Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 24: Anh Lục Nhìn Chằm Chằm Vào Tấm Lưng Duyên Dáng Của Cô

“Chị Khanh, em hỏi Vân Dật số của chị, em lén gọi cho chị ạ.” Giọng của Cao Kiện nghe có vẻ rất buồn: “Anh vô tình nghe nói em là bác sĩ tâm lý, về khía cạnh tư vấn cho vợ chồng. Anh cảm thấy mình tìm được cứu tinh rồi! Em nhất định phải giúp anh.”

Vân Khanh nghe xong thì ngây người, cô cũng ngầm hiểu ý là hôn nhân của Vân Sa và Cao Kiện, không phải ư?

Từ khi không nghe cha nhắc đến, nhưng chuyện đó cũng sẽ không công khai.

“Không sao đâu, anh từ từ nói đi.”

Cao Kiện rất kích động: “Chị Khanh, em cũng không giấu gì chị. Mấy năm qua em không hề sống tốt chút nào! Sau khi kết hôn, em cũng giống như hoà thượng vậy, Vân Sa cơ bản không cho em được gì.”

Vân Khanh cau mày, ấn tượng của cô là em họ có tính dịu dàng, cha có nói, Vân Sa sau khi gả đi chắc chắn hiền lương thục đức so với cô.

Cô từng thấy Cao Kiện, thời thanh xuân tươi sáng, ngưỡng mộ Vân Sa đã lâu, sau khi theo đuổi rồi mới kết hôn. Theo lý mà nói thì tình cảm hai người chắc chắn phải rất tốt mới đúng.

“Cao Kiện, có phải đêm tân hôn em không xử lý tốt khiến Vân Sa bị ảm ảnh không?”

Cao Kiện tự cười nhạo bản than: “Đêm tân hôn cơ bản là không có! Em đã chuẩn bị rất nhẹ nhàng, nhưng cô ấy chỉ để em hôn, cô ấy không chịu để em tiến hành bước cuối cùng. Em nghĩ cô ấy mắc cỡ. Đêm đó không có động phòng. Tưởng qua vài ngày thì đỡ, nhưng đã hai năm rồi, lần nào cũng đều như vậy. Cô ấy thà chết chứ không để em sờ vào! Em hỏi cô ấy tại sao? Cô ấy nói là ghét những chuyện này, cô ấy nói dối! Có một lần cô ấy say rượu, em không thể kìm lại được. Lúc em muốn cô ấy thì cô ấy rất thoải mái, nhưng sau khi cô ấy tỉnh dậy thì muốn treo cổ, nói là hận em! Em không hiểu. Em là một người đàn ông bình thường và đôi khi em rất muốn, cô ấy thấy em nhịn, cũng không thương xót cho em. Em rất đau khổ …… Mẹ em lại thúc em sinh con, chị Khanh, chị giúp em với!”

Vân Khanh nhíu mày thật chặt, Vân Sa qua lời nói của Cao Kiện khiến cô thấy rất xa lạ.

Khi không hiểu tình hình, Vân Khanh cũng không cách nào phán đoán: “Em bình tĩnh trước đã Cao Kiện. Em tới tìm chị tư vấn là đúng, trò chuyện sẽ khiến cơn giận của em nguội lại, tránh làm ra hành động quá khích.”

“Nghe chị nói, bắt đầu từ bây giờ, đừng thù hận Vân Sa, hãy thử hoà thuận với em ấy, gác chuyện vợ chồng sang một bên, coi em ấy như bạn tốt, để em ấy hạ thấp sự đề phòng với em. Thậm chí ban đêm em đừng ngủ chung giường với em ấy, chờ khi cô ấy tin tưởng em, em hãy dẫn em ấy đến phòng khám của chị.”

“Được thôi ……. Em nghe theo chị Khanh, có nhẫn nhịn nữa em cũng đồng ý, chỉ cần cô ấy có thể thay đổi.”

Vân Khanh cúp điện thoại, khó tránh thở dài một hơi, đúng là một người đàn ông ngốc nghếch.

Bệnh lý này cô từng trị qua, rất có thể là trong lòng của Vân Sa có người đàn ông khác, tinh thần lệch nhịp.

Hôn nhân cũng tương tự, cô liều mạng muốn trao thân cho Cố Trạm Vũ, bên người đàn ông khác có cầu cũng không được.

Ai càng bất hạnh hơn ai đây?

Ngày hôm sau, Vân Khanh thức dậy lúc 6 giờ.

Đổi chỗ ngủ nên không ngủ ngon, tuy không khí của biệt thự này rất cao, có bố trí giường nước.

Nghĩ chắc mọi người đều chưa dậy, cô bèn đi dạo bên bờ hồ, nhất thời không để ý thì bị đô uyên ương thu hút, 8 giờ rưỡi mặt trời ló dạng, cô mới nhanh chóng quay về.

Nhưng –

Chỉ có Lục Mặc Trầm là người duy nhất còn lại trong phòng ăn lớn.

“Cô Hàn đâu?”

Người đàn ông ngồi bắt chéo chân dài, tay cầm lấy tờ báo: “Cô ấy có kỳ thi nên xuống núi rồi. Ngày mai mới quay lại.”

“……” Cô đang đùa anh ư?

“Anh Lục, chúng tôi chữa trị 5 ngày là 100 ngàn tệ. Cô Hàn lại có kỳ thi, hôm qua tại sao lại đến?”

