Chương 78
Giản Chiến Nam rất muốn cải thiện quan hệ lạnh như đóng băng với Mạc Mạc. Giải thích, nhận lỗi, cũng dùng không được, nên hắn liền đổi cách mới. Hai người đã chia phòng ngủ hơn một tháng rồi, dường như hắn không hề tới gần Mạc Mạc. Trước tiên, hắn cần từng bước từng bước tiếp cận cô, có càng nhiều thời gian tiếp xúc với cô càng tốt, từng chút đánh chiếm được trong trái tim cô.Bổi tôi sau khi ăn cơm xong, theo thường lệ Mạc Mạc ra ngoài đi dạo, Giản Chiến Nam điều động hết toàn bộ lực lượng có thể điều động, ngay cả Mặc Bảo cũng tham gia. Mặc Bảo đã được huấn luyện cơ bản, nhìn ngón tay ra lệnh của Giản Chiến Nam nên liền nhảy trước mặt Mạc Mạc, nghịch ngợm không thôi.
Giản Chiến Nam muốn dùng Mặc Bảo để tạo đề tài, nhưng Mạc Mạc không hề có động tĩnh gì. Dù Mạc Mạc Mạc rất thích Mặc Bảo, đáng tiếc, bây giờ Mặc Bảo là do Giản Chiến Nam phái tới, nên cô liền không nhìn tới Mặc Bảo, tùy nó cứ ở bên người cô quấn tới quấn lui, nhảy tới nhảy lui.
Giản Chiến Nam và Tiểu Hoành từ từ đi theo phía sau Mạc Mạc, Mạc Mạc bước một bước hai người cũng bước một bước, không quấy nhiễu, Mạc Mạc muốn nói gì cũng không có cơ hội, chỉ đành để hắn đi theo.
Tiểu Hoành rất coi thường khi nhìn dáng vẻ thất bại của Giản Chiến Nam, tay nhỏ bắt sau lưng, lắc lắc đầu, thở dài, cảm thấy Giản Chiến Nam là không có hy vọng, nếu ba không giữ được mẹ, thì hắn trở thành trẻ mồ côi, nhất định là bất hạnh.
Sau khi đi dạo, Tiểu Hoành ngoan ngoãn về nhà ngủ, Mạc Mạc tắm rửa sạch sẽ rồi xem tivi một lát rồi đi ngủ, mới nằm xuống, cửa phòng ngủ bị mở ra, một dải ánh sáng chiếu vào, cô nhìn thấy bóng dáng thân quen đứng ở cửa, rất cao, Mạc Mạc cũng ngồi dậy, cảnh giác nhìn người tới.
Trong tay của hắn cầm theo gối, đi từng bước tới mà không nói lời nào, rất tự nhiên bình tĩnh bỏ gối lên giường, cơ thể cao lớn cũng nằm bên cạnh Mạc Mạc, tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ….
Mạc Mạc đưa tay mở đèn đầu giường, nhìn Giản Chiến Nam đầy tức giận, sao hắn lại tự giác như thế chứ, ai cho hắn vào đây để ngủ “Phiền anh đi ra ngoài cho.” Mạc Mạc không khách khí ra lệnh.
Giản Chiến Nam da mặt dày, vươn tay ôm Mạc Mạc ngã vào trong lòng hắn “Bà xã, khuya rồi, ngủ đi.”
Mạc Mạc dùng sức để giãy ra khỏi cái ôm của Giản Chiến Nam, nhíu mày, lạnh lùng nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, nói một cách không cứu vãn: “Mời anh quay về phòng ngủ của anh.”
“Vì sao?” đôi mắt đen của Giản Chiến Nam nhìn Mạc Mạc không nháy mắt, “Chúng ta là vợ chồng mà, ngủ cùng nhau là đương nhiên, bà xã, một nửa giường cũng là của anh, một nửa là của em.”
Mạc Mạc không nói gì, không muốn lý luận với hắn, lập tức xuống giường, đi ra ngoài, Giản Chiến Nam nhảy xuống giường đuổi theo “Bà xã, em đi đâu thế?”
“Đi tới phòng không có anh.”
Giản Chiến Nam bất đắc dĩ gãi đầu, “Được rồi, em ngủ đi, anh đi!” nói xong thì bước đi, hắn muốn đánh lâu dài, không vội nhất thời, mỗi tối hắn đều sẽ tới, một ngày nào đó, Mạc Mạc cũng sẽ lười mà đuổi hắn đi.
Mạc Mạc đóng cửa, trở lại giường tiếp tục ngủ, nhưng trên giường còn vương lại mùi của hắn, xa lạ mà quen thuộc, hơn một tháng nay, không hề có hắn bên cạnh, không tỉnh lại trong lòng hắn, cô đã từ từ quen với thói quen đó để chìm vào giấc ngủ, quen mở mắt ra không thấy hắn, thực ra thì cũng không có gì khó khăn.
Một đêm, hai đêm……..ba đêm….bốn đêm……..Giản Chiến Nam kiên trì, không ngừng tấn công phòng ngủ của Mạc Mạc, nhưng Mạc Mạc luôn rất nguyên tắc đuổi hắn ra ngoài, Giản Chiến Nam nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, hơi phiền não, nhíu mày. Quay lại thấy Tiểu Hoành, nó đứng ở trước cửa phòng mình nhìn hắn, lắc đầu với hắn, giống như đang nói, ba à, ba rất thất bại.
