử Quan, anh chỉ là…”
Anh dừng lại một lát, không nói hết câu nói dở dang kia… Anh chỉ là sợ quá, lúc nhận được điện thoại của cô anh rất sợ cô sẽ xảy ra chuyện, may mà nhà hàng nơi diễn ra bữa tiệc ngay gần đường Nhân Dân vì vậy ngay cả ô anh cũng không kịp cầm theo mà chạy vội đến, tới khi thấy cô bình an vô sự mới thở phào một hơi.