Đồ Hâm! Tôi Thích Cậu!

Chương 41

Chương 40: Chào cậu
Hôm sau nó dậy từ rất sớm chuẩn bị xong xuôi chỉ chờ Tuấn Anh đến đón là đi luôn.Cả đêm qua vì lo cho hắn mà nó ko ngủ được mắt thâm quầng trông như con quạ.Đầu óc nó bây giờ chỉ có hắn với hắn chả thì tập trung vào chuyện gì được nữa.Đang nghĩ thì có tiếng chuông điện thoại vang lên.Nó vội bấm rồi áp vào tai :

-"Giao nghe ạ "

-"Anh đến rồi,em xuống đi "

-"Dạ"

Nói rồi nó vội vàng xách mũ phi thằng xuống nhà.

Mở cổng rồi đóng lại cái rầm,nó nói giọng gấp gáp :

-Đi thôi anh.

Cậu đang mãi nhìn nó,vội thu ánh mắt lại rồi cậu trèo lên xe.Đi được một đoạn cậu bỗng dưng hỏi :

-Em thích Bin lắm à?

Trước câu hỏi bá đạo của cậu,nó sững người hỏi lại :

-Sao anh lại hỏi vậy ?

Cậu ngượng nghịu khi bị nó hỏi lại với nét mặt ko mấy hứng thú.Cậu ấp úng trả lời :

- À thôi không có gì đâu.Anh vô duyên quá.Xin lỗi em.

Nó đáp lại bằng bộ mặt khó hiểu :

-Dạ không sao.

Đi từ nhà nó qua nhà hắn cũng khá tốn thời gian.Nó từng nghe hắn nói về địa chỉ nhà nhưng ko kể lể chi tiết rằng nhà hắn thế nào.Lý do là hắn ko phải loại người thích khoe mẻ về vật chất.Hắn thường dùng hành động để chứng minh hơn là lời nói.Vì thế nó mới thích hắn.

Cậu dừng xe trước khu biệt thự khá đồ sộ.Cậu bước xuống xe,nó cũng xuống theo.Cậu bấm chuông,rất nhanh cánh cổng mở ra.Cậu quay lưng về hướng nó rồi nói :

-Giao.Em vào đi.

Nó chần chừ một lúc rồi cũng gật đầu trả lời :

-Dạ...

Vừa bước vào nó giật mình khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của ông Khải.Ông đang ngồi uống trà vẻ mặt rất trầm ngâm.Nó vòng tay khẽ cúi xuống :

- Cháu chào bác.

Nghe tiếng chào ông vội ngước lên nhìn chăm chăm vào nó rồi nói :

-Chào cháu!_quay sang nhìn Tuấn Anh đầy ẩn ý.

Hiểu ý ông cậu bèn đáp lại bằng một nụ cười rồi nói :

-Đây là Giao bạn Thế Anh.Thay mặt lớp đến thăm Thế Anh do Thế Anh ốm đấy bố.

Ông gật đầu rồi nói :

-Ừ.Thế Anh trên lầu đấy cháu.

Nó ngượng ngùng trả lời :

-Dạ.Xin phép bác cho cháu gặp Thế Anh một lát ạ.

Ông thản nhiên đưa trà lên uống rồi đáp :

-Ừ.Cháu cứ tự nhiên đi.Không sao.

-Dạ cháu cảm ơn_nó trả lời.

Cậu dẫn nó đi thẳng lên lầu.Đến trước một căn phòng khá rộng đang đóng chặt cửa.Cậu ra hiệu rồi đi thẳng về phòng để nó nói chuyện với hắn.Nó bước tới cánh cửa đang khoá trái,gõ mấy cái rồi gọi :

-Thế Anh mở cửa cho tôi được ko?

Không có động tĩnh gì.Nó lại tiếp tục :

-Cậu ghét tôi đến thế à?

Lần hai thất bại thảm hại.Nhưng nó vẫn tiếp tục cố gắng nói,vẫn nhẹ nhàng.

-Thật là cậu không muốn gặp tôi sao?

Tất cả những câu hỏi đều không có ai giải đáp.Nó hơi nản lòng có chút hụt hẫn và tức giận đang xen.Nhưng nó vẫn thể hiện bản chất dai như đỉa của mình.Lần này nó nói to hơn thật rõ thật dõng dạc :

-Thế Anh.Nghe tôi nói đây,đây có thể là lần cuối cùng tôi gặp cậu nên tôi sẽ cố gắng nói hết.Rõ ràng mọi thứ cho cậu hiểu dù tôi biết dù tôi có nói thật nhiều nhưng chưa chắc cậu đã nghe.Tôi không cần nói quá nhiều nhưng chắc cậu cũng hiểu,đơn giản vì cậu đã đủ lớn để tự quyết định và chịu trách nhiệm về cuộc sống của cậu.Tôi thích cậu,rất thích vì tính cách thẳng thắn và mạnh mẽ.Tôi chỉ muốn nói một điều :" Hãy tha thứ khi còn có thể".Chỉ vậy thôi,mong cậu hiểu.Chào!

Sau khi phân tích một tràng thật nó thở dài nhìn vào cánh cửa một lần vẫn ko có động tĩnh gì.Nó lê bước đi thật chậm,bước chân nặng nề mỏi mệt.Bỗng một bàn tay ôm lấy lưng nó tiếng nói ấm áp bỗng vang vang bên tai:

-Đừng đi.

Nó vội quay lại không hề có ai.Chẳng lẽ nãy giờ là mơ sao.Không thể,không thể đó là tiếng hắn mà.Không phải mơ.Sau một hồi chấn an tinh thần nó vội chạy đi tìm cậu.

