Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 14: Sớm Đã Âm Thầm Tạo Ra Hạt Ngọc Trong Bụng Với Anh Ấy

Rầm --!

Nặng nề mà vang dội, cánh cửa phòng bị đá văng ra, đôi mắt đẫm lệ của Vân Khanh sáng lên, người đàn ông trên người cũng cứng đờ.

Giây kế tiếp, cũng không ai thấy rõ, chỉ thoáng thấy một quái vật khổng lồ màu đen hung hãn nhào tới.

“Ah.....ah!” Tay chủ tịch Vương bị răng chó cắn, ngay sau đó là bụng, cả người ngã nhào xuống đất.

Vân Khanh trượt xuống bàn, mới nhìn rõ đó là một con chó lớn, long màu đen, tứ chi cường tráng, cô khép chặt quần áo chạy thật nhanh ra ngoài.

Một thanh niên đứng ở cửa phòng, trông giống như trợ lý, hỏi người đàn ông bên cạnh, “Chủ tịch Lục, Bát ca rất hưng phấn.”

“Theo nó.” Giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng không đếm xỉa tới.

Vân Khanh đυ.ng phải l*иg ngực tường đồng vách sắt của người đàn ông, hơi thở ấm áp, cô chợt ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch hơi run.

Thân hình cao lớn khác thường trước mặt, trong ánh sáng hoàn toàn bao phủ cô, khoảnh khắc đó, không hiểu sao có một cảm giác an toàn mạnh mẽ rơi vào trái tim.

Cô lau nước mắt, đôi môi khẽ mấp máy, “Cảm ơn anh Lục....”

Ánh mắt người đàn ông lướt qua bộ ngực không che khuất của cô, bàn tay to nhẹ nhàng ôm eo cô, hơi kéo cô vào trong lòng, che lại phong cảnh lộn xộn kia, lúc Vân Khanh giật mình anh đã đè thấp giọng tiến tới thì thầm bên tai cô, “Cô nói xem, tôi và cô âm thầm tạo ra hạt ngọc trong bụng bao lâu rồi?”

“.....” Sắc mặt Vân Khanh vốn đã trắng bệch, liền lập tức đỏ mặt.

Sao anh biết cô nói những lời này?

Đôi mắt đen láy tựa như biển của người đàn ông nhìn cô, thấy cô cắn chặt đôi môi hồng muốn xoay người.

Một chiếc áo vest mang theo hơi thở mạnh mẽ rơi trên vai cô.

Bàn tay lớn nhét vào, động tác dịu dàng.

Hai cánh tay anh đều đặt lên vai cô, giống như một cái ôm, có vẻ thân vật, mùi nam nhân mãnh liệt, khiến tim cô đập nhanh không thể giải thích được, cơ thể cũng hơi run rẩy, giống như nhiệt độ trên quần áo cơ thấm vào trong máu.

Tiếng kêu giống như gϊếŧ heo trong ghế lô càng ngày càng thảm, Vân Khanh có chút sợ, nhưng nhìn khuôn mặt tuấn tú u ám của người đàn ông, thầm nghĩ nhân vật như anh, biết có chừng có mực.

Đi qua hành lang, anh hút thuốc, Vân Khanh cúi đầu đi theo phía sau anh.

“Anh hai! Đi làm gì mà lâu như vậy?”

Vân Khanh nhìn hai người đàn ông đi tới trước mặt, ăn mặc không tầm thường, ngũ quan tuấn tú giống nhau.

Chắc là bạn Mặc Lục Trầm, cô lùi lại một bước, giữ khoảng cách thích hợp với anh, khẽ gật đầu với hai anh em.

Thẩm Thanh Diệp có chút kinh ngạc, quan sát người phụ nữ xinh đẹp này, nhướng mày nhìn về phía người đàn ông, “Anh hai, đã nói chờ ván bài sau.”

“Còn đánh bài gì chứ?” Thẩm Thanh Dư lại là nhận ra Vân Khanh, cười nói với ý tứ sâu xa.