Mới là bắt đầu, hắn sẽ không buông tha dễ dàng, Giản Chiến Nam cho Tiểu Hoành một ánh mắt sắc bén “Quay về ngủ!” Tiểu Hoành tao nhã xoay người, quay lại ngủ, cầu nguyện cho Giản Chiến Nam nhanh bắt được vợ.
Lại một đêm khác, trước sau như một, Giản Chiến Nam tấn công phòng ngủ của Mạc Mạc, hắn đưa tay mở cánh cửa quen thuộc, nhưng cánh cửa bị khóa trái, không sợ, hắn có chìa khóa dự phòng, hắn đã chuẩn bị tốt để đối phó với chiêu này của Mạc Mạc.
Giản Chiến Nam lấy chìa khóa ra để mở, lại phát hiện mở không ra, trong lòng hơi tức, thử cả mấy chìa cũng không được, lúc này hắn mới ý thức được, Mạc Mạc đã đổi khóa, hắn rất muốn đá văng cánh cửa kia ra, nhưng vẫn nhịn, cuối cùng đành có thể trở về phòng sát bên cạnh với vẻ mặt xám xịt.
Sáng ngày hôm sau, Mạc Mạc ăn cơm sớm rồi đi học, còn hôm nay Giản Chiến Nam không đi làm. Tiểu Hoành cũng không tới trường, nó thấy rất nhiều người xuất hiện trong nhà, sau khi nghe phân phó của Giản Chiến Nam xong thì liền bắt đầu làm việc.
Hiệu suất công việc rất nhanh, chỉ thời gian nửa ngày, bức tường ngăn cách phòng của Mạc Mạc và Giản Chiến Nam liền xuất hiện một cánh cửa tò vò, vì sao là cửa tò vò, vì không lắp cửa, trên cửa chỉ treo một bức tranh rất đẹp, là nơi để Giản Chiến Nam xâm nhập vào, và Mạc Mạc cũng không cách nào để khóa cửa được.
Giản Chiến Nam đứng dựa vào bên cạnh cửa tò vò với nụ cười thỏa mãn, Tiểu Hoành giơ ngón tay cái lên với Giản Chiến Nam, ba à, ba có thề nghĩ ra như thế, nhưng nếu Mạc Mạc người ta tới phòng khác ngủ thì sao?
Thực ra lo lắng của Tiểu Hoành là thừa, bởi vì nó phát hiển rất nhanh là, các phòng khác đều không có giường, ba thật rất nham hiểm, chiêu này mà cũng nghĩ ra được, không biết Mạc Mạc có tức đến há miệng luôn không?
Sau buổi chiều khi tan học về, luôn cảm thấy có gì đó mùi gì đó không đúng, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, lúc cô vào trong nhà thì thấy Giản Chiến Nam và Tiểu Hoành đang ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình, là cảm giác cha con hai người vui vẻ. Hình ảnh ấm áp đó luôn khiến Mạc Mạc chua xót.
Tiểu Hoành rất thông minh chạy tới lấy dép cho Mạc Mạc, lại muốn cầm sách giúp cô, Mạc Mạc thấy hơi ngượng, liền cự tuyệt, tay vỗ vỗ trên mái tóc quăn của Tiểu Hoành, đứa bé này, đứa bé này thật sự khiến người khác yêu thích, nếu không phải là con của Nhã Nhi và Giản Chiến Nam thì cô cũng sẽ rất thích.
“Về rồi à.”Giản Chiến Nam cũng trơ mặt đi tới, Mạc Mạc ừ một tiếng rồi lên lầu, cũng không chú ý tới vẻ mặt kỳ lạ của Giản Chiến Nam. Nhìn bóng dáng cô lên lầu, trong lòng Giản Chiến Nam suy nghĩ, không biết Mạc Mạc nhìn thấy trên tường nhiều hơn một cai lỗ thì sẽ phản ứng sao. Đứng đợi cùng Tiểu Hoành với vẻ mặt lo lắng, một lát sau cũng không thấy Mạc Mạc có phản ứng gì, thì trong lòng lại lắng xuống.
Bữa cơm tối vẫn nặng nề như cũ, lúc Mạc Mạc ăn cơm, Tiểu Hoành thích ngồi bên cạnh cô, cô không phản ứng gì, cũng không thích, chỉ hờ hững, nhưng lúc Tiểu Hoành gắp một miếng thịt kho tàu bỏ trong bát của cô, thì đột nhiên cô lại thấy sao bản thân mình lại nhỏ mọn như thế, nếu đã dự tính không tiếp tục với Giản Chiến Nam thì cần gì phải chú ý tới một đứa bé luôn lấy lòng cô như thế, nó chỉ mới 6 tuổi, nó đâu có sai.
Ăn xong cơm, Tiểu Hoành đi ngủ, nó không ngờ tới là Mạc Mạc lại tới phòng nó, Mạc Mạc luôn rất lạnh lùng với nó, bảo nó gọi là dì, nó thấy trong tay Mạc Mạc ôm một con thú nhồi bông lớn như người đó, nó nhìn Mạc Mạc, chờ cô nói chuyện, là cô muốn đưa cho nó sao?
