Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Chương 38

Chương 38
Cầm Tử hí hửng vì ý nguyện cùng Tiêu Hữu xông xáo Bắc Kinh đã đại công cáo thành nên quyết định cùng cô hung hăng ăn mừng một phen. Kêu một cái đầu dê béo, hung hăng xâm lược bắt con dê béo này đưa đi ăn mừng.

Dê béo giờ phút này đang dùng cái chân thon dài đạp thắng, ưu nhã đánh tay lái, chuyên chú lái xe, đảm nhiệm chức vụ tài xế của Tiêu Hữu cùng Cầm Tử chính là vị cảnh sát công dân của chúng ta – Tô Thuộc Cẩn.

Vất vả cả tuần mới có được một ngày nghỉ phép thế nhưng lại bị thợ săn săn trúng rồi, mà là hắn cam tâm tình nguyện nhảy vào cái bẫy sập thú của hai thợ săn này mớ chết chứ. Trên gương mặt tuấn lãng còn mang theo mỉm cười có vẻ như tâm tình không tệ cho lắm.

Ba người đi đến quán cay Tứ Xuyên. Tiêu Hữu thích ăn cay, Cầm Tử cũng cùng một ruột với bạn mình, thể cho nên Tô Thuộc Cẩn chỉ có thể liều mình theo ý chỉ của hai cô nàng này. Đường đường là đàn ông con trai đầu đội trời chân đạp đất thì làm sao có thể để cho vài hột tiêu nhỏ bé hù chạy chứ, chẳng phải đây sẽ là chuyện cười cho thiên hạ hay sao? Vốn là gọi cả Lăng Việt Nhiên cùng đi , đáng tiếc hắn nói hắn có công chuyện cần giải quyết gấp nên không thể tới. Thế cho nên Tiêu Hữu đành phải đi một mình.

Quán món cay Tứ Xuyên rất đông khách, nhân viên phục vụ bận túi bụi. Ba người tìm một chiếc bàn nhỏ trong góc ngồi xuống, cầm thực đơn gọi món, vừa nói vừa cười rất vui vẻ. Thời gian trôi qua thật mau, món ăn được dọn lên. Ba người cạn chén vì tương lai tốt đẹp của hai thiếu nữ vừa đậu đại học. Mặc dù trong lòng Tiêu Hữu có chuyện nhưng cũng rất nhanh vui sướиɠ theo Cầm Tử. Ai cũng muốn mình vui vẻ thì cần gì phải chấp nhất trong thống khổ cùng phiền não?

Ba người nói chuyện trên trời dưới đất không chút kiêng kỵ. Tiêu Hữu ăn cơm rất nghiêm túc, rất an tĩnh, cho dù là cay cũng chỉ là khẽ xuất mồ hôi, chóp mũi cùng gương mặt ửng hồng.

Cầm Tử thì không như vậy, vừa ăn, vừa la hét, vừa thè lưỡi thở ra hít vào, vừa lấy tay quạt lấy quạt để, hoàn toàn không giống một người đang ăn cơm. Tô Thuộc Cẩn không khỏi lắc đầu “Cầm Tử! Chú ý hình tượng thục nữ một chút được không? Ăn có một bữa cơm mà cứ vò đầu bứt tai như khỉ vậy. Tên nào thèm nhào vào chứ?”

Cầm Tử không thèm để ý, thấy Tiêu Hữu hé miệng cười trộm, lúc này mới phản ứng lại. Chiếc đũa để xuống bàn cái cộc, giương mắt nhìn Tô Thuộc Cẩn “Được! Anh dám nói ta là khỉ. Anh mới là khỉ đó! Cả nhà anh đều là khỉ!”

Tiêu Hữu cuối cùng vẫn nhịn không được bèn bật cười, nét mặt tươi cười như hoa làm cho người ta si mê. Tô Thuộc Cẩn cũng không khách khí chút nào cười lớn theo. Cầm Tử an vị tại chỗ của mình. Cô cùng Tô Thuộc Cẩn chẳng phải là anh em họ hay sao? Bảo người ta là khỉ thì chẳng khác nào cũng chỉa súng vào mặt mình. Ngu hết chỗ nói.