Người đàn ông hớp một ngụm cà phê, rồi nhìn cô ta với đôi mắt như sương mai sâu thẳm: “Cô ấy đến để ngắm cảnh.”

“Vậy cô Hàn có thi cử tại sao không nhắc rõ ràng trước?”

“Tối qua cô ấy mới nhớ ra.”

“……” Cô đang đùa anh ư?

Vân Khanh thở hổn hển thì phát tác, ánh sáng quét qua đôi môi mỏng xinh đẹp của người đàn ông, hiện lên cảnh tượng đêm qua.

Cô xụ gương mặt nhỏ xuống: “Vậy nếu anh Lục không thông báo trước một tiếng, dẫn đến việc điều trị hôm nay không cách nào tiến hành, tôi cũng không phụ trách trong chuyện này nữa. Thời gian của tôi tự do, tôi phải đi đây ……”

“Không có nói cô không tự do, tuỳ cô thôi, bớt xuất hiện trước mặt tôi đi.”

Cô mới xuất hiện trước mặt được chưa? Làm như cô đồng ý vậy. Cũng không biết hôm qua ai bóng gió trách cô không ở bên cạnh.

Vân Khanh quay người vặn ẹo rời đi.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào vòng eo dưới lớp áo sơ mi mỏng, duyên dáng mảnh mai anh đặt tờ báo xuống rồi trầm giọng nói: “Đi trộm xăng xe của cô ấy.”

Cô thư ký: “……”

Bãi đậu xe bên ngoài biệt thự.

Vân Khanh cau mày vỗ tay lái, đứng lên trên chiếc Honda nhỏ, đi tới phía dưới xe kiểm tra bình xăng.

Sau đó cô cảm thấy thật xui xẻo.

Không thể tin được, năm nay còn có người trộm xăng ư?

Nhìn quanh khắp sườn núi, cô cũng chỉ có thể nghĩ tới thông dân “hoang dã” gần đó.

Nhiều chuyện không thuận lợi, tâm trạng lo lắng, Vân Khanh định quay lại biệt thự thì thấy chiếc Audi Q7 bên cạnh, tài xế đang chăm chỉ rửa xe.

Đúng 9 giờ, cô thư ký gõ cửa phòng trên lầu.

Người đàn ông hút điếu thuốc, đang nho nhã chỉnh cà vạt.

Cô thư ký lên tiếng: “Chủ tịch Lục, bác sĩ Vân ép tài xế cho mượn xe của anh. Bây giờ …… anh không có xe đi ……”

Lục Mặc Trầm: “……”

Cô thư ký có câu tự tạo nghiệp thì không thể sống, không biết có nên nói hay không nói.

Thế là cả ngày, biệt thự ngập tràn sức ép.

Buổi trưa đột nhiên nổi gió lớn, kèm theo mưa to, tới ban đêm cũng chưa thấy xu hướng tạnh.

Lục Mặc Trầm ném sách xuống lầu, ai cũng có thể nhận ra tâm trạng trên mặt người đàn ông đẹp trai trông rất tệ, vài y tá sợ hãi không dám nói.

“Viện trưởng của mấy người còn chưa về sao?”

Cô trợ lý trả lời: “Anh Lục, điện thoại của bác sĩ Vân không gọi được, chúng tôi đang nghĩ cách ạ.”

Người đàn ông đút một tay vào túi quần rồi đi khỏi biệt thự, mưa to rơi xuống bộ đồ tây đắc tiền của anh: “Các người có xe chưa vậy?”

“Có chứ có chứ!” Trợ lý đưa tay chỉ.

Sau đó, Lục Mặc Trầm nhìn thấy chiếc xe buýt mắc kẹt trong mưa ……

Cô trợ lý nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc của người đàn ông, cô ta cũng cảm thấy xấu hổ: “Chuyện đó, bệnh viện nhỏ của chúng tôi tương đối kém ......”

“…….” Anh đúng là chưa từn thấy qua nơi nào nghèo hơn.

Bác sĩ Lý nhanh chóng đẩy chiếc xe máy nhỏ cảu mình đến: “Anh Lục cần dùng xe gì? Nếu không chê thì …..”

Lục Mặc Trầm: “…….”

Vân Khanh xuống núi một chuyến tìm Vân Sa.

Tối qua cô có gọi cho cha để hỏi tình hình của Vân Sa, biết được địa chỉ nhà cô ấy cũng ở phía Nam.

Hôm nay đúng lúc cô rảnh.

Nhưng tới đơn vị đó, chờ sau khi tan ca, Vân Sa cũng chưa về.

Cô không lập tức nói ngay cho Cao Kiện, lỡ như Cao Kiện tưởng Vân Sa đi làm mà thực tế không biết đi đâu, mau thuẫn gia đình lại bùng phát.

Trên đường về mưa to, Vân Khanh miễn cưỡng đi đến chân núi rồi mạo hiểm leo núi.

Cũng không biết làm thế nào, đột nhiên nhìn thấy một bóng người cao lớn ở trạm xe buýt.

Vân Khanh hạ cửa kính xe, không xác định rõ: “Anh Lục?”

Anh cầm cây dù đen, mặc bộ đồ tây, dáng người cao lạnh lùng, đứng bên cạnh chiếc mô tô ……

Người đàn ông đi tới, trực tiếp mở cửa xe: “Ngồi bên cạnh đi.”