Lục Mặc Trầm phủ tàn thuốc, lông mi dài và mảnh của người đàn ông, che đáy mắt lạnh thấu xương kia, nhíu mày mở miệng: “Thanh Diệp, ghế lô 02, có một tên cặn bã, cậu đi nói vài câu luật pháp thông thường với ông ta, để ông ta ngậm chặt miệng lại.”

Thẩm Thanh Diệp sửng sốt, “Được.”

“Vậy anh hai, em thì sao? Bảo bảo cũng là luật sư!”

Người đàn ông hút thuốc, “Châu Phi gần đây thiếu luật sư đấy?”

Thẩm Thanh Dự: “.....”

Không thể thân mật một chút với anh mà! Không phải lần trước đưa người phụ nữ này lên giường anh sao. Bây giờ xem ra, cũng không đưa sai!

Vân Khanh giả vờ làm dáng vẻ không nghe hiểu, nhịn cười, liếc nhìn cửa khách sạn, đang muốn nói lời từ biệt, đột nhiên một cơn gió ập tới phía sau.

Làm cô ngã nhào xuống đất.

Ngay sau đó trên mặt....cô mở to hai mắt, đầu lưỡi to lớn của con chó, đang nhiệt tình liếʍ cô.

Vân Khanh thừa nhận bất lực, gần như hét lên, “Mau giúp tôi!”

Ba người đàn ông nhất thời đều ngơ ra.

Thẩm Thanh Dự nhướng mày: “Bát ca, mày cũng nên chú ý hình tượng một con chó đực một chút! Thích chị tiểu thư này như vậy? Nói với mày chị ấy là người phụ nữ của cha mày.”

Lục Mặc Trầm tối sầm mặt xuống, “Chơi xấu nữa thì đóng phòng tối nhỏ!”

Thứ to lớn thở hổn hển lập tức co móng lại, không tình nguyện nằm úp xuống đất.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Khanh đen lại, đứng dậy, tay cũng không dám sờ lên mặt, vật kia lắc lắc cái đuôi to lớn vui vẻ nhìn cô.

“.....” Tao quen mày sao, chó hư!

“Quầy lễ tân có giấy vệ sinh.” Lục Mặc Trầm xỏ ngón tay vào xích chó, thân người cao lớn đi về phía trước.

.....

“Người phụ nữ này là ai?” Khuôn mặt Thẩm Thanh Diệp mờ mịt, “Tống Cẩn Mỹ trở thành quá khứ nhanh như vậy?”

Thẩm Thanh Dự sờ cằm vẻ mặt nghiền ngẫm, “Sao em cảm thấy, Tống Cẩn Mỹ chỉ là mượn danh nghĩa đấy. Người như anh hai, cũng quá xấu bụng rồi! Người phụ nữ đυ.ng phải người đàn ông hư như vậy, đáng thương quá!”

“Hả?” Thẩm Thanh Diệp vẫn là chưa hiểu, nhíu mày nhìn bóng lưng yểu điểu của người phụ nữ kia, “Không cảm thấy cô ấy có chút giống, vị người Mỹ kia?”

“Anh nói như vậy thì có chút. Nhưng dường như cũng không phải giống người Mỹ kia, hẳn là giống...”

Hai anh em đưa mắt nhìn nhau, chợt đồng thời im bặt.

......

Quầy lễ tân không có khăn ướt, Vân Khanh miễn cưỡng dùng khăn giấy xử lý khuôn mặt trước.

Người đàn ông cúi đầu nói chuyện với con chó....

Cô ho nhẹ một tiếng, “Anh Lục, thời gian cũng không còn sớm.”

“Hôm nay cảm ơn, mặt khác, tôi không có lái xe, có thể phiền tài xế của anh tiện đường đưa tôi một đoạn đường không?”

Lục Mặc Trầm nâng tay lên, nhìn xuống đồng hồ đeo tay đắt tiền, gọi trợ lý, “Đi mở phòng trên lầu ra.”

