Tấm thiệp màu nắng nhạt được thϊếp vàng nổi bật lên trông cực kì sang trọng và đắt đỏ, không thể là thứ quá tầm thường.
Mọi người ngơ ngác nhìn, cả nhà Kim Tuyết Mai lẫn đám người bà lớn và Kim Hồng Vũ đều lưỡng lự. Đây là thiệp mời gì, Cao Phong lấy nó ở đâu ra và nó có tác dụng gì?
"Mang đến đây xem nào." Bà lớn nhà họ Kim không thể kiềm nén sự tò mò gọi.
Kim Hồng Vũ vội vàng đi đến liếc nhìn Cao Phong rồi đem tấm thiệp đi đưa cho bà cụ.
Tất cả mọi người dõi theo tấm thiệp, bọn họ cũng muốn xem tấm thiệp viết cái gì nhưng không ai dám xem trước bà cụ!
Bà cụ lấy cặp kính lão ra và mở tấm thiệp bắt đầu đọc. Nhưng vài giây sau là lúc sắc mặt bà thay đổi. Thoạt đầu là nghi ngờ và chuyển thành ngạc nhiên và cực kì kinh ngạc, mãi đến phút cuối thì nó đã bị vẻ khϊếp sợ bao phủ!
"Cái này..." Bà cụ kiềm lòng không đặng nhìn Cao Phong, anh vẫn thờ ơ đứng đó như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
Trông thấy thái độ của bà cả, dường như có đôi vuốt mèo đang lướt qua trong lòng mỗi người đang đứng đây, hận không thể chạy tới giật lấy tấm thiệp xem cho đã.
"Cậu... Lấy tấm thiệp ở đâu?" Bà cụ chợt hoảng hốt hỏi Cao Phong.
"Tất nhiên là công ty bất động sản Phong Mai đưa cho cháu rồi." Cao Phong thản nhiên đáp.
Mọi người giật mình, công ty bất động sản Phong Mai? Chuyện này liên quan gì đến bất động sản Phong Mai? Công ty bất động sản gửi thiệp mời cho Cao Phong u?
Chẳng mấy chốc tấm thiệp đã được bà lớn cho mọi người chuyền tay nhau, ai cũng được xem một lần. Bất kì ai đọc được nội dung trông tấm thiệp đều giật mình sợ hãi và nhìn Cao Phong với vẻ khó tin.
"Thiệp mời của công ty bất động sản Phong Mai trân trọng mời khách quý: Anh Cao Phong đến tham gia buổi lễ khởi công của chúng tôi."
Kim Ngọc Dung bất giác đọc lên khiến vẻ sợ hãi vốn có lại càng sợ hãi hơn. Họ đang nghĩ không biết mình có đọc nhầm không, bây giờ Kim Ngọc Dung đọc lên mọi người mới dám chắc chắn đó là sự thật. Nội dung trong tấm thiệp chính xác là như thế.
Lời mời hết sức đơn giản nhưng lại trở thành quả bom nổ tung trong lòng mọi người.
Đây là thiệp mời của công ty bất động sản
Phong Mai!
Có thể nói, công ty bất động sản Phong Mai chính là ông hoàng hàng thật giá thật ở Hà Nội, thiệp mời đến từ vị vua đó đã đủ khiến con người ta phải hoảng sợ chưa?
Kim Hồng Vũ trố mắt ra nhìn, Kim Tuyết Mai cũng ngơ ngác, Kiều Thu Vân hết sức ngạc nhiên.
Cả bà cả nhà họ Kim chẳng thèm quan tâm tới ai cũng phải nhìn Cao Phong với ánh mắt khó tin.
Đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi!
Tại sao Cao Phong lại nhận được thiệp mời từ bất động sản Phong Mai? Trong khi Kim Tuyết Mai cũng chỉ nhận được thông báo và chẳng hay biết gì về thiệp mời. Vả Lại, rõ ràng bất động sản Phong Mai đã nói rằng tất cả mọi người của nhà họ Kim đều có thể tham gia buổi lễ nhưng không ai nhắc đến việc gửi thiệp mời!
Nhưng Cao Phong lại nhận được thiệp mời khách quý, chuyện này là sao?
"Bây giờ tôi có thể tham gia được chưa?" Cao Phong hờ hững nói, anh thoải mái lấy lại tấm thiệp rồi cất vào ngực mình.
Không có ai trả lời, có thể nói là không ai dám trả lời!
Cao Phong đã được công ty bất động sản Phong Mai gửi thiệp mời riêng, nhà họ Kim chẳng có tư cách gì để ngăn cản. Ánh mắt mọi người nhìn Cao Phong đã thay đổi, họ đang nghĩ xem rốt cuộc Cao Phong đã gặp gỡ được nhân vật máu mặt nào mà lại trở nên khó chơi như thế?
Kim Tuyết Mai giật mình nhìn Cao Phong, thì ra nãy giờ anh cứ mãi thờ ơ không thèm quan tâm chẳng liên quan gì đến hai chữ xấu hổ mà anh đã có kế hoạch riêng. Tất cả những điều Kim Hồng Vũ làm chẳng khác gì một con khỉ đang cố nhảy nhót trước mắt anh.
Kiều Thu Vân thấy mặt mũi mình sáng rỡ, các nếp nhăn cũng giãn ra rất nhiều. Ba năm, cuối cùng cũng chờ được ngày Cao Phong giúp họ nở mày nở mặt với nhà họ Kim một lần.