-Anh Tuấn Anh.

Cậu mở cửa đi ra rồi gấp gáp hỏi :

-Có chuyện gì à Giao Thế Anh sao rồi.

Nó vội vàng nói :

-Chuyện đó để sau đi anh.Anh có chìa khoá phòng Thế Anh ko?

Cậu đáp :

-À có nhưng lúc bố anh không cho mở.

Nó nhăn mặt rồi nói :

-Đưa em đi.

[...]

Nó và cậu cầm chìa khoá chạy vội sang phòng hắn.Vừa mở cửa ra nó giật mình khi thấy hắn nằm im nhắm chặt mắt,trên tay là lọ thuốc ngủ còn vài viên,còn đâu rơi hết cả ra sàn.Nó chạy vội tới lay lay hắn rồi sờ chán khóc thét lên.

-Sao thế này.Đồ độc ác sao cậu lại làm như vậy.Dậy mau đồ xấu xa.Tuấn Anh anh mau gọi xe cấp cứu.MAU LÊN!

Nước mắt nó ướt đẫm cả vai hắn.Nó gào thét trong bất lực...

.

.

.

.

Bỗng một bàn tay ấm áp ôm chầm lấy nó rồi thì thầm vào tai nó,thật nhỏ :

-Không cần đâu.

Nó giật mình,mắt mở to hết cỡ.Hắn nháy nháy ra hiệu cho Tuấn Anh ra ngoài,cậu cũng sững sờ ko kém nhưng ko nói gì thêm cậu ra ngay.

Nó đẩy mạnh hắn ra vì ko lường trước được nên hắn ngã nhoài ra va thẳng mặt vào tường.Nó hét lên :

-Cậu thật quá đáng,dám lấy chuyện sống chết ra làm trò đùa à.Cậu chả coi tôi ra gì.

Hắn ngồi dậy quay ra nhìn nói rồi nói :

-Xin lỗi.Tôi chỉ muốn...

Không để nó nói hết câu,nó đã chặn ngang :

-Muốn gì ch....

Đang định nói tiếp thì nó thấy vệt máu nhỏ ngay môi hắn.Nó vội ngồi xuống nhanh chóng giữ chặt lại.Nước mắt nó rươm rướm nhìn hắn rồi rút trong túi ra một miếng băng rồi dán thật nhanh vào.

-Xin lỗi.Tôi làm cậu đau rồi.

Hắn ôm chầm lấy nó rồi nói :

-Không sao cậu có cố ý đâu...à chờ tôi...

Rồi hắn thả tay ra chạy thẳng ra phía tủ lấy một chiếc hộp đưa cho nó rồi nói :

-Tặng cậu.

Nó ngạc nhiên hỏi lại :

-Tặng tôi?Sao lại tặng tôi?

Hắn nhìn nó ôm đầu rồi nói :

-Sinh nhật cậu mà cậu ko nhớ sao.

Nó cười toe rồi nói :

-À.Tôi ko nhớ luôn đấy.

Hắn cười rồi bẹo má nó :

-Đồ hâm này.Rõ chán,mà giờ ko được mở ra đâu nhé.Khi nào tôi đi hẵn mở.

Nó cười rồi nói :

-Cậu sẽ đi Mỹ à?

Hắn thở dài rồi nói :

-Có thể.Tôi muốn hoàn thành mong muốn của mẹ tôi.Tôi nghĩ sang đấy điều kiện học sẽ tốt hơn.Nhưng nếu cậu ko muốn tôi sẽ ko đi.

Nó nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nói :

-Tôi muốn cậu đi.Dù khi đó tôi vẫn sẽ rất rất nhớ cậu.Nhưng tôi vẫn muốn cậu đi.Hứa với tôi ko bao giờ bày ra trò điên rồ ban nãy nữa nhé.Tôi rất sợ.

Hắn lau đi những giọt nước mắt đang rơi trên đôi má ửng hồng của nó.Ôm chầm lấy nó hắn nói :

-Chỉ là muốn tạo cho cậu sự bất ngờ thôi.Mà bây giờ tôi cảm thấy hơi dã man.Tôi hứa ko có lần hai đâu.Mà cậu sẽ chờ tôi chứ?

Nó gật gật rồi nói :

-TÔI CHỜ CẬU.

.....Hãy nói lời yêu thương trước khi quá trễ .....

-------The End--------

Này người yêu ơi

Có những lúc bối rối anh sợ lắm

Và tại vì anh không chắc

Hôm qua em ôm anh

Vì trời rét đông

Hay vì nhớ anh

Và anh muốn nói hết với em

Mà sao không thể

Trút hết những nghĩ suy

Chờ bao lâu

Giấc mơ thiên đường

Cùng nhau tay trong tay

Và đếm những yêu thương

Và ngày hôm nay

Anh sẽ cố gắng

Nói hết cho dù thế nào

Và sẽ nói hết

Những khát khao trong tim mình

Và muốn biết em

Lâu nay anh đã nhớ

Và đã thầm yêu em bấy lâu

Người yêu ơi

Giờ anh đã biết nhớ

Và nhớ càng da diết

Cần hơi ấm tim em

để biết mình đang sống

Có em trong cuộc đời

Anh sẽ không bao giờ rời xa

Những phút giây được bên em

Và anh hứa

Sẽ không bao giờ khiến em buồn

Sẽ không bao giờ

Khiến em phải lo

Và sẽ cố gắng

để tốt hơn từng ngày

Sẽ yêu càng nhiều

Sẽ yêu và chỉ

Yêu mỗi em

Người yêu ơi

Do you wanna marry me

Do you wanna marry me

I can't live without you

I can't live without you my love

...