Lên máy bay cô lại bấm số của Tiêu Trí Viễn một lần nữa, vẫn tắt máy. Cô tiếp viên hàng không dịu dàng khom người xuống nhắc cô tắt di động, Tử Quan trải một tấm chăn cuộn mình trong chiếc ghế rộng rãi, rõ ràng đã mệt đến sức cùng lực kiệt nhưng lại chẳng hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Chạy đến như thế này có tác dụng gì không? Anh sẽ để tâm đến cô sao? Cô không hề chắc chắn một chút nào
Thời gian bay từ Văn Thành đến Đức Thành chỉ có hai tiếng rưỡi, nhưng vì chuyến bay là bay trong đêm nên thời gian có vẻ như trôi nhanh hơn (Văn Thành là một huyện thuộc địa cấp thị Ôn Châu, tỉnh Chiết Giang)
Tử Quan chỉ cảm thấy mình nhìn bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ chưa bao lâu thì máy bay đã hạ cánh.
Trong tay cô chỉ có một địa chỉ được viết trên giấy nhớ, hành lý cũng chỉ có một chiếc túi xách trên người, đơn giản như vậy ra sân bay, đi theo biển hướng dẫn đến khu chờ taxi.
Đức Thành mới vừa trải qua một cơn mưa, cơn mưa đêm đã tẩy sạch bầu trời, gió đêm muộn thổi đến, nhiệt độ lúc hai giờ sáng hơi thấp, Tử Quan chỉ mặc một bộ váy liền áo, ngay cả áo khoác gió cũng quên mang, trên người cô từng đợt da gà cứ nổi lên. Ngồi vào taxi, cô báo tên nhà hàng cho lái xe rồi mở di động.
Lúc màn hình vừa sáng lên thì điện thoại của Tiêu Trí Viễn đã gọi tới.
Anh hỏi thẳng: “Em đang ở đâu?”
Nghĩ đến việc Iris đã báo cho anh biết là cô bay đến đây, Tử Quan mím chặt môi: “Trên taxi.”
Cô nghe thấy tiếng thở nặng nề ở đầu dây bên kia, anh đang thở dài, rất bất đắc dĩ: “Sao lúc xuống máy bay không bật máy ngay? Anh bảo tài xế đến đón em, muộn thế này đi một mình không an toàn!”
Tử Quan nhíu mày: “Anh tưởng em muốn tới lắm hay sao?”
Anh không nói gì.
Cô hờ hững nói: “Em đến ngay đấy, anh… hãy chuẩn bị một chút đi, em không muốn trông thấy những người không nên thấy.”
“Có ý gì?” Anh lạnh giọng hỏi lại.
“Không cần giả vờ với em, ai biết được trong khách sạn anh ở có cô gái linh tinh vớ vẩn nào không?” Tử Quan buột miệng.
“Tang Tử Quan!” Tiêu Trí Viễn không thể nén được sự tức giận, nhưng lại hạ giọng ho vài tiếng mới nói: “…Có phải chỉ với một mình anh em mới nói mà không nghĩ như thế?”
Tử Quan cúp máy, tài xế taxi nhìn cô một cái từ gương chiếu hậu, nhưng chuyển mắt đi rất nhanh.
Chắc người ta cho rằng cô đang tới để bắt kẻ thông da^ʍ… Tử Quan nghĩ vậy. Vừa ra khỏi taxi đi đến cửa khách sạn, từ rất xa cô đã trông thấy trợ lý của Tiêu Trí Viễn ngồi chờ ở đại sảnh khách sạn, vừa thấy cô lập tức thở phào: “Tiêu phu nhân.”
Cô miễn cưỡng mỉm cười.
Anh ta đi cùng Tử Quan lên tầng 32, mở cửa một căn phòng rồi thức thời nói: “Tiêu tổng đang ở trong phòng sách ạ.”
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, thảm nhung dày mà mềm mại, Tử Quan đi lên trên tấm thảm ấy không hề phát ra một tiếng động nào.
Cửa phòng sách khép hờ, lúc cô đi vào chỉ trông thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của Tiêu Trí Viễn, tựa lưng trên ghế mềm, điện thoại vẫn ở trong tay đang nói chuyện. Hai mắt anh vẫn dán lên giấy tờ trên bàn, bố trí ai làm việc gì, lại nên làm gì trước làm gì sau, đâu vào đấy.
Bên đầu dây bên kia có thể nghe thấy rất nhiều tiếng ầm ĩ, trưởng phòng quan hệ xã hội mãi mãi không có được sự bình tĩnh như sếp tổng, nóng lòng nói: “Không tệ lắm…Đang trên đường in ấn ạ…”
Tử Quan biết cuối cùng anh vẫn phải thỏa hiệp. Một đêm vất vả đổi lấy kết quả này, cơ thể cô tựa lên tường, thở phào một cái từ tận đáy lòng.
Tiêu Trí Viễn cúp máy, quay đầu nhìn cô một cái thật sâu sắc: “Như mong muốn của em rồi chứ?”
Giọng anh khàn đến lạ lùng, Tử Quan mới chú ý đến bên tay trái anh lúc này còn cắm ống truyền, nước thuốc bên trên chỉ còn lại một nửa, chắc là anh thực sự rất mệt, dưới đôi mắt trũng sâu là quầng thâm đen rất đậm, khác hẳn so với dáng vẻ hào hứng, phấn khởi ngày thường.