Mạc Mạc đi tới bên giường của Tiểu Hoành, để con gấu trên giường của Tiểu Hoành, “Tặng cho cháu để làm bạn, được không?”
Tiểu Hoành không đáp lại nhưng lại dùng ánh mắt thật lớn nhìn Mạc Mạc, trong giây lát Mạc Mạc không được tự nhiên “Không vui à?”
Tiểu Hoành lắc đầu.
Mạc Mạc cười, thực ra cô không biết bé trai thích gì ‘ngủ đi!”. Mạc Mạc nói xong thì bước đi, Tiểu Hoành giữ chặt tay cô, Lại khoa tay múa chân làm động tác kia với cô. Mạc Mạc không hiểu nên chỉ có thể cười, bảo Tiểu Hoành đi ngủ sớm, sau đó ra khỏi phòng.
Về phòng ngủ của mình, nhìn trên bức tường với cái lỗ để trống, chuỗi rèm che đong đưa nhẹ nhàng, cô hít sâu, trong đôi mắt như nặng trĩu điều gì đó, khi tắm, lúc đi ngủ cũng đều nhìn Giản Chiến Nam nghênh ngang đi vào từ cửa đó, hắn lại có thể nghĩ được làm thông giữa hai phòng.
Giản Chiến Nam đi tới, trên gương mặt tuấn tú có nở nụ cười thản nhiên, thực ra là đang che giấu lo lắng của hắn, khi đi đến bên giường, ngồi lên, tay tắt đèn, căn phòng trở nên tối sầm, hắn nằm bên cạnh Mạc Mạc, trong lòng hơi mừng thầm, Mạc Mạc không đuổi hắn ra ngoài, hắn đã từng bước thành công, một lát sau cơ thể Giản Chiến Nam cứ từ từ tới gần Mạc Mạc, sau đó thật cẩn thận đưa tay ra ôm lấy eo Mạc Mạc.
Mạc Mạc không giãy dụa, cũng không nói chuyện, để tùy ý hắn ôm, Giản Chiến Nam cũng không tiếp tục có hành động xấu nào nữa, chỉ ôm Mạc Mạc như thế, càng ôm càng chặt như trước kia vậy, để Mạc Mạc ngủ trong lòng hắn, ôm cơ thể mềm mại đầy hương thơm của cô, rất nhớ cảm giác đó, Giản Chiến Nam cũng mỉm cười đi vào giấc ngủ, đó là cảm giác ngọt ngào nhất từ hơn một tháng nay, là hắn, là Mạc Mạc đúng không?
Quan hệ với Mạc Mạc nhích gần từng bước, trên vẻ mặt lo lắng của Giản Chiến Nam rốt cuộc cũng xuất hiện ánh sáng, lúc tới công ty, Khâu Trí trêu ghẹo: “Sao thế, dẹp xong thành lũy, mặt mày cũng hớn hở nhỉ?”
Lương Ba lại nói: “Sao mình cảm thấy là dáng vẻ của du͙© vọиɠ không thỏa mãn.”
Giản Chiến Nam thành công xâm nhập vào phòng ngủ của Mạc Mạc, chiếm một nửa giường của Mạc Mạc, hơn nữa thái độ của Mạc Mạc cũng dịu hơn, tâm tình của hắn cũng rất tốt, không tranh cãi với nhau nữa, hắn nghĩ tối hôm nay cần phải có một phòng ăn lãng mạn, cùng ăn tới dưới ánh nến với Mạc Mạc, sau đó tất cả đều nước chảy thành sông…
Không thèm quan tâm tới lý sự của Khâu Trí và Lương Ba, Giản Chiến Nam lập tức gọi điện tới nhà hàng đặt bàn. Trong lòng đều nghĩ tới buổi tối lãng mạn, nếu như thành công thì hắn và Mạc Mạc sẽ trở về với cuộc sống ngọt ngào lúc trước, chỉ nghĩ đến thôi khóe miệng hắn cũng cười lên.
“Tổng giám đốc, người của tòa án muốn gặp ngài.” Trợ lý gõ cửa đi vào.
Tòa án?
Giản Chiến Nam nhăn mày, Khâu Trí và Lương Ba cũng nghi ngờ, công ty không có vấn đề gì, vì sao lại có người của tòa án đến, Giản Chiến Nam nghĩ một lát rồi nói: “Bảo họ vào đi!”
“Vâng.”trợ lý đi ra ngoài, một lát sau đi vào cùng một người đàn ông, để giải quyết việc công, nên ít lời mà nhiều ý nói với Giản Chiến Nam: “Anh là anh Giản phải không?”
“Tôi đây.”
Người đàn ông lây ra một cái gì đó để trên bàn, nói với Giản Chiến Nam: “Đây là bản sao đơn khởi kiện ly hôn, nguyên đơn là vợ của anh, anh là bị đơn, mời anh trong vòng 15 ngày làm văn bản bảo vệ, nếu trong vòng 15 ngày anh không nộp bản bảo vệ thì tòa án nhân dân sẽ xét xử và ra phán quyết như thường lệ. Trường hợp bất khả kháng, trong vòng 15 ngày anh không nộp bản bảo vệ theo quy định thì có thể yêu cầu tòa án kéo dài thời hạn, thẩm phán có thể sẽ ra quyết định kéo dài thời hạn.”
