Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 11: Anh Lục Thật Xoi Mói

Khuôn mặt đẹp của Tống Cẩn Mỹ đỏ lên, giơ nắm đấm nhỏ lên: “Anh hai, anh đáng ghét....”

Người đàn ông xoay người đi vào phòng tắm.

“Anh ấy xấu từ trong xương đấy!” Tống Cẩn Mỹ bĩu môi quở trách nói với Vân Khanh.

Vân Khanh từ chối cho ý kiến, quan sát, “Cô Tống, cô ở trước mặt anh Lục, dường như có chút thận trọng?”

“Khí tức của anh ấy quá mạnh, thân phận địa vị lại không tầm thường, một ánh mắt liền khiến tôi thấp thỏm khuất phục.”

“Vậy cô và anh Lục, thân mật nhất tới bước nào?”

“Home - run.” Hai người cùng nhau bước vào phòng làm việc, Tống Cẩn Mỹ cởϊ áσ khoác nữ xuống, trước lồi sau lõm thật sự nóng bỏng, cô ta đỏ mặt khoa tay múa chân, “Lần trước Mặc Trầm uống say, trong ghế lô chỉ còn tôi và hai người, anh ấy hút thuốc, tôi thì bò lên người anh ấy, giống như vậy, anh ấy đáp lại nụ hôn của tôi, nhưng phía dưới không có động tĩnh, tôi muốn dùng...nhưng anh ấy từ chối.”

Vân Khanh xấu hổ, cũng không muốn nghe chi tiết, cô Tống thoạt nhìn giống như người không não, rất ngây thơ.

“Cô và anh Lục từng có thân mật nhất thì được rồi.” Như thế thì tiến hành trị liệu sau này, sẽ không tốn công.

“Bác sĩ Vân, cô có thể làm trị liệu hai người tôi và anh ấy nhiều hơn một chút không? Ví dụ như....hôn anh ấy, vuốt ve anh ấy các loại?”

Vân Khanh nhướng mày, du͙© vọиɠ của người này đối với Lục Mặc Trầm lại mạnh như vậy?

“Được chứ, nhưng hôm nay chủ yếu là kiểm tra cơ thể anh Lục.”

Điện thoại cố định vang lên, Vân Khinh nhấc máy lên nghe, nhíu mày.

Phòng kiểm tra ----

Bên trong vang lên tiếng ưm ưm ah ah kịch liệt khiến người khác đỏ mặt tim đập.

Trợ lý đi tới, “Bác sĩ Vân, đã thay rất nhiều phim, bệnh nhân đều không thỏa mãn, không hề phản ứng, đây cũng sắp một tiếng rồi.”

Vân Khanh vén rèm bước vào trong phòng, bên chiếc giường trắng tinh, một người đàn ông đang ngồi thẳng người.

Cho dù anh cởi nửa quần, vị trí quan trọng được thiết bị che lại, mái tóc ngắn thoạt nhìn vẫn cực kỳ kiêu ngạo, khí tức trầm ổn bức người.

Vân Khanh đảo qua cơ bụng đều đặn căng chặt của anh, nhìn về phía y tá nam bên cạnh.

Y tá lại cầm một đống đĩa phim bước lên: “Anh Lục, anh không thích Âu Mỹ, đây toàn là diễn viên nữ đảo quốc, bìa mặt có ảnh, anh có cảm thấy thích không?”

Ngón tay thon dài của người đàn ông kẹp điếu thuốc, nheo nửa đôi mắt đen, tay lướt qua hết đĩa này tới đĩa khác.

Đĩa trong tay y tá lại thấy đáy, bất lực nhìn về phía Vân Khanh.

“Kiếm thêm một số từ trên máy tính.”

Giọng nói này khiến cho người đàn ông đang hút thuốc ngước mắt lên, quan sát Vân Khanh không sao nói rõ được, ánh mắt anh trong khói thuốc không thấy rõ, ngược lại nhíu mày nói với y tá, “Tìm một người trông như thế này, không chừng tôi có thể cứng.”

Y tá nam: “.....”

Trợ lý: “.....”

Vân Khanh nhìn điếu thuốc kia chỉ về phía mình, người này, nói nhảm nhí một cách chững chạc đàng hoàng cái gì?

Đối với khuôn mặt này của cô, có thể....cứng? Tuy là cảnh tưởng gì cũng thấy qua, quay đầu bị người khác coi như diễn viên nữ muốn làm, Vân Khanh tức giận không nhẹ.

Lỗ tai ửng đỏ, cô nhìn anh.

Rõ ràng anh ngồi, cô đứng, nhưng cảm giác lạnh thấu xương vô hình của người đàn ông, khí tức vẫn đè ép cô nhiều lắm.

Có lẽ là chờ đợi, người đàn ông gạt tàn thuốc, nhướng mày ngẩng đầu, “Có vấn đề gì?”

Đối mặt với anh, con ngươi đen láy thuộc phái đứng đắn, Vân Khanh cũng nghi ngờ bản thân có phải hiểu lầm rồi không? Anh không mượn điều này trêu chọc cô.

Nhưng phía sau khói thuốc, tâm trạng ẩn chứa trong chân mày khóe mắt người đàn ông, chính là có một phần tà khí không thể nhận ra.

Đôi môi hồng của cô khẽ mấp máy: “Anh Lục, anh có bệnh nên tôi tha thứ cho sự mạo phạm của anh! Trọng điểm động tác của phim không phải nữ chính, người đàn ông bình thường đều sẽ nhìn chằm chằm vị trí đặc tả.”

“Khuôn mặt trông không đẹp, tôi rất khó phản ứng.”

