Chương 6: Tạo ra những kỷ niệm đẹp trong một ngày
Tôi lập tức đẩy hắn ta ra. Không biết phải nói cái gì hay làm gì, tôi ngượng ngùng leo lên giường của hắn, cuộn mình trong chăn.- Trên đó là chỗ của anh mà!
- Không biết! Hôm nay chúng ta đổi!
" Đáng yêu thật! "_ hắn cũng tắt đèn rồi ngủ. Sao tim tôi đập nhanh đến vậy?
_______________________________________________
Hai ngày sau...
Lớp tôi tiếp tục như thế, tên Dương vẫn được biết bao nhiêu là cô gái đẹp bao quanh. Hắn lạnh lùng nhưng vẫn tỏa sáng trước đám đông. Từ sau lần thay đổi đó, cả trường đã nâng tôi lên một hạng, trở thành hạng D. Vì thế, tôi cũng được mấy đứa con trai trong lớp nói chuyện, xin số điện thoại. Còn phiền hơn cả lúc trước nữa! Đồ hạng S khó ưa! Làm tôi thấy phiền ghê á! >.<
* Cạch! Cạch! * Cả lớp trật tự!_ ông thầy Cường thông báo:
" Trường đã có lịch thi xét tuyển đợt I, các em hãy chuẩn bị tinh thần cho kì thi này. Nó sẽ giúp các em được tăng hạng của mình! "
.
.
.
" Lần này không biết ai sẽ thấp điểm nhất ha! "
" Chắc là con hạng E tiếp thôi! "
" Mà giờ nó đâu còn là hạng E nữa! "
" Ừa, hạng D thì sao? Cũng chỉ là con hạng E quê mùa."
......
Cả lớp bàn tán về tôi, thầy tiếp tục nói tiếp:
" Tiếp theo, điểm thi trong kì kiểm tra vừa rồi của lớp mình... Cao điểm nhất là Đại Dương, còn thấp điểm nhất vẫn là Anh Thy. Các em hãy cố gắng trong kì thi lần này. "
Tụi lanh chanh đi phát bài cho cả lớp, hắn có bài trước, đạt điểm tối đa; đến bài của tôi thì bị tụi nó vứt xuống đất, tôi khom người xuống lấy thì tụi nó đổ nước ướt hết bài của tôi. Tôi ngậm họng bỏ ra ngoài. Hắn ở trong gậy chuyện với tụi nó.
- Cái này đứa nào làm rớt? ~ hắn hỏi. Một đứa con gái bước ra.
- Vậy đứa nào làm đổ nước? ~ hắn hỏi tiếp. Một đứa con gái khác bước ra
- Ok! Lụm lên, liếʍ cho khô đi!
Hắn nói ra khiến tụi nó khϊếp sợ
- Anh giỡn hả anh Dương? ~ hai đứa tụi nó sợ run người
- Bộ hai đứa mày thấy tao giỡn à? Làm nhanh!
- Dương! Bình tĩnh đi! Có chuyện gì từ từ nói._ bạn của hắn nói nhỏ
- LÀM NHANH!
Hai đứa nó cầm lên, nhục nhã không muốn làm, cứ chần chừ mãi. Hắn cầm điện thoại gọi cho ba.
- Ba hả? Con Dương nè! Ba giải quyết hai đứa này cho con. Con thấy chướng mắt, đuổi học nó liền đi!
Cúp máy, một lúc sau tiếng loa báo của trường:
" Mời hai em Lục Giao Linh và Kha Vũ Phạm đến phòng giám thị. "
Thế là hai tụi nó phải chia tay cái lớp này. Đều là hạng A đấy nhé!
~~~~~~~~~~~~
Trong khi tôi không biết gì, ngồi ở sân sau của trường thì hắn đi lại, nói với tôi:
- Anh đòi lại công bằng cho em rồi đấy!
Đầu tôi lại hiện lên hình ảnh cái đêm hôm trước, không biết phải cư xử thế nào...
- Ờ...ờ... Cảm ơn! Tôi cũng không quan tâm đến bọn chúng, tôi đã quen rồi.
- Này Thy!
- Sao?
- Em không sợ mình sẽ không lấy được chồng à?
