Người đàn ông bên cạnh bà lão kỳ lạ kia thấy chúng tôi tới thì đứng dậy bắt tay chú Lê, nói bằng khẩu âm sứt sẹo: “Vị này chắc là Lê đại sư! Hoan nghênh, hoan nghênh!” Nói xong, ông ta hơi nghiêng người, giới thiệu bà lão với chú Lê: “Vị này là phu nhân Lâm Dung Trân. Tôi là luật sư của bà ấy, Nghiêm Túc, là người đã liên lạc với ngài lúc trước.”
Chú Lê gật đầu tỏ ý chào Lâm Dung Trân: “Chào bà Lâm, rất vui được gặp bà. Ba người này đều là trợ thủ của tôi. Hi vọng chúng tôi có thể giúp bà hoàn thành tâm nguyện bao năm nay.”
Lâm Dung Trân mỉm cười, nói với chú Lê: “Lê đại sư khách sáo quá, mời ngồi.” Nói xong, bà lấy điện thoại ra ấn nút rồi nói: “Chị Tống, pha trà.”
Tôi hoàn toàn không ngờ bà lão này lại là Lâm Dung Trân, hơn nữa giọng phổ thông của bà lại giỏi như vậy.
Lúc này, một người phụ nữ mập hơn 40 tuổi bê khay trà vào, lần lượt rót cho chúng tôi. Chú Lê rất thích, cầm chén trà ngửi, rồi cười nói: “Trà ngon…”
Luật sư Nghiêm cười: “Nghe nói Lê đại sư am hiểu trà, nên tổng giám đốc Lâm đặc biệt sai người đến Vân Nam mua Phổ Nhị 30 năm này. Đại sư thích là may rồi.”
“Tổng giám đốc Lâm khách sáo quá. Họ Lê tôi đây bình sinh ngoại trừ dịch kinh tâm linh, thì thích nhất là thưởng trà. Không ngờ chút sở thích nhỏ này lại khiến ngài tốn kém như thế, sao tôi lại không biết xấu hổ thế chứ!” Chú Lê nói.
Lâm Dung Trân xua tay: “Đại sư đừng nói vậy, ngài là khách quý của tôi, đương nhiên tôi phải tiếp đãi long trọng. Tôi rất ngưỡng mộ đại sư như ngài, xin ngài chớ khách sáo.”
Chú Lê từ từ buông chén trà, nghiêm túc nói với Lâm Dung Trân: “Không biết bà Lâm đã chuẩn bị xong những thứ chúng tôi cần chưa?”
Lâm Dung Trân nghe vậy thì gật đầu với luật sư Nghiêm, ông ấy lấy một hộp gỗ sơn son từ trong két ra. Chú Lê liếc, ra hiệu tôi cầm lấy.
Vì vậy, tôi đi tới nhận lấy hộp gỗ, sau đó từ từ mở nắp ra, bên trong có một cái đồng hồ cổ, một miếng ngọc bội xanh biếc, và chiếc tẩu rất tinh xảo, vừa nhìn là biết những thứ này rất xa xỉ.
Tôi cầm miếng ngọc bội lên, đặt vào trong lòng bàn tay, cố gắng thử cảm nhận tàn hồn trên đó, tiếc là không thu hoạch được gì. Tôi lại thử lần lượt hai món còn lại, nhưng vẫn như cũ.
Tôi thắc mắc nhìn chú Lê: “Có thể là không đúng đồ…”
Chú Lê nghe xong, quay sang nói với Lâm Dung Trân: “Bà Dung, ba thứ này không dùng được. Xin hỏi còn thứ gì khác không? Không nhất định phải là thứ quý trọng nhất, chỉ cần thứ tiên sinh thường dùng.”
Lâm Dung Trân nghĩ ngợi, sau đó đứng dậy nói với chúng tôi: “Mọi người theo tôi.”
Chúng tôi theo Lâm Dung Trân tới một căn phòng trên tầng ba. Bà ấy nói với tôi, đây là phòng sách của tiên sinh lúc trước. Những thứ bên trong vẫn còn nguyên vẹn, không hề di chuyển, vì bà vẫn luôn tin rằng chồng mình còn sống, sớm muộn gì cũng trở về căn nhà này.
Tôi nghe thế thì cảm thán, sao trên đời lại có một người phụ nữ si tình như vậy chứ, đợi chồng 20 năm vẫn không hề từ bỏ. Tôi tin nếu không phải biết mình sắp chết, chắc chắn bà vẫn sẽ tiếp tục chờ.