Không hiểu sao trong lòng cô dâng lên một sự áy náy, chậm rãi tiến về phía đó, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Anh rõ ràng là có thể giải quyết, vì sao lại làm em sợ?”
Anh lặng yên nhìn cô: “Lúc em gọi điện tới, anh đang dự một cuộc họp rất rất quan trọng, không có thời gian giải thích kĩ với em… đến lúc có thời gian nói chuyện thì em đã lên máy bay rồi. Tang Tử Quan, anh cũng biết nóng nảy, anh cũng có lúc hấp tấp… Anh không phải là vạn năng, đôi lúc em có thể thông cảm cho anh một chút xíu được không?”
Khuôn mặt anh tiều tụy như vậy, Tử Quan chợt nhớ tới, nhiều khi cô gần như là xúc phạm khi đưa ra biết bao nhiêu là yêu cầu vô lý với người đàn ông này, đó không phải vì cô dựa vào sự khoan dung của anh hay sao?
Cô giữ im lặng, hơi mất tự nhiên nghiêng đầu đi.
Tiêu Trí Viễn vẫn nhìn cô, trông thấy vành mắt đỏ rực của vợ, anh không thể kìm lòng được bèn nhẹ giọng nói: “Em đi ngủ một lát đi, anh còn phải xem tài liệu.”
Tử Quan gật đầu, lúc đi ra ngoài còn khẽ khàng khép cửa lại.
Cô ngồi ở phòng khách một lúc, Iris gửi một tin nhắn đến xác nhận đã bịt miệng được tòa soạn kia, trên mạng cũng đã khống chế được, bây giờ xem như không còn sự nhiễu loạn nào nữa. Tử Quan trả lời bằng một câu “Cảm ơn”, cô nàng lại gửi một tin nữa “Không có gì, Tiêu tổng vừa xuống máy bay đã bị sốt cao rồi.”
Một câu không đầu không cuối nhưng lại được soạn một cách công phu
Quan hệ giữa hai vợ chồng họ như thế nào người rõ ràng nhất chỉ có mình Iris, cô ấy nói ra câu đó như thể vô tình nhắc tới nhưng lại khéo léo nhắc nhở Tử Quan nên chú ý đến sức khỏe anh một chút.
Tử Quan ngẫm nghĩ rồi đứng dậy rót một ly nước ấm bưng tới phòng sách, khẽ đẩy cửa ra không ngờ lại thấy Tiêu Trí Viễn đang ngủ trên ghế mềm
Buổi sáng, đại hội ở nhà trẻ không tính là hao tốn sức lực nhưng cũng khá mệt mỏi, anh lại bay ngay đến đây họp hành, lại còn bị cảm sốt, thảo nào nặng đến mức này.
Cổ áo phanh hai cúc, cà vạt vẫn chưa tháo hẳn, Tử Quan đặt cốc nước xuống, tháo ra giúp anh.
Hiếm khi anh nhíu mày lúc ngủ, dáng vẻ chất chứa tâm sự, hơi thở cũng nặng nề. Tử Quan cẩn thận xoay người, định đi lấy chăn đắp lên cho anh.
Vừa xoay người, tay lại bị nắm lấy…Anh dùng cánh tay bị cắm kim truyền kia, ngón tay dài không ngần ngại nắm chặt lấy cổ tay cô, tay hơi cử động khiến túi nước truyền rung mạnh.
Cơ thể cô cứng đờ ra, quay đầu nhìn anh.
Anh vẫn nhắm mắt, bàn tay nắm chặt tay cô, rất lạnh.
“Này, bỏ ra.” Cô khẽ nhắc, cũng không dám giẫy mạnh ra, sợ làm đầu kim đâm chệch đi chỗ khác.
“Không.” Giọng anh rất khàn nhưng lại có vẻ cứng đầu hiếm thấy.
Tử Quan không biết làm gì, đành phải quay người lại đối diện với anh: “Vậy anh uống cốc nước này đi nhé?”
Anh mở mắt ra, đôi mắt sáng ngời như sao từ trước đến giờ lại giăng đầy tơ máu: “Tang Tử Quan, trên thế giới này mhiều người như vậy nhưng có phải chỉ với một mình anh, em mới có thể nói mà không nghĩ như thế ?”
Không ngờ anh lại nhắc lại những lời này.
Tuy nhiên Tử Quan không dám trả lời. Lần đầu tiên anh hỏi, ngữ khí nôn nóng mà mạnh mẽ… Nhưng bây giờ nó lại trở nên yếu ớt, thậm chí bên trong còn hàm chứa cả sự cầu khẩn, giống như đang khẩn cầu cô trả lời một câu “Đúng vậy!”
Là nói mơ ư?
Cô nghi ngờ nhìn anh, im lặng một hồi mới khẽ nói: “Có đôi lúc anh thực sự rất tốt với em.”
Anh thực sự rất tốt với cô, tốt hơn bất kì người nào trên thế giới này.
Nhưng kiểu tốt này không phải xuất phát từ tình yêu mà là từ sự áy náy, hổ thẹn.
Còn cô vô lý hết lần này đến lần khác chỉ là tiêu xài sự “bồi thường” của anh một cách không sợ hãi.
Đôi lúc cô thực sự muốn thử xem, rốt cuộc tới cảnh giới nào anh mới có thể trở mặt?