Tô Thuộc Cẩn đột nhiên ho khan một tiếng. Tiêu Hữu cùng Cầm Tử cũng ngưng cười nhìn hắn “Anh Thuộc Cẩn, làm sao vậy?” Cười lạc giọng rồi hả?

“Hừ! Làm nhiều chuyện xấu quá đó, cười chết luôn đi” Cầm Tử nhếch môi.

Nhìn mặt Tô Thuộc Cẩn có vẻ thống khổ, tay hắn còn chỉ chỉ vào miệng, lại bấm bấm lấy cổ họng, nhìn lại một chút con cá trong chén hắn, hỏng bét, Cầm Tử hô lên một tiếng “Bị mắc xương cá?”

Tô Thuộc Cẩn thống khổ gật đầu.

Tiêu Hữu cùng Cầm Tử nhất thời luống cuống tay chân.

Cầm Tử vội vàng nói “Em… em… em giúp anh dùng tay lấy nó ra…”

Tiêu Hữu lại nói “Không được, không được… Trước tiên uống thử miếng nước xem sao…”

“Nghe nói uống dấm rất có hiệu quả” Cầm Tử đưa tay cầm chai dấm nhỏ hướng về phía miệng của Tô Thuộc Cẩn rót vào.

“Thêm thử chút tiêu đi, lấy độc trị độc” Tiêu Hữu quáng đến nỗi nói xằng nói bậy. Chợt khựng lại nhớ tới một điều, vội vàng nói “Tát đi!”

Cầm Tử vội gật đầu “Đúng! Đúng! Tát đi!”. Mới vừa nói xong, tay cô lại bị Tô Thuộc Cẩn hung hăng nắm lại. Cầm Tử sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy hắn giống như ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh…

“Anh Thuộc Cẩn!” Tiêu Hữu hô lên một tiếng, cả người cũng ngồi chồm hổm xuống lay Tô Thuộc Cẩn. Ăn cơm mà cũng có thể xảy ra án mạng sao? Tiêu Hữu bị hù doạ muốn khóc, một bên lay người hắn một bên thúc giục Cầm Tử gọi điện thoại kêu xe cấp cứu.

Cầm Tử hoàn hồn, liếc nhìn Tiêu Hữu sơ đến xanh mét mặt mày, lại nhìn qua một chút Tô Thuộc Cẩn đang nằm dài trên bàn, cô lớn tiếng nói “Bây giờ gọi xe cứu thương hình như hơi trễ. Đúng rồi! Tiêu Hữu! trước nên hô hấp nhân tạo, hô hấp nhân tạo mau lên…”

“Hả? Hô hấp nhân tạo? Mình… mình chưa nghe đến chuyện bị mắc xương cá mà phải hô hấp nhân tạo bao giờ” Tiêu Hữu gấp đến mức nóng nảy nhưng vẫn không hồ đồ.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Mình không thể thấy chết mà không cứu” Cầm Tử vào lúc này ngược lại trầm ổn hơn nhiều “Chúng ta bây giờ nhất định phải làm một cái gì đó. Tiêu Hữu… toàn bộ dựa vào cậu”

“Mình?” Tiêu Hữu hai mắt rưng rưng, hết nhìn Cầm Tử lại quay về phía Tô Thuộc Cẩn.

“Đúng vậy! Chẳng lẽ cậu muốn mình cùng anh trai hôn nhau sao? đây chính là lσạи ɭυâи nha, rất biếи ŧɦái đó, nghĩ tới là đã thấy ghê tởm rồi. Tiêu Hữu, cậu nhanh lên một chút, nếu chẫm trễ sẽ mất mạng đó, mình đi gọi 120″ ( Phi Phi: 120 giống như 115 của Việt Nam đó )

Cứu người quan trọng hơn. Tiêu Hữu cũng không muốn suy nghĩ nhiều, nhắm mắt lại, quyết tâm, hít một hơi thật sâu, đôi môi mềm mại cũng đưa tới, một giọt nước mắt thật to rơi vào hốc mắt của Tô Thuộc Cẩn.

