Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin

Chương 25: Hạnh phúc mong manh 2

- Mẹ ơi! Hôm nay sinh nhật mẹ, mình đi chơi đi! – Lin nảy ra ý tưởng.

Nó bế thằng bé lên rồi hỏi.

- Con muốn đi đâu?

- Đi công viên!

Nó cười, đúng là trẻ con.

- Ừ thì đi!

- Có chú này đi cùng không mẹ? – Lin chỉ tay về phía hắn.

Vì chưa biết tên hắn nên Lin chỉ gọi là chú này được thôi.

Nó tần ngần nhìn Lin, hình như thằng bé này cũng bị hắn cho ăn bùa mê thuốc lú gì rồi.

- Con có muốn chú ấy đi không? – nó hỏi ngược lại.

Lin nhìn nó, nhanh chóng gật đầu. Nó thở dài, đúng là đi đâu hắn cũng được ưu ái hơn nó. Nó quắc mắt sang nhìn hắn.

Hắn cười rồi nhún vai tỏ vẻ không biết gì.

Được lắm, để xem thằng bé có chịu ở bên anh mãi không. Nó tự nhủ.

+++++

Những tia nắng chiếu xuống khuôn viên của công viên. Có một cơn gió nhẹ nối tiếp cơn gió lớn vừa thổi qua.

- Hôm nay chú Steven kiếm được bao nhiêu đồ chơi cho Lin nhé! – Lin ngồi trên cổ hắn lên tiếng.

Tay thằng bé còn đang cầm một đống đồ chơi.

- Lúc nãy nhìn chú bắn tên trông giống hệt hoàng tử đi săn vậy! – vừa nói Lin vừa làm động tác bắn cung tên.

Nó bật cười. Nhìn ba người lúc này giống như là một gia đình vậy.

- Ôi! Anh Steven! – một cái giọng chanh chua phát ra từ sau lưng nó và hắn.

Theo phản xạ nó và hắn cùng quay lại nhìn. Và đương nhiên chủ nhân của cái giọng này không lẫn đi đâu khác là Tracy. Bên cạnh còn có cả Amy cùng Ray.

Ray nhìn nó, nhưng nó không còn đủ dũng khí để nhìn thẳng vào mắt cậu sau cái ngày hôm qua nữa.

- Mẹ ơi! Ai vậy? – Lin kéo kéo tay áo nó.

- Ô! Đây là con của cô sao Aliss? – Tracy lanh chanh lên tiếng, trong giọng nói có chút mỉa mai.

- Cô làm gì ở đây? – hắn lên tiếng, mặt hắn lúc này không còn vui vẻ như ban nãy nữa.

- Em đi chơi cùng Amy và Ray mà – Tracy thản nhiên trả lời.

Nó quay sang Amy nhìn, có vẻ như cô không thích lắm thì phải.

Tracy nhìn Lin, thằng bé đáng yêu đến nỗi cô muốn ôm nó. Thực ra, Tracy là người rất yêu trẻ con, nhưng cái tính tình tiểu thư của cô thì lại chẳng thể hòa nhập được với đứa trẻ nào. Tracy cúi người cho bằng chiều cao với Lin.

- Cháu thích ăn kẹo không?

Lin là trẻ con, mà trẻ con thì đứa nào chả thích ăn vặt. Cậu bé nhanh chóng gật đầu, như sợ không gật đầu nhanh Tracy sẽ đổi ý. Tracy mỉm cười, nhanh chóng dắt tay Lin đi.

Hắn nhíu mày, không hiểu hôm nay Tracy ăn phải cái gì mà tự dưng lại tốt đột xuất vậy.

—–

Lin và Tracy đi ra khỏi cửa hàng bánh kẹo, nhanh chóng tiến về phía bốn người kia đang đứng. Tracy nhìn khuôn mặt háo hức của Lin, cô vừa vui lại vừa tức. Cô vui vì lâu lắm rồi cô mới có thể nắm tay một đứa trẻ thế này. Tức vì nghĩ đến đây là con của nó và hắn, cô lại không chịu nổi. Càng nhìn thằng bé, cơn ghen trong người Tracy càng tăng lên cao hơn. Cô bắt đầu không làm chủ được mình, cứ có chuyện gì liên quan đến hắn là cô lại mất kiểm soát. Cô điên thật rồi.

Đến gần chỗ nó và hắn, mắt cô dần tối lại rồi bất chợt ánh lên những cái nhìn sắc lẹm. Bàn tay đang nắm tay Lin của Tracy khẽ động đậy, cô cấu mạnh vào tay thằng bé. Lin cũng như bao đứa trẻ khác, cũng biết khóc khi bị đau. Và tất nhiên tiếng khóc của Lin thu hút sự chú ý của cả bốn người kia.