- Sợ sao? Tôi đâu biết sợ là gì?
- Thiệt sao? Em không sợ gì cả?
- Ừm! Mà thôi, tôi muốn về ngủ. Tôi nghỉ hôm nay, anh vào học đi, tôi về phòng. Tôi và hắn đứng dậy, tôi quay đi thì đột nhiên.....
Hắn nắm lấy tay tôi, tôi quay lại nhìn.
- Anh cũng sẽ nghỉ học. Chúng ta đi chơi đi!
Nói rồi hắn kéo tôi chạy, chạy ra trạm xe buýt, leo lên xe, cả hai thở hồng học,...
- Công nhận... anh chạy nhanh dữ! Cũng phải,...anh là S nên....cái nào cũng phải giỏi...tất cả mà.~Tôi vừa thở vừa nói.
- Anh đưa em đến một nơi, gọi là tận cùng thế giới.
- Có nơi như vậy à?
- Anh chắc chắn em sẽ thích.
- Tôi sẽ đợi xem...
.
.
.
( Hình ảnh minh họa )
- Woa! Đẹp quá!
- Đây là tận cùng thế giới đấy. Yên bình, hạnh phúc...
- Nhưng tại sao lại là tận cùng thế giới. Không phải vẫn còn biển sao? Qua biển sẽ mở ra một thế giới mới mà!
- Thông minh lắm! Anh cũng chỉ nghe mẹ nói thôi. Nhiều lúc buồn, anh sẽ đến đây chơi.
Tôi cười mỉm rồi lấy điện thoại ra...
- Đẹp quá! Chụp hình nha! 2,3, cười.
- Ê! Coi chừng!
Hắn ta kéo tay tôi, xém xíu tôi đã trượt chân.
- Này, nếu tôi nhảy xuống đây thì anh nghĩ tôi có dám làm không.
- Cao lắm đấy! Em sẽ không nhảy đâu.
- Cái này là cái gì?
- Thanh kẹo em vừa mua chứ gì.
- Anh nhìn kĩ nha, lắng nghe kĩ tiếng sóng. 1, 2, 3, Ok! Tôi nhảy đây! Hấy da.....~ tôi nhảy xuống
- Thy à! THY À!
- Làm gì quá lên vậy hả?~ đột nhiên tôi xuất hiện phía sau hắn
- Chẳng phải em... Em đã...
- Đó là sở trường của tôi. Cả hai đều làm về đặc vụ mà anh dễ dàng bị lừa vậy à.
- Khoan đã! Cái em vừa làm khi nãy là ảo ảnh đúng không?
- Ừm!
- Ngay cả anh còn làm chưa làm được... sao em???
- Chuyện này tôi không muốn kể nhưng nể tình anh luôn giúp tôi, tôi sẽ kể anh nghe. Anh phải hứa không được nói với ai đấy!
- Ok! Anh sẽ khóa miệng lại.
- tổ tiên nhà tôi ai cũng là một đặc vụ. Ông nội và ba tôi đã truyền lại nghề cho anh em tôi. Họ đã chết vì bị kẻ thù truy sát. Anh tôi vì không muốn nhận được kết quả như tổ tiên nên anh ấy đã theo học một ngành khác. Tôi cũng nghĩ như anh tôi nhưng tôi lại khác anh vì tôi không muốn phụ đi sự mong chờ của ông và ba tôi. Thế nên tôi quyết định chọn ngành này.
- vậy tại sao em lại trở thành một đứa hạng E?
- tôi vốn không thích học mà. Anh không thấy hả? Hạng càng cao thì tính cách mỗi người càng thay đổi. Vậy nên, hạng thấp tôi mới hiểu được mọi khổ sở trên đời. * tôi nói cứ như một người triết lí đấy! Ahihi...*
- thế em coi hạng S như anh thế nào?
- Anh hả? Đẹp trai, thông minh, cái gì cũng tuyệt. Vậy.... anh xem tôi thế nào?
- Dễ thương, là một mẫu người lí tưởng.
- Xồn xồn à! Nói xàm gì vậy? Mẫu người gì chứ!
- Em là mẫu người của anh mà!
- Đùa hoài! Đi về thôi!