Đang lúc môi Tiêu Hữu chuẩn bị rơi vào trên môi Tô Thuộc Cẩn, hắn mở bừng mắt ra. Một giọt nước mắt nóng rực chạm vào tim hắn. Hắn không nên khiến cô lo lắng, khổ sở như vậy.

Hắn mở ra tròng mắt đen cùng Tiêu Hữu nhìn nhau “Tiêu Hữu, không nghĩ tới em lại quan tâm anh như vậy nha. Đừng khóc, đừng khóc, anh không sao cả”

Tiêu Hữu ngây ngốc ôm lấy Tô Thuộc Cẩn nghẹn ngào nói “Anh không có sao, anh không có sao… Anh Thuộc Cẩn, anh không có sao…”

Tô Thuộc Cẩn đưa tay ôm lấy Tiêu Hữu. Tâm vì nước mắt của cô mà rối loạn, mà đau, mà cũng rất ấm áp…

Cầm Tử nhìn Tiêu Hữu đang ôm anh mình khóc nức nở, cô đứng ở nơi đó không dám nói tiếp một lời. Trò đùa này hơi bị quá lố rồi. Cô tranh thủ lúc không ai chú ý liền thụt lùi dần ra khỏi căn phòng thuê dùng bữa. Bởi vì cẩn thận sợ bị Tiêu Hữu phát hiện nên Cầm Tử cứ như tên trộm lui dần về phía sau giả vờ như mình không biết gì cả.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tô Thuộc Cẩn, tên khốn kiếp này. Hết trò rồi hay sao mà còn bày trò doạ người như vậy không biết. Một chút cũng không vui, không dễ chơi. Tiêu Hữu rất tức giận, cực kỳ tức giận. Hậu quả khiến cô giận rất nghiêm trọng. Tô Thuộc Cẩn quả thật bị cô đá cho một cước.

Tiêu Hữu cầm túi xách của mình xoay người rời đi. Tô Thuộc Cẩn hoảng hốt đuổi theo “Tiêu Hữu! Tiêu Hữu! Giận sao?”

Tiêu Hữu không thèm để ý tới hắn, vẫn chạy ra ngoài, Tô Thuộc Cẩn vẫn đuổi theo. Lúc này trời đã bắt đấu tối, hắn vội vàng kéo tay cô lại “Tiêu Hữu! Thật xin lỗi. Đừng giận được không? Anh sai rồi. Anh không nên đùa em như vậy”. Nhìn cô có vẻ đã nguôi ngoai chút ít, Tô Thuộc Cẩn lại nói “Chỉ là… nhìn thấy em vì anh là lo lắng như vậy ta, anh thật rất cao hứng”

Tiêu Hữu bớt tức một chút lại nhanh chóng vọt lên. Cô cau mày, tức giận nói “Anh… Em không muốn nhìn thấy anh nữa. Anh đi đi. Biến mất trước mắt em. Mau lên”

Tô Thuộc Cẩn vẫn không chịu buông tay, vẻ mặt nghiêm túc, hơi chút đau lòng nói “Được rồi, Tiêu Hữu, đừng nóng giận nữa. Anh chỉ muốn đùa với em một chút mà thôi. Anh thề là anh thật sự có mắc xương, lúc đó không biết phải làm sao để nuốt nó xuống. Bây giờ cuống họng vẫn còn cảm thấy đau nhức nè…”

Tiêu Hữu liếc mắt nhìn hắn, không thèm nói một lời nào cũng không để ý đến hắn, nhưng mà vẫn nhịn không được bèn hỏi “Muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút không?”

“Không cần, không cần. Em không có tức giận nữa là tốt rồi. Anh đưa em về nhà”. Nghe được Tiêu Hữu nói như vậy, Tô Thuộc Cẩn ngay lập tức mỉm cười, vẻ mặt rực rỡ như ánh mặt trời.