Đơn khởi kiện ly hôn.
Trong lòng Giản Chiến Nam như rã rời, mặt lạnh xuống, ánh mắt lạnh lùng, thế mà Mạc Mạc lại đưa đơn đòi ly hôn tới tòa án, hắn nhịn không được xiết chặt tay lại để xoa dụi nỗi khó chịu trong lòng.
Khâu Trí tiễn người của tòa án ra ngoài, Giản Chiến Nam cầm bảo sao đơn khởi kiện trong tay, nguyên đơn, Mạc Tiêu Hữu, Bị cáo, Giản Chiến Nam, liệt kê ra một dãy lý do ly hôn.
Sắc mặt Giản Chiến Nam rất dọa người, nghĩ đến sự chuyển biếи ŧɦái độ của Mạc Mạc, cho rằng Mạc Mạc không còn tức giận nữa, hắn cho rằng đã nhìn thấy hi vọng rồi, nhưng chỉ một đơn khởi kiện đòi ly hôn, khiến hắn hoàn toàn rơi vào địa ngục.
Giờ đây hắn mới hiểu được, Mạc Mạc không phải nhất thời giận dỗi đòi ly hôn với hắn, không phải ầm ĩ với hắn, mà là cô không còn muốn tiếp tục với hắn nữa, cô đã quyết tâm không cần hắn nữa, quyết tâm ly hôn với hắn, rời khỏi hắn. Nghĩ đến là ngực Giản Chiến Nam đau nhói không thể thở được, lấy một điếu thuốc, châm thuốc …để giảm nỗi đau trong lòng.
Muốn ly hôn, không có cửa đâu, Mạc Tiêu Hữu! đến cửa sổ cũng không có cho em đâu!
Lúc Giản Chiến Nam về tớ nhà, thấy Mạc Mạc đang thu dọn đồ, trong lòng hắn vừa tức vừa giận, liền cướp đi mấy thứ đồ ở trong tay cô để sang một bên, đôi mắt đỏ nhìn Mạc Mạc “Em đang làm gì?”
Mạc Mạc nhìn Giản Chiến Nam, nói thờ ơ: “Thu dọn mấy thứ đồ, rời khỏi nơi này!”
Giản Chiến Nam nói lạnh: “Em là vợ của anh, dù sao cũng không thể đi.”
“Rất nhanh thôi sẽ không đúng nữa.” Mạc Mạc ngồi xổm xuống, lấy mấy thứ đồ bị Giản Chiến Nam quăng ra, cổ tay lại bị Giản Chiến Nam giữ chặt, Mạc Mạc thấy ánh mắt hắn vì đau đớn àm đã phiến hồng.
Giản Chiến Nam nhíu mày hỏi: “Thực sự muốn ly hôn sao?”
“Đúng..”
Đôi mắt đen của Giản Chiến Nam nhìn chằm chằm Mạc Mạc, từ từ nói: “Ly hôn phải không? Như vậy chờ gặp trên tòa, nhưng bây giờ em vẫn là vợ anh, cho nên dù sao cũng không thể đi được, ngoan ở trong này đợi cho anh, chờ tới lúc mở phiên tòa.”
“Tùy anh.”
Mạc Mạc bình tĩnh nhìn Giản Chiến Nam, trong ánh mắt không nhìn thấy sự lưu luyến, tim rất đau, ảo não muốn phát điên, Mạc Mạc, sao có thể như thế, sao lại có thể…
Mạc Mạc muốn ly hôn với Giản Chiến Nam, chọn cách thức khởi kiện tại tòa, vì thảo thuận ly hôn không thể đạt được nên cô đành chọn con đường này. Sau khi biết chuyện, Ba Giản và mẹ Giản gọi điện chho cô hy vọng cô không cần ầm ĩ trên tòa án, bởi vì chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt tới Giản Chiến Nam, Mạc Mạc trực tiếp tắt điện thoại, xin tha thứ cho việc không lễ phép của cô, cô thực sự không còn cách nào để nghe tiếp được, cũng không có gì để nói.
Cầm Tử, cậu nhỏ, mở nhỏ cũng khuyên Mạc Mạc, vợ chồng cãi nhau, đánh nhau cũng rất bình thường, chẳng lẽ đến mức phải lu hôn hay sao, hy vọng Mạc Mạc hãy suy nghĩ cho kỹ, không phải cô cần suy nghĩ cho kỹ mà là cô đã quyết định rồi.
Sau khi tòa án xem xét, rốt cuộc mở phiên tòa. Hai người yêu nhau cũng không ai nghĩ tới sẽ có một ngày gặp mặt tại tòa án, người tham gia lại là người thân, không có người ngoài, hơn nữa nhà họ Giản đã vận dụng quan hệ để phong tỏa tin tức, người biết chuyện này không có mấy ai.
Trên tòa án, Mạc Mạc vẫn không nhìn Giản Chiến Nam, nhưng ánh mắt của Giản Chiến Nam vẫn luôn đặt trên người cô, dựa theo trình tự của tòa án, lúc tranh cãi, Mạc Mạc vẫn khăng khăng cho rằng tình cảm của hai người đã rạn nứt, cô kiên quyết đòi ly hôn, còn Giản Chiến Nam là quan điểm ngược lại.