Bà lớn cũng bắt đầu quan sát và đánh giá Cao Phong, đây là lần đầu tiên trong ba năm qua bà nghiêm túc nhìn thẳng vào đứa cháu rể này. Ngày Cao Phong và Kim Tuyết Mai tổ chức hôn lễ, Cao Phong kính rượu cho bà nhưng bản thân bà chẳng thèm liếc mắt nhìn anh, thậm chí rượu anh mời cũng không hề uống.
Hôm nay sau khi quan sát Cao Phong, bà chợt phát hiện ra mình không thể nhìn thấu chàng thanh niên này dù rằng tuổi đời của anh vẫn còn rất trẻ. Cảm giác Cao Phong tạo ra cho người khác cùng với thái độ hờ hững đó khiến bà cụ không thể hiểu nổi, cảm thấy mình không cách nào biết anh đang nghĩ gì.
Không... Không thể nào? Bà đã đánh giá không biết bao nhiêu người, tại sao hôm nay lại không thể nhìn thấu một đứa cháu rể?
"Cao Phong, tấm thiệp mày đem ra là thật hay giả?" Chợt, giọng nói đầy nghi ngờ của Kim Hồng Vũ vang lên.
Bấy giờ, Cao Phong đang là người thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, tất cả mọi hành động dù chỉ là nhỏ nhất đều bị những người xung quanh theo dõi.
Những lời Kim Hồng Vũ vừa nói khiến họ lại càng nhìn Cao Phong kĩ hơn.
Có người nghi ngờ giống Kim Hồng Vũ, có người chờ mong, người ghen tị và người không dám tin. Nhưng chỉ có một đôi mắt xinh đẹp nhìn anh với sự tin tưởng không ai bằng, đó là ánh mắt của Kim Tuyết Mai.
Cao Phong là chồng Kim Tuyết Mai, tất nhiên cô sẽ tin tưởng Cao Phong vô điều kiện. Vả lại chỉ có mình Kim Tuyết Mai biết rõ chữ kí và con dấu công ty nằm trên tấm thiệp thuộc về công ty bất động sản Phong Mai hàng thật giá thật.
Cô hợp tác với bất động sản Phong Mai bao lâu nay mà lại không biết đâu là thật và đâu là giả ư?
Khi mọi người tưởng rằng Cao Phong sẽ lên tiếng giải thíc cho Kim Hồng Vũ thì anh lại cười nghiền ngẫm: "Thật hay giả thì liên quan quái gì đến anh?"
Lời Cao Phong nói khiến Kim Hồng Vũ nghẹn đỏ mặt tía tai.
Thiệp mời của tôi là thật hay giả thì liên quan gì đến anh? Nó là thật thì tôi có thể tham gia còn là giả thì tôi không thể vào cửa, liên quan gì đến Kim Hồng Vũ nhà anh?
"Ha ha, tao sợ mày làm thiệp giả đến để lừa gạt cả nhà, đến lúc đó mày mất mặt thì mặc kệ mày nhưng nhà họ Kim đánh mất thể diện thì không được." Kim Hồng Vũ không nói lại Cao Phong nên bắt đầu cãi chày cãi cối.
"Chẳng cần anh phải lo lắng. Thứ anh không giành được không có nghĩa là người khác cũng không có. Chẳng hạn như anh không có tư cách đứng trên bục cắt băng lại không có nghĩa là Tuyết Mai cũng phải đứng bên dưới nhìn như anh."
Một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu mọi người, Cao Phong bắt đầu đánh trả rồi.
Từ khi tấm thiệp mời được lấy ra, từng câu từng chữ Cao Phong nói đều rất sắc bén, thậm chí nó còn khiến con người ta không thể bắt bẻ lại.
Câu cuối cùng anh nói như một con dao đâm thẳng vào tim Kim Hồng Vũ. Anh ta luôn canh cánh trng lòng chuyện mình không được đứng trên sân khấu, bây giờ Cao Phong còn nói úp úp mở mở khiến Kim Hồng Vũ như ngọn núi lửa sắp phun trào dòng dung nham nóng chảy.
"Mày câm ngay cho tao Cao Phong! Tao không được lên nhưng mày tưởng là mày có tư cách đó chắc? Thứ rác rưởi vô dung!" Kim Hồng Vũ thẹn quá hóa giận, há miệng chửi đồng lên.
"Ha ha, thật ra thì tôi được lên đấy! Anh nói tôi là rác rưởi, nếu tôi lên được thì hình như anh còn không bằng rác rưởi nhỉ?"
Cao Phong không hề nể mặt, anh lại khiến Kim Hồng Vũ nghẹn họng rồi lại không thể làm gì.
Không ai trong nhà dám lên tiếng nữa, bây giờ Cao Phong đang áp đảo tất cả mọi thứ, khiến họ có cảm giác không nói nên lời.
"Ha ha, mày là cái thá gì mà đòi lên bục? Nếu mày được lên đó thì tao sẽ thừa nhận mình không bằng thứ rác rưởi! Mày có thể lừa gạt mọi người nhưng mày không lừa được tao! Chắc chắn tấm thiệp của mình là giả! Tao không nghe ai nói công ty bất động sản Phong Vũ có gửi thiệp mời." Kim Hồng Vũ cười khẩy.
"Anh không biết vì anh không có tư cách biết, thật hay giả thì ngày mai anh cứ trợn cặp mắt chó đó lên nhìn cho rõ!" Cao Phong cũng cười lạnh, khinh thường nói cho hết lời. Dường như trong mắt anh, Kim Hồng Vũ còn không bằng một con chó.