Tuy Lâm Dung Trân ăn mặc kì lạ, nhưng lại là người phụ nữ rất thông minh. Nếu không bà đã chẳng thể một mình quản lý công ty của chồng tốt như vậy. Bà biết tôi muốn tìm thứ quan trọng nhất của chồng nên mới đồng ý cho tôi vào phòng ông ấy.
Tôi quay lại nhìn chú Lê, ông nói với tôi: “Đi đi, bọn chú chờ bên ngoài.”
Tôi gật đầu, đẩy cửa bước vào…
Vốn tưởng căn phòng này sẽ có bí mật gì khiến người ta kinh ngạc, nhưng vào rồi mới thấy, đây chỉ là thư phòng không thể bình thường hơn. So với sự hiện đại bây giờ, thì căn phòng này như đang dừng lại ở thời điểm 20 năm trước.
Đèn trong phòng hơi tối, trông hơi trầm trầm. Tôi đến trước cửa sổ, kéo tấm rèm nặng nề chạm đất ra, căn phòng trở nên sáng sủa hơn nhiều. Quả không ngoa là phòng sách, thậm chí còn có hai mặt tường đầy sách, có nhiều cuốn tiếng Anh. Xem ra Trương Tuyết Phong này là một thương nhân học vấn cao.
Giữa phòng là một bàn làm việc lớn màu đỏ thẫm, chắc được làm từ gỗ lim. Mặt bàn rất sạch sẽ, không giống kiểu đã lâu không ai dùng, chắc Lâm Dung Trân thường cho người lau dọn.
Trên bàn bày mấy khung ảnh, đều là ảnh chung của Trương Tuyết Phong và Lâm Dung Trân. Trong ảnh, Lâm Dung Trân vẫn còn rất trẻ, cách ăn mặc cũng không quái dị như bây giờ. Tôi vuốt từng khung ảnh, muốn cảm nhận tàn hồn trên đó, nhưng lại không thấy gì.
Đúng là không xong rồi, nếu không tìm thấy thứ rất quan trọng, lần này chúng tôi đến Hồng Kông xôi hỏng bỏng không mất! Nghĩ đến đây, tôi thấy hơi sốt ruột. Đây là tình huống tôi sợ gặp phải nhất, lâm vào ngõ cụt không cách nào thoát ra được…
Tôi biết nôn nóng bất an cũng không khiến mọi việc tốt lên. Tôi cần tỉnh táo lại, nơi này đã được Lâm Dung Trân chăm sóc giữ gìn 20 năm, vậy nhất định nó có ý nghĩa đặc biệt. Ít ra đây cũng là nơi Trương Tuyết Phong thường vào trước khi mất tích, chắc chắn là có thứ mà ông ấy yêu mến.
Nhưng hiển nhiên không phải là những bức ảnh kia… Lúc này, tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bức tranh treo trên tường. Tuy tôi chẳng có con mắt nghệ thuật gì, nhưng vẫn có thể nhận ra bức tranh này được người nổi tiếng vẽ, dưới góc phải còn có chữ kí tiếng Anh như vẽ bùa.
Tôi sờ vào l*иg kính trên khung ảnh, không có cảm giác gì. Tôi lại chạm vào khung tranh, nhưng chỉ thấy thất vọng. Vẫn không phải. Chẳng lẽ Trương Tuyết Phong chưa chết? Một nghi vấn xuất hiện.
Nhưng tôi lập tức bác bỏ nó, chuyện này khác với chuyện của Triệu Mẫn. Ông ấy là một người đàn ông trưởng thành, mất tích sau khi bị bắt cóc. Theo tài liệu, bọn cướp cũng đã bị đền tội. Thủ phạm chính biết được tung tích của Trương Tuyết Phong bị bắn chết, nếu Trương Tuyết Phong còn sống thật, vậy chắc chắn ông ta sẽ nghĩ cách để về nhà, chứ sao lại phiêu bạt bên ngoài 20 năm? Huống chi, ông ta còn có gia sản hàng tỷ?
Nên tôi có thể chắc chắn rằng Trương Tuyết Phong đã chết ở một nơi nào đó không ai biết. Nghĩ lại, Trương Tuyết Phong này cũng thật đáng thương. Lúc còn sống, dù có nhiều tiền cỡ mấy, hào nhoáng ra sao thì cũng được gì đâu? Chẳng phải vẫn rơi vào kết cục chết không ai nhặt xác à!
Còn nữa, Trương Tuyết Phong này cũng thật kì lạ. Chẳng lẽ không có thứ gì mà ông ta yêu thích hay lưu luyến sao? Tôi không từ bỏ ý định, tiếp tục sờ loạn xạ đống sách trên tường. Vẫn không có kết quả gì!