Cuối cùng thẩm phán để hai bên tự trình bày quan điểm của mình, Mạc Mạc rất đơn giản, cô muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này, lúc Mạc Mạc nói thì Giản Chiến Nam vẫn bình tĩnh nghe, cô nói, hai người vẫn tiếp tục thì chỉ có thể tổn thương ngày càng nhiều, cô đã không hề còn tình cảm gì với hắn, cái gì cô cũng không cần, chỉ yêu cầu ly hôn, cô nói, cô đã nản lòng thoái chí rồi. Mỗi lời nói của cô đều khiến Giản Chiến Nam cực kỳ tức giận, nản lòng thoái chí, bốn chữ đó đáng sợ đến nhường nào.
Sau khi Mạc Mạc phát biểu, thẩm phán bảo Giản Chiến Nam phát biểu, hắn đứng thẳng, đôi mắt đen như đọng lại gì đó, nhìn Mạc Mạc, dừng một chút rồi nói: “Vợ của tôi… cô ấy là một cô gái lương thiện. Lúc còn đi học chúng tôi đã quen nhau, lúc đó cô ấy 17 tuổi, chúng tôi yêu nhau, nhưng tại lúc đó tôi không thể xác định được có phải là tôi yêu cô ấy không.
Sau đó tôi rời khỏi cô ấy, khiến lòng cô ấy bị tổn thương ,lúc cô ấy đau khổ thì tôi cũng đau, tôi biết, tôi yêu cô ấy, yên đến vượt quá sự tưởng tượng của mình, tôi cầu xin cô ấy tha thứ cho tôi, cầu xin cô ấy gả cho tôi, cô ấy đồng ý với tôi, tôi rất vui, tôi muốn cho cả thế giới này biết răng bảo bối Mạc Mạc của tôi đã đồng ý gả cho tôi.
Nhưng cuối cùng tôi luôn phạm sai lầm, giờ đây, tôi lại lần nữa khiến cô ấy tổn thương, tôi rất hối hận vì sao luôn khiến vợ của tôi thương tâm, cô ấy tốt như thế, vì sao tôi không hiểu để quý trọng cô ấy, lúc cô ấy đưa ra đơn ly hôn, tôi nghe được tiếng khóc trong lòng cô ấy, cũng nghe được sự vỡ nát trong lòng mình.
Tôi đã tổn thương đến vợ của tôi, cô ấy nên tức giận, bực bội với tôi, không để ý tới tôi, nhưng ngày đó tôi uống rượu say, dạ dày của tôi không tốt, cho nên đều nôn hết, rất khó chịu, ngay cả đi toilet cũng không có sức, là vợ của tôi dùng bờ vai gầy yếu dìu tôi đi, lúc đó tôi mới phát hiện, thì ra bờ vai của vợ cũng có thể dựa vào được.
Khi tôi không cẩn thận ngã trúng đầu, tôi nghe được tiếng cô ấy lo lắng gọi tên tôi, tay chân luống cuống chăm sóc tôi, tôi thấy nước mắt của cô ấy, đau lòng cho tôi, tôi tổn thương cô ấy như thế, mà cô ấy còn quan tâm tôi, đau lòng cho tôi, thậm chí chỉ vì một vết thương nhỏ của tôi cũng rơi nước mắt, tôi đã cưới người phụ nữ tốt nhất thế gian này, tôi hỏi bản thân mình, vì sao tôi không quý trọng cho thật tốt.”
“Tôi không muốn ly hôn.”
“Tôi biết tôi sai rồi, hy vọng vợ của tôi có thể tha thứ cho tôi, cho tôi một cơ hội, cũng hy vọng tòa án cho tôi một cơ hội để tôi yêu thương vợ tôi thật tốt.”
“Tôi không muốn mất đi vợ của tôi.”
“Trong tim tôi chỉ có mình vợ tôi, tôi yêu vợ của tôi.” Đôi mắt đen của Giản Chiến Nam bình tĩnh nhìn Mạc Mạc “Tôi yêu Mạc Tiêu Hữu, tôi yêu cô ấy!”
“Lời phát biểu của tôi đã xong.”
Giản Chiến Nam phát biểu xong thì trên mặt của Mạc Mạc đã chảy đầy nước mắt, cô vội muốn lau khô nước mắt trên mặt, nhưng vì sao nước mắt cứ không ngừng chảy mãi, không cần thẩm phán tuyên án cô cũng dự đoán được kết quả rồi.
Việc ly hôn này dường như không thành rồi!
Tạm nghỉ, lại tiếp tục phiên tòa, thẩm phán tuyên án với dự đoán của Mạc Mạc là giống nhau, Giản Chiến Nam thắng, bởi vì lý do ly hôn của cô không đủ, vì không đủ chứng cứ, vì những lời kia của Giản Chiến Nam, cô có tình cảm với hắn.
Ra khỏi tòa án, lúc Mạc Mạc đi xuống cầu thang, tâm tình rất kém, còn Giản Chiến Nam lại đi đến bên người cô với vẻ mặt bình tĩnh, tay dắt tay cô, bàn tay ấm áp, to lớn ôm lấy tay cô, như một đôi tình nhân vừa đi ra rạp chiếu phim, mà không phải là mới đối đầu nhau ở trên tòa.