Tracy lúc này mới nhận ra là mình đã mất tự chủ, nhưng nét mặt của cô vẫn không thay đổi.

Nó thấy Lin khóc, vội vàng chạy đến ngồi xuống lau nước mắt, hỏi han thằng bé.

- Con làm sao vậy? – nó lo lắng hỏi.

Lin xòe bàn tay vừa bị Tracy cấu lên trước mắt nó. Chỗ bị Tracy cấu đang sưng vù và dần dần dỉ máu.

Hắn nhìn nó đang sốt sắng cho Lin, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng theo. Hắn đưa mắt lên nhìn Tracy, miệng cô đang nở một nụ cười nửa miệng. Mặt hắn trở nên nghiêm nghị hơn, hắn tiến lại, nắm lấy cổ tay Tracy.

- A…… anh Steven! – Tracy ấp úng nhìn hắn.

- Cô làm gì thằng bé? – hắn gằn từng tiếng.

- E…… em….. em không – khuôn mặt Tracy lộ rõ vẻ sợ hãi.

Hắn quay lại phía Lin, tay hắn vẫn giữ chặt cổ tay của Tracy.

- Lin, ai làm gì cháu thế? – hẳn hỏi Lin.

Tracy mở tròn mắt. Gì chứ? Hắn vừa xưng hô với thằng nhóc là gì? Không phải thằng bé là con của hắn sao? Không lẽ…?

- Là bà cô đó. Bà cô đó cấu con – Lin tức giận chỉ thẳng vào mặt Tracy.

Hả? Thằng nhóc này, gì mà bà cô chứ hả? Đường đường là một siêu mẫu nổi tiếng mà lại bị thằng bé này làm tổn thọ. Thật mất mặt mà. Tracy tự nghĩ, nghiến răng nhẫn nhịn.

Nó đứng dậy, tiến lại phía Tracy.

“C H Á T”. Nó giang tay tát một cái như trời giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của Tracy.

Tracy ôm bên má bị tát đang đỏ ửng, giương mắt nhìn nó. Khuôn mặt nó lúc này đã trở nên sắc lạnh, không một cảm xúc, không còn là khuôn mặt hiền lành hằng ngày nữa. Nó thực sự như biến thành ác quỷ. Bất giác Tracy rùng mình. Đứng đối mặt với khuôn mặt thế này, quả thực cô không dám.

- Cô….. – Tracy lắp bắp lên tiếng.

- Tôi nhớ là tôi đã từng nói, nếu cô động bất cứ cái gì của tôi thì sẽ thế nào rồi mà? – nó vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt lên tiếng – có vẻ như cô rất coi thường lời nói của tôi thì phải.

Amy khoanh tay cười, nó lúc này mới là con người cô cảm thấy thích. Ray và hắn không thể nào tưởng tượng nổi là nó lại làm thế nên chỉ còn biết tròn mắt đứng nhìn những gì đang diễn ra.

Tracy cũng bắt đầu tức giận hơn. Cô cười khẩy, nhìn thẳng vào mắt nó, mắt cô lại ánh lên những tia nhìn lạnh buốt người. Tracy ghé sát vào tai nó.

- Tao sẽ không bỏ qua vụ này đâu, hãy chờ đấy!

Dứt lời, Tracy bỏ đi luôn. Bên ngoài cổng công viên đã có xe chờ cô.

Bên ngoài cổng công viên đã có xe chờ cô. Bước lên xe, khuôn mặt đằng đằng sát khí của Tracy làm người tài xế không dám mở lời. Mãi một lúc lâu sau, không thấy Tracy nói là muốn đi đâu, anh lái xe mới đánh liều hỏi.

- Cô chủ….. đi đâu ạ?

- Về nhà – Tracy trả lời cộc lốc.

Thằng bé đó là con ai chứ? Sao nó lại xưng hô mẹ con với thằng bé đó? Còn hắn? Đó có phải con hắn không? Bao nhiêu câu hỏi cứ dồn dập đổ lên đầu Tracy.

- Anh tìm hiểu cho tôi đứa bé lúc nãy – bất chợt Tracy lên tiếng làm người lái xe giật mình phanh lại.

- Vâ….. vâng!

+++++

Nó ngồi bó gối cạnh cửa sổ, siết chặt gối ôm vào lòng, cả người nó khẽ đung đưa như đang ngồi ghế bập bênh. Một làn gió mơn man nhẹ nhàng nối tiếp cơn gió lớn vừa thổi qua, nó thoải mái thả hồn theo những chiếc lá bay, không gian xung quanh man mác nỗi buồn bâng quơ khó tả.