“Cầm Tử đâu?” Nha đầu này, mới vừa rồi còn phối hợp diễn trò rất nhiệt tình mà. Thấy cô khóc thương tâm như vậy không biết an ủi còn dụ dỗ hô hấp nhân tạo nữa.

“Để anh gọi cho nó xem sao” Tô Thuộc Cẩn nói xong liền bấm số Cầm Tử nhưng không có bắt máy. Không nhận điện thoại đã đành còn bày đặt nhắn tin tơi nói cô đã về trước, thật ra là trốn rồi.

Tiêu Hữu cũng không còn khó chịu trong người, mặc kệ cho Tô Thuộc Cẩn đưa về nhà. Dọc theo đường đi chỉ nhăn nhó, không nói một lời. Tô Thuộc Cẩn thì tủm tỉm cười đưa cô vào tận khu nhà. Nhìn lưng cô là biết cô vẫn còn đang rất tức giận.

Tới khi Tiêu Hữu đi tới cầu thang, lúc cô đặt chân vào thì Tô Thuộc Cẩn đã kéo lấy cổ tay cô. Tiêu Hữu theo bản năng chống cự thế nhưng hắn lại nắm rất chặt “Tiêu Hữu, anh có mấy lời muốn nói với em. Anh sợ nếu mình không nói thì sẽ phải hối hận…”

“Anh Thuộc Cẩn, khuya lắm rồi, anh mau về để trễ” Tiêu Hữu vội vàng cắt đứt lời nói của Tô Thuộc Cẩn lời nói. Cô theo bản năng có thể biết lời hắn muốn nói sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ lúc này.

Mấy ngày nay, trừ cậu Lăng Việt Nhiên và Cầm Tử thì chỉ có mỗi Tô Thuộc Cẩn ở bên cạnh bầu bạn cùng cô, chăm sóc cô, mang cô từ trong bóng tối đưa ra ngoài ánh sáng mặt trời. Hắn giống như một người anh trai của cô, mà cũng là một người bạn tốt nhất. Cô không hy vọng mối quan hệ này sẽ phải thay đổi cho dù vì bất kỳ nguyên nhân nào…

Tô Thuộc Cẩn không cho phép Tiêu Hữu lùi bước, đôi tay nắm thật chặt bả vai cô, tròng mắt đen sáng như sao nhìn Tiêu Hữu rất nghiêm túc “Tiêu Hữu! Để cho anh chăm sóc em cả đời được không? Anh muốn cùng em ở chung một chỗ, cùng nhau nắm tay bước qua cuộc sống sau này, Tiêu Hữu…”

Tiêu Hữu ngây người. Hắn nói hắn muốn chăm sóc cô cả đời… Chăm sóc cả đời, đối với cô mà nói chính là thổ lộ chuyện tình yêu nam nữ. Dưới ánh trăng, đôi mắt của Tô Thuộc Cẩn sáng như sao, sáng đến chói mắt. Lòng Tiêu Hữu sau một chút luống cuống cũng dần bình tĩnh trở lại “Anh Thuộc Cẩn…”

Tô Thuộc Cẩn có chút khẩn trương, lại cố gắng trấn định bản thân. Lấy uy nghiêm của cảnh sát uy nghiêm ra mà đối mặt với chuyện này. Mặt hắn nghiêm túc che giấu sự khẩn trương lẫn bất an của mình “Không cần em phải trả lời bây giờ. Như vậy đi, cho em hai ngày, suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời anh, được không?”. Không đợi Tiêu Hữu đáp lời, Tô Thuộc Cẩn nói thẳng “Vào nhà đi, ngủ ngon”

Tiêu Hữu nhìn thân ảnh đang rời đi của Tô Thuộc Cẩn, thoáng một chút cảm giác sững sờ biến mất, cô xoay người đi lên lầu. Mọi chuyện đều quá đột ngột, nhưng mà cô vẫnbiết đáp án của mình là cái gì, chẳng qua không có nói ra khỏi miệng được…