Trời rất nống, Mạc Mạc mới giật mình hoảng sợ, thế mà đã tới tháng bảy rồi, mấy hôm nay dường như cô hơi trì trệ, đã đánh nhau, giằng co xong với Giản Chiến Nam, cô thất bại, cô vẫn là vợ của hắn như cũ, không có cách nào để có thể thoát thỏi thân phận là vợ của hắn.
“Bà xã, về nhà đi.” Giản Chiến Nam nói nhỏ cũng đưa tay ra kéo tay cô đi về hướng đậu xe, nhưng Mạc Mạc dãy mạnh tay ra khỏi tay hắn, một cảm giác thất bại và bất lực như đang càn quét trong người cô.
“Mạc Mạc!” hắn gọi cô.
“Đừng để ý tới tôi, tôi không muốn nói chuyện.”
“Vậy thì hành động.” Giản Chiến Nam nói xong thì bước tới, dùng lực ôm eo của cô, dùng sức nhấc cô lên vác trên vai rồi sải bước đi tới xe.
“Bỏ tôi xuống.” mặt của Mạc Mạc đã sung huyết, tay đánh lên lưng hắn, nhưng hắn vẫn cố chấp, đi tới trước xe, mở cửa xe rồi đẩy Mạc Mạc vào trong, Mạc Mạc muốn xuống xe, nhưng Giản Chiến Nam lại sấn tới, Hàn Chấn Dạ cũng đã khởi động xe.
Mạc Mạc tức giận giãy dụa bị Giản Chiến Nam đặt ở dưới người, Mạc Mạc đá hắn, đạp hắn, hai tay cũng làm đủ thứ không hề nhàn rỗi.
Mấy ngày nay, hắn bị tra tấn sống không bằng chết, sợ tòa án sẽ tuyên án cho hai người ly hôn, may là không phải thế, Giản Chiến Nam tức giận, lạnh mặt quát: “Nếu không ngoan thì anh sẽ muốn em ngay tại đây đó.”
“Anh dám, Khốn nạn!”
“Sao lại không dám, vừa rồi, tòa án đã tuyên án như thế nào? Em là vợ của anh, anh muốn vợ của mình là lẽ chính đáng.”
“Cút!”
Mạc Mạc nổi giận, Giản Chiến Nam lại cười, vợ, vợ, bảo bối Mạc Mạc chính là vợ của hắn, hắn không màng thể diện cứ sấn tới, nói bên tai cô: “Bảo bối, chúng ta đừng ầm ĩ nữa, sau này hãy sống thật tốt nhé!”
“Anh bớt nằm mơ đi!” một tí thể diện Mạc Mạc cũng không cho hắn.
“Vậy anh sẽ muốn em đó, em dục hỏa rất dồi dào…”
Cuối cùng Mạc Mạc cũng im lặng, bởi vì tay của Giản Chiến Nam đã đi vào từ trên cổ áo cô, kẻ tức thời là trang tuấn kiệt….
Cầm Tử vì muốn an ủi Mạc Mạc nên sau hôm thất bại trên tòa đã hẹn cô đi ăn cơm, nhìn dáng vẻ rầu rĩ của Mạc Mạc, Cầm Tử lại không nhịn được cười hỏi: “Cậu thật sự muốn ly hôn với anh ta như thế sao?’
Mạc Mạc căm giận dùng nĩa cắm vào miếng cá vô tội: “Lần này mình đã hạ quyết tâm phải rời xa anh ta, trước kia anh ta khiến mình tổn thương, mình tha thứ cho anh ta, nhưng bây giờ anh tai lại tổn thương cả cơ thể và lòng mình, nếu mình còn tiếp tục với anh ta chẳng lẽ mình có khuynh hướng tự ngược bản thân.”
Cầm Tử nhíu mày, nói không nể tình: “Cậu đừng nói những lời trên tòa anh ta nói cậu không cảm động, mình thấy cậu còn khóc như mưa rào.”
“Cảm động? mình xem phim truyền hình còn có thể cảm động, chuyện kia sao có thể chứng minh được gì.” Mạc Mạc tức giận gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng.
“Rõ ràng là yêu, vì sao cứ nhất định phải rời xa nhau.”
“Yêu một người cũng không nhất định phải ở cùng nhau, mình không thể quên được chuyện ngày đó, trước mặt ba mẹ hắn còn có cả Nhã Nhi, hắn cho mình một cái tát, rất vô tình, ngay cả đứa bé mình cũng không còn nữa, rất đau, vì sao mình lại vì một người đàn ông như thế, tuổi thanh xuân tốt nhất của mình đều hủy hoại trong tay anh ta, cuộc sống như thế mình không cần.”
“Xem ra lần này cậu thật sự tức giận.” tức giận này đã hơn hai tháng, nếu nguôi giận thì cũng đã sớm nguôi giận rồi, xem ra Mạc Mạc và Giản Chiến Nam khó có thể cứu vãn nữa rồi.
Mạc Mạc bỏ đũa xuống “Mình đi toilet.”
“Đi đi, đi khóc trộm hả.” Cầm Tử liếc Mạc Mạc.