Nhiều cảm xúc khác nhau bất chợt ghé thăm nó lúc này. Nó nhìn vào khoảng không trống rỗng, đầu óc vẫn còn mộng mị. Theo một cách nào đó, nó lại nhớ về giấc mơ đêm hôm trước, nhớ đến khoảnh khắc mà nó đã van nài mẹ cho nó theo cùng sang thế giới bên kia. Nó cười nhạt, nhưng nụ cười lại chất chứa vô vàn nỗi buồn. Cũng phải, ở đây làm gì còn thứ gì để nó tiếc nuối nữa cơ chứ.

Điện thoại của nó khẽ rung. Quay sang vớ lấy cái điện thoại.

- Alo! Đây có phải số của cô Alissa không? – một giọng nữ trầm ấm vang lên bên đầu dây kia.

- Vâng! Tôi là Alissa đây? Bác là…..? – nó hỏi lấp lửng.

- Tôi là quản gia của cô Amy. Cô Amy đang yếu quá. Tôi thấy số của cô ở cuộc gọi gần đây nên gọi thử! – giọng bà quản gia có vẻ sốt sắng.

Không lẽ Amy lại lên cơn đau tim?

- Vậy bác chờ chút, tôi sẽ đến ngay – nó vội vàng nói rồi cúp máy.

Khoác tạm cái áo khoác ngoài, nó chạy vội xuống nhà.

+++++

Nó dừng xe trước một khu biệt thự khá rộng. Bước xuống xe, nó nhấn chuông cửa.

Một người phụ nữ chạy ra mở cửa.

- Cô là Alissa? – bà hỏi.

- Vâng! Amy sao rồi bác?

- Cô ấy đang ở trên phòng. Tiểu thư không chịu ăn uống gì cả, khuôn mặt xanh xao lắm – bà quản gia lo lắng nói.

Có vẻ như bà quản gia rất thân với Amy thì phải, nó nghĩ vậy.

- Vậy để tôi vào xem.

—-

“Cạch….” Tiếng mở cửa vang lên giữa không gian tĩnh lặng, vang vọng xuống cuối hàng lang. Trong phòng không một động tĩnh, dường như bước vào căn phòng giống như bước vào địa ngục vậy.

Bà quản gia đi phía trước nó. Căn phòng rộng lớn lúc này chỉ còn tiếng bước chân của bà quản gia và nó. Tất cả được bao phủ bởi một màu đen, chỉ còn chút ánh sáng leo lắt phát ra từ chiếc đèn ngủ.

Nghe có tiếng động, Amy khẽ cử động.

- Ai vậy? – tiếng nói của Amy vang lên giữa không gian lạnh ngắt, khô khốc, tưởng chừng như đã bao lâu rồi cô không cất tiếng nói vậy.

- Tôi Alissa đây! – nó trả lời

Lúc này Amy mới từ từ ngồi thẳng dậy. Nó vội chạy lại đỡ cô.

- – Cô ngồi đi – Amy cười nhẹ, nụ cười có chút gượng gạo và mệt mỏi.

Nó ngồi xuống cái ghế cạnh giường.

Nhìn bao quát cả căn phòng, dường như trong căn phòng này, cái gì cũng đẹp và lộng lẫy. Nhưng chủ nhân của căn phòng hiện tại không hề lộng lẫy chút nào.

- Bệnh tim của cô lại tái phát à? – bất giác nó bật hỏi mặc dù nó biết chắc câu trả lời rồi.

Amy cười nhạt, tay cô nghịch nghịch cái chăn.

- Ừm. Hôm qua tôi đi khám, họ nói….. tôi chỉ còn có thể sống được 1 tháng nữa – Amy nói, mặt vẫn cúi gằm mặt.

- Cố gắng lên, biết đâu lại vượt qua được! – nó nắm tay Amy.

Amy cười rồi nhẹ nhàng vòng tay qua ôm nó.

- Bạn tốt nhé!

Nó cười nhẹ rồi cũng nhẹ vỗ lên lưng Amy.

- Ừm, bạn tốt!

Mải nói chuyện với Amy, nó quên mất là giờ này hắn về. Không thấy nó ở nhà, kiểu gì hắn cũng nổi điên. Nó nhìn xung quanh tìm đồng hồ. Sao trong phòng không có đồng hồ?

Dường như Amy cũng đoán ra nó đang cần tìm cái gì.

- Cô tìm đồng hồ?

- Ừ….. ừm…. – nó ậm ừ.

- Tôi không treo đồng hồ.

Nó nhìn Amy, nó cũng biết tại sao cô lại không muốn treo đồng hồ. Chỉ còn một tháng nữa cô sẽ vĩnh viễn dời khỏi thế gian này. Cô sợ tiếng kim đồng hồ chạy qua những con số vô cảm đó. Cô sợ thời gian qua đi. Một cái gì đó tồn tại bao lâu để được gọi là quen thuộc? Cô đã sống với căn bệnh tim này từ khi còn nhỏ nhưng sao….. cô vẫn không thể quen được với nó?