“Vậy chỉ có thể nói rõ anh Lục là một người rất xoi mói.”

Người đàn ông hút thuốc nhìn cô, “Nói rõ tôi đối với phụ nữ, có sự theo đuổi phẩm chất, không phải một người trang điểm đậm không thấy rõ mặt, tôi đều được, đó là ngựa đực, bác sĩ Vân, cô nói sao?”

Lời nói này của anh, là tự khen mình cũng gián tiếp khen cô một cách không biết xấu hổ.

Vân Khanh không đè nén được sự ấm áp mơ hồ trên má, cô khoe khoang chuyên ngành này, cô tùy tiện nói ra vài câu thì có thể khiến người đàn ông mặt đỏ tai hồng.

Nhưng, núi cao còn có núi cao hơn.

Người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc cùng với chỉ số IQ cao, khiến cô đối đáp khó khăn.

Bị lưu manh đùa giỡn lại bất lực không thể cãi lại, mấu chốt là cô không đủ khả năng, một bài kiểm tra phản ứng BO mất một ngày?

Vân Khanh xoay người ra ngoài, phân phó trợ lý, “Chọn một bộ phim đảo quốc cắt vài tấm hình H, thay mặt nữ chính thành của tôi.”

“Chị Vân, chị thật sự muốn....cho dù anh Lục siêu đẹp trai, nhưng lấy khuôn mặt chị, điều này rất bôi nhọ chị.”

“Tranh thủ đi, làm xong gọi tôi.”

Hai mươi phút sau, trước máy tính, trợ lý nhìn người phụ nữ tay cầm chuột di chuyển với vẻ khϊếp sợ.

Y tá nam xem thế là đủ rồi, “Bác sĩ Vân, không ngờ cô là bác sĩ Vân thế này!”

Vân Khanh tải bức ảnh xuống, quay đầu cười nhã nhặn, “Sau này, các cậu sẽ từ từ biết được bản tính tốt đẹp của tôi.”

Quả thật là bản tính ‘tốt đẹp’!

Y tá nam trở về phòng, lo sợ bất an đưa máy tính bảng, “Anh Lục, bức ảnh anh cần.”

Lục Mặc Trầm cúi đầu: “.....”

Khuôn mặt lạnh lùng tối sầm lại.

Khuôn mặt là khuôn mặt người phụ nữ kia, nhưng đôi mắt trên mặt chảy máu, đôi môi khủng bố, mẹ nó là ai P ra?

......

Hai giờ chiều, Vân Khanh tiễn đôi nam nữ ra khỏi phòng làm việc.

“Ba hạng mục kiểm tra, vất vả cho anh hai rồi.” Tống Cẩn Mỹ nhận lấy túi thuốc, nháy mắt với Vân Khanh, “Lần sau chính là trị liệu hai người sao?”

Vân Khanh trong lòng đã rõ nhưng không nói ra mà gật đầu.

Bóng dáng mỹ nam mỹ nữ đi xa, cô nặn mi tâm đi tới quầy lễ tân, “Kết quả kiểm tra tổng hợp chưa?”

Trợ lý đáp, “Bác sĩ phòng kiểm tra đang làm, trước năm giờ sẽ có kết quả.”

“Ay ay chúng tôi cũng muốn xem! Anh Lục cực phẩm nhân gian, chúng tôi muốn xem nơi đó của anh ấy có phải cũng là cực phẩm không!” Vài y tá nhỏ đùa bỡn.

Một người trong đó lại nói, “Bác sĩ Vân, cô quá lạnh lùng rồi, Lục Mặc Trầm đấy, cô lại không tiễn tới ngoài cửa, mở cửa xe một cách nhiệt tình chân thành!”

Vân Khanh biết anh tên Lục Mặc Trầm, vậy thì thế nào?

Y tá nhỏ thấy vẻ mặt nhạt nhẽo của cô, lắc đầu, “Cô thật sự không biết anh ấy là ai à? Con trai cả nhà họ Lục của Tư lệnh quân khu, nhân vật huyền thoại mới tới thành phố S chúng ta đó!”

Mới tới....Vân Khanh cong môi, “Vậy trước đây anh ấy ngồi xổm ở đâu?”

“Nghe nói anh Lục mới từ Mỹ trở về cách đây không lâu, New York có tòa nhà tài chính của anh ấy, nghe nói qua tập đoàn Thịnh Thế trong nước rồi chứ? Của anh ấy! Anh ấy cũng sẽ lập tức thăng chức chủ tịch tập đoàn Lục thị đấy! Kiểu người đàn ông được tạo ra bởi các vị thần trên trời, công tử nhẹ nhàng như ngọc đoan trang, ánh mắt sâu thẳm cất giấu câu chuyện, quả thực được phái xuống để chúng tôi mê muội mà!”

“Ừm, cũng có 20cm, hôm nay còn chưa hoàn toàn dựng lên.”

“Fuck! Bác sĩ Vân, cô đo qua rồi?!”

“Tôi nhìn mũi anh ấy liền biết, vừa cao vừa thẳng, giọng nói trầm thấp, kiểu người đàn ông tiêu chuẩn này thì nơi đó cũng đặc biệt lớn! Rất mê anh ấy nha!”

Vân Khanh bình tĩnh khuyên bảo, “Anh Lục có một không hai, kích thước đáng tự hào, nhưng đó là súng giả, các cô gái, ngắm được không dùng được đâu.”

Trước mặt đột nhiên lặng ngắt như tờ.

Đôi mắt vài y tá, không hẹn mà cùng trừng mắt phía sau....cô?

Bầu không khí yên tĩnh, Vân Khanh không nhúc nhích vài giây, sau đó, chậm rãi xoay người ----