“Ai muốn khóc nhè, toilet là nơi để khóc sao?” Mạc Mạc nói xong thì đứng dậy, đi tới toilet, đi qua một ngã rẽ, Mạc Mạc nghe thấy có người gọi tên cô, cô dừng bước, nghe thấy một cô gái nói: “Giang Xuyên, em nhất định phải giúp chị, chị nghĩ lần này bọn họ ầm ĩ tới tòa án sẽ ly hôn, sao biết được vẫn không ly hôn, đứa bé trong bụng chị đã hơn hai tháng rồi.”
“Chị, chị quá ngây thơ rồi, anh ta có ly hôn cũng sẽ không cưới chị.” Là giọng nói lạnh lùng của Giang Xuyên.
“Sẽ không đâu, anh ta đã nói để chị sinh đứa bé, chứng minh anh ta rất thích trẻ con, còn có chút tình cảm với chị, Chỉ cần Giản Chiến Nam ly hôn với cô ta, anh ấy sẽ cưới chị, vì đứa bé trong bụng, anh ta sẽ cưới chị.”
Đứa bé?
Trong bụng Nhã Nhi có con của Giản Chiến Nam?
Giản Chiến Nam biết Nhã Nhi đã mang thai, còn để cho cô ta sinh con? Ha ha, Giản Chiến Nam là một người nói dối rất giỏi, tim Mạc Mạc đau như bị gặm nhấm từng tí, cảm thấy như bị châm chọc, cảm thấy mình thật ngốc, thì ra Giản Chiến Nam và Nhã Nhi đã sớm thông da^ʍ với nhau, bọn họ lại có con với nhau, mà cô cái gì cũng không có, hắn lừa cô bao nhiêu chuyện đây?
Nghĩ tới Mạc Mạc lại tự giễu, hai người ầm ĩ ly hôn, Giản Chiến Nam làm như thế dường như cũng không sao. Cô không cần đau lòng, cô hít sâu, cô phải ly hôn với hắn, hắn có con với ai cũng không liên quan gì đến Mạc Tiêu Hữu.
“Giúp chị một lần đi, Xuyên, chỉ có em với có thể giúp chị được.” Nhã Nhi cúi đầu cầu xin.
“Giúp như thế nào, em không có cách nào để giúp chị hết.”
“Ngày 10/7 là sinh nhật của cô ta, em hẹn cô ta ra ngoài, sau đó nghĩ cách đi thuê phòng với nhau, chị sẽ để cho Giản Chiến Nam biết, nhìn thấy cô ta ngủ cùng giường với người đàn ông khác, thì anh ta sẽ hết hy vọng với cô ta.”
Thật sự là một người phụ nữ đê tiện, chiêu như thế mà cũng có thể nghĩ ra, chẳng lẽ đứa bé trong bụng cô ta cũng dùng thu đoạn như thế để có được, nói vậy, Giản Chiến Nam, hắn thất sự là bi kịch.
“Em làm không được, chị, chị thu tay lại đi, đừng càng làm càng sai.”
“Em là em trai của chị, ngay cả em cũng không giúp chị, như vậy em có thể đến với cô ta, lại có thể giúp chị, nhưng em..” Nhã Nhi cúi đầu khóc.
“Chị, Giản Chiến Nam là người thế nào, chị biết…”
“Sẽ không đâu, em là cậu của Tiểu Hoành, anh ta sẽ không làm gì em đâu…”
Mạc Mạc không thể nghe được nữa, thật sự là hèn hạ, cô định bước ra từ sau ra, lăng mạ cô ta một chút, nhưng Mạc Mạc nhịn, trong lòng nảy lên một ý tưởng, nhịn xuống xúc động của cô, rời đi không động tĩnh.
Ăn cơm với Cầm Tử xong, Mạc Mạc về nhà, lái xe làm tròn bổn phận tới đón Mạc Mạc về, về nhà mới tắm rửa xong, thì cô liền thấy Giản Chiến Nam đi vào, cô chán ghét liếc nhìn Giản Chiến Nam “Có việc gì?”
Giản Chiến Nam không để ý đến sự lạnh lùng của Mạc Mạc, đi tới ôm lấy cô: “Bảo bối, em rất thơm, đã đi đâu thế?”
“Ăn cơm với Cầm Tử.”, Mạc Mạc không có ý đẩy hắn ra, tùy ý hắn ôm, trên mặt thì cười trong lòng thì lại lạnh.
“Vui không?” Giản Chiến Nam để mũi ở cổ cô ngửi ngửi, hương thơm mềm mại, rất muốn làm việc kia với vợ, đã hơn hai tháng nay không làm rồi, hắn đã sắp nghẹn chết rồi.
“Vốn rất vui, nhưng lại gặp người tình cũ của anh.”
Cơ thể Giản Chiến Nam như cứng lại, không hờn không giận nói “Cái gì mà tình nhân cũ, anh với cô ta không có liên quan gì hết,”
“Phải không, cô ta không phải đang mang thai con của anh sao, anh sắp làm ba rồi, sao lại không liên quan gì?” Mạc Mạc nói với bản thân là không ghen tỵ, không tức giận đau khổ, nhưng sao những lời vừa rồi lại chua như mang theo mùi thuốc súng thế kia, vì sao tim lại khó chịu như sắp chết thế, cô thật là không có tiền đồ, vì sao lại không có tiền đồ như thế.
“Cô ta nói với em như vậy? cô ta tìm em?” Giản Chiến Nam giữ bờ vai cô, quay người cô lại.