Trên lầu khách sạn Crown, chính là phòng khách sạn cấp Tổng thống.

Vân Khanh nhíu mày, “Anh Lục?”

Anh quay lại nhìn cô, “Lên lầu thay quần áo.”

“Hả? Không cần phiền phức....” Vân Khanh mỉm cười chỉ chỉ áo vest trên người, “Đây không phải quần áo anh cho tôi mượn sao? Ngồi trong xe tôi không lạnh.”

“Tôi lạnh.”

“......”

Vân Khanh chớp mắt, nhìn người đàn ông kỳ lạ này.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cao quý bức người, ngũ quan tuấn tú như khuôn đúc, đôi mắt đen láy, bạn cũng không nhìn ra có bất cứ khôi hài nào.

Cô có thể nói gì....

Đôi chân dài của người đàn ông đã đi về phía thang máy.

Vân Khanh nghĩ cũng cần phải thay quần áo khác, còn có thể rửa mặt sạch sẽ, cũng liền đi theo.

Anh nhấn nút lên lầu ba, nhưng cửa thang máy mở ra, là nhà hàng hải sản phong cách tao nhã.

Vân Khanh ngước mắt nhìn anh: Anh có thể nhanh nhẹn chút không?

“Tôi đói.” Người đàn ông liếc nhìn cô, đút tay vào túi đi ra ngoài.

Vân Khanh: “.....”

......

Lục Mặc Trầm ngồi xuống ghế lô trong suốt sát cửa sổ, ngón tay thon dài tao nhã cầm thực đơn để qua.

Vân Khanh đang tránh né sự vồ tới điên cuồng của con chó lớn, “Cảm ơn, tôi không đói.”

“Bát ca, qua đây nằm!”

“Gâu gâu!” Mặt con chó rất không tình nguyện cùng với kiêu ngạo mà sủa lên.

“.....” Vân Khanh nhìn khuôn mặt đen lại kia của người đàn ông, tìm chút đề tài xoa dịu bầu không khí, “Con chó này đều nhiệt tình đối với tất cả phụ nữ sao?”

“Trước mắt chỉ có cô.”

“Tại sao chứ?”

Một tay người đàn ông khoác lên lưng ghế, cổ áo sơ mi mở rộng lộ ra l*иg ngực rắn chắc mê người, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô, “Cô đi hỏi nó.”

Sếp lớn, anh nói chuyện phiếm có phải qua loa như thế không?

Vân Khanh bĩu môi, cái đầu to lớn vùi vào chân cô, làm nũng một cách vui vẻ, cô ngửi thấy mùi thơm của sữa, mùi thơm đặc trưng của trẻ em.

“Anh Lục, trong nhà anh có trẻ con sao? Vậy thì con chó này hẳn là rất ngoan ngoãn.” Cô thuận miệng nói.

Lúc này đồ ăn đã được bưng lên, động tác đeo bao tay của người đàn ông dừng lại, liếc mắt nhìn cô, là sự sâu thẳm âm u Vân Khanh không xem hiểu.

Cô quét mắt nhìn đồ ăn, “Tôm luộc, cá phi lê, đây là ốc hoa?”

“Ăn qua chưa?”

Vân Khanh lắc đầu, cho dù là bác sĩ, nhưng không thích ăn thứ lạ.

Lục Mặc Trầm múc một con đặt vào đĩa cô, bản thân cũng cầm lấy một con, giọng nói trầm thấp từ tính, “Dùng tay cầm nhẹ, hút trên mặt trước, dùng sức, sẽ có nước, sau đó xuôi theo mặt sau hút từ từ, cuối cùng lật thịt ra, thì có thể từ từ ăn rồi.”

Vân Khanh làm theo lời anh dạy, con này khá lớn, cánh môi cô ngậm vào, nước cay đỏ tươi, vô ý lọt vào ánh mắt đen tối nhìn chằm chằm cô của anh.

Trong đầu chợt lóe lên, khuôn mặt trái xoan lạnh lùng bỗng dưng đỏ lên.