Mạc Mạc cười, với dáng vẻ không sao “Cô ta không tìm tôi, là tôi không cẩn thận nghe được thôi, anh có biết tôi đâu bát quái như thế.”
Giản Chiến Nam cũng cười, cúi đầu, tới gần Mạc Mạc, tay miết cằm cô: “Ha, bà xã của anh đang ghen, tức giận hả?”
“Haha, Giản Chiến Nam anh đừng nói tạo ra đứa nhỏ chính là vì muốn thấy tôi tức giận, thử xem tôi có ăn dấm hay không chứ? Chỉ số thông minh của anh không phải thế chứ, cũng không ngây thơ thế chứ?”
“Bà xã, thừa nhận là mình ghen cũng không có gì mà, thừa nhận em khó chịu cũng đâu có mất mặt đâu, em là vợ của anh, ghen cũng là điều bình thường, nhưng mà dấm chua này của em không cần phải ăn rồi, bởi vì đứa con trong bụng cô ta không phải là con của anh.”
“Không phải của anh?anh còn bảo người ta sinh, vậy mà không phải là của anh.”
“Cô ta nói muốn sinh con, anh thuận miệng nói sinh đi, cũng không phải là vợ của anh có thai, anh quản nhiều như vậy làm gì?”
“Anh có hứng thật.” Mạc Mạc đẩy hắn ra, trong lòng lộn xộn, cực kỳ khó chịu “Tôi cần ngủ trưa, phiền anh ra ngoài.”
“Bà xã, ngủ cùng đi, hử?” Giản Chiến Nam cầu hoan với Mạc Mạc, ngón tay khêu khêu trên cánh tay của cô, từng chút từng chút, trêu chọc nhẹ nhàng.
“Tìm người khác mà ngủ, đừng tìm tôi.” Mạc Mạc nhăn mày, phiền toái nhìn Giản Chiến Nam, thật ra trong đầu hơi loạn, hắn và Nhã Nhi như thế, còn giả vờ tình thánh gì chứ, cô thực sự là đã chịu đựng đủ cuộc hôn nhân này rồi.
“Em là vợ của anh, phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng chứ. Nếu em không tin đứa bé kia không phải của anh, chờ đứa bé sinh ra, có thể đi xét nghiệm DNA.” Đầu lưỡi của hắn liếʍ cổ cô, ngứa ngứa, khiến người khác không chống đỡ nổi.
“Yêu phải không, không có quan hệ gì với tôi.” Mạc Mạc phiền toái đẩy Giản Chiến Nam ra, ‘Nếu anh khát như thế, tôi đề nghị anh đi tìm người phụ nữ khác, bây giờ nhiều cô gái trẻ rất thích người đàn ông như anh, tuy bây giờ tôi là vợ của anh, nhưng tôi cũng có quyền không phục vụ.”
Lòng Giản Chiến Nam lại đau đớn, mặt cũng trầm xuống, ánh mắt cũng lóe ra ánh mắt lạnh lùng, ruốt cuộc không nói một câu nào xoay người rời đi, thế mà Mạc Tiêu Hữu bảo hắn đi tìm người phụ nữ khác, bảo chính chồng mình đi tìm người phụ nữ khác, thật sự cô không để ý sao?
Shirt!!!
Ngày 7/10 là sinh nhật Mạc Mạc, Giản Chiến Nam tính muốn mở một buổi tiệc cho cô, cho nên sáng sớm hắn liền phân phó cho mọi người chuẩn bị, cũng mời bạn bè tốt tới. hắn lặng lẽ chuẩn bị tất cả, cũng không nói cho Mạc Mạc biết, hắn muốn cho cô một điều ngạc nhiên, cho nên hôm đó Mạc Mạc không hề biết Giản Chiến Nam chuẩn bị một buổi tiệc sinh nhật cho cô. Bởi lúc buổi sáng tỉnh dậy Giản Chiến Nam không làm gì cũng không nói chúc mừng sinh nhật vui vẻ.
Nhưng dự kiến bên trong lại ngoài dự đoán, Mạc Mạc nhận được điện thoại của Giang Xuyên, nghe được giọng nói của Giang Xuyên, thực ra, cô hơi thất vọng, Giang Xuyên, bạn học của cô, ngồi cùng bàn, từng là người cho cô ấm áp, cô không hy vọng cậu ta sẽ tính kế với cô.
“Sinh nhật vui vẻ.” giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến Mạc Mạc lạnh tận tâm “Sao cậu biết hôm nay là sinh nhật mình?” Mạc Mạc cố ý hỏi.
“Cùng ngồi học một bàn, sinh nhật của cậu sao mình không biết được.”
“Cũng đúng, cảm ơn vì cậu vẫn nhớ sinh nhật mình.”
“Có rảnh ra ngoài không, mình muốn mời cậu một bữa cơm.”
“Chồng mình sẽ tổ chức sinh nhật cho mình, cho nên mình không thể ra ngoài.”
“Chỉ chiếm một tí thời gian của cậu thôi.”
Lòng Mạc Mạc trầm xuống, như rơi vào vực sâu, do dự một chút: “Được, chúng ta gặp ở đâu?”
“Khách sạn Vân Hải, mình đặt chỗ rồi.”