Chương 4: Cuốn vào sự lãng mạn của bữa tiệc sinh nhật
Thế rồi tan học, tôi lại phải đi làm thêm, hắn thì nghe điện thoại rồi bắt taxi đi đâu mất rồi. Đang mang nước cho khách thì tay tôi vì đau nên trượt tay làm vỡ hết mấy cái ly. Đương nhiên, tôi bị quản lí mắng một trận rồi trừ vào tiền lương tháng này. Đi về thì trời mưa, tôi lại không mang theo dù. Thế là tôi trú mưa dưới trạm xe buýt. Nguyên một chiếc xe sang trọng chạy ngang qua làm nước bùn văn cả hết vào quần áo tôi. Ngày gì mà xui dữ vậy trời. " Tít tít..." đện thoại tôi reo lên tiếng tin nhắn.
"5 phút sau em phải đến đây gặp anh đấy!"
Tin nhắn của tên Dương ấy. Tôi đọc rồi bức xúc
- đến đây là đến đâu hả cái tên hạng S khó ưa này!
Tôi nhìn xuống dấu vị trí của hắn có mở CPS, tôi cũng bật CPS lên để tìm chỗ của hắn ta. Cũng gần, còn có 3 phút, tôi đành chạy luôn trong mưa vậy. Vừa chạy vừa thở, có vẻ chân tôi cũng không còn đau gì cả. Đến vị trí của hắn, tôi thấy điện thoại của hắn đang vứt dưới mưa kia. Mưa tầm tã mà chẳng thấy hắn đâu. Lạnh quá! Tôi co rúm hai tay lại thì đột ngột cảm giác như mưa không thể chạm vào người tôi vậyMột bàn tay ấm áp chạm vào mặt tôi rồi vén tóc tôi qua bên tai. Tôi ngẩn đầu lên, hắn ta mỉm cười
- Ngốc ạ! Em dễ dàng tin anh vậy sao? Anh có thể lừa em đấy nhé!
- Hôm nay tôi thật sự quá xui xẻo... nhưng với những chuyện anh làm cho tôi hôm nay chứng minh tôi vẫn còn sự may mắn.
- Anh sẽ cho em thấy anh là sự may mắn của em đấy!
Tôi bật cười. Hắn ta dắt tôi đi vào một nhà hàng gần đấy!
- Nhà hàng này là của ba anh. Anh đã chuẩn bị cho em một bữa tiệc sinh nhật. Em vào đi!
Hắn ta mở cửa căn phòng sang trọng ấy ra khiến tôi choáng ngợp. Hắn kéo ghế mời tôi ngồi rồi kêu tôi thổi nến cầu nguyện.
- Đây là món quà mà anh muốn tặng cho em. Và đây là một món quà khác anh mong em hãy mặc nó tham dự buổi party sắp tới của anh.
Tôi cầm lấy hộp quà, mở ra xem thì đó là một bộ trang phục dạ hội (có giày và cả trang sức), tôi cầm thiệp mời rồi vui vẻ đồng ý đến buổi party ấy. Chỉ vì muốn cảm ơn hắn ta thôi!... Tôi với hắn ăn tiệc rồi trở về nghỉ.
- Mệt quá! Cám ơ...~ hắn ta lại vịn miệng tôi lại
- Đừng nói cám ơn anh nữa! Em gọi anh là Dương xem như em đã cám ơn anh rồi. Nào! Gọi thử xem! Anh Dương!
Hắn nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi ngượng ngùng nói nhỏ, lắp bắp:
- A_An...Anh D_Dươ...Dương!
- Tốt! Ok, đi ngủ thôi!
Hắn vỗ tay một cái rồi bay lên giường. Tôi thay quần áo rồi cũng leo lên giường. Không biết hắn ta ngủ chưa nhưng tôi không thể nào ngủ được.. Tôi cảm thấy thật khó chịu trong người. Rốt cuộc những lời nói của tên Dương có phải chất chứa đầy hương vị của sự mùi mẫn không mà làm tôi cứ nghẹn ngào cả trong tim của mình như thế vậy. Tôi cứ nằm lăn qua, lăn lại không thể nào ngủ được. Đây là lần đầu tiên tôi thấy mình khó ngủ đến vậy. Nghĩ đến trước đây, chỉ cần nằm xuống chưa được 5 phút là tôi đã ngủ như chết rồi. Haizzz....
Next time ~~~~~~ Lễ party diễn ra...
Cả trường tôi ai cũng đến dự buổi tiệc ấy vì đều là thiếu gia, thiếu nữ nhà giàu có cả mà. Tôi mặc bộ trang phục mà hắn ta tặng, trang điểm nhẹ rồi chỉnh lại tóc một chút. Đang đánh son thì tin nhắn đến.
"Khi nào em đến hãy gọi cho anh!"
Lại là hắn ta, thôi kệ, xem như lần này đi là để mở rộng tầm mắt, Party của những con người quý tộc kia như thế nào.
Đến nơi, tôi trang trọng bước vào khiến ai cũng không khỏi bỡ ngỡ. Có lẽ họ cũng không nhận ra con hạng E này đâu nhỉ! Cứ vậy tôi đi vào, một đám đông tự nhiên xuất hiện trước mặt tôi.
- Ai đây?! Hình như mày là con nhỏ hạng E phải không? Hạng E mà cũng bày đặt tham gia buổi party này à!
Tụi tiểu thư hạng A nói móc tôi. Tức thì tức lắm mà đâu dám nói lại. Cái rồi một tiếng hét lớn " Anh Dương đến kìa! " thì cả đám đông hùa vô, chạy nhanh ra rồi tản sang hai bên. Đúng là soái ca có khác. Hắn ta bước khỏi xe, tháo cái kính râm ra, cười thật nham hiểm...Tâm trí tôi đang chống cự lại tôi cứ muốn quay lại nhìn hắn mặc dù tôi nghĩ mình không để ý. Làm sao đây? Mặt của hắn ta khiến tôi gần như mê mẩn. Tôi tự vỗ đầu mình một cái " Khùng quá! Hắn ta có gì đẹp đâu mà nhìn! "_ tôi tự nói với mình rồi quay lại bàn rượu, lấy một ly whisky hưởng thức, không muốn nghĩ đến hắn nữa. Cái điện thoại lại reo
-Alo!
-Em đang đâu vậy?
-Trong quầy rượu
-Đợi anh ở đấy! Anh sẽ đến ngay.
" Cậu không đến tôi phải cảm ơn đấy. Xí! "_ tôi quay sang uống tiếp. Hắn vừa đi vào đến đâu là nơi đó ồn ào hết mức. Cái rồi, hắn đi lại tôi, nắm tay, kéo tôi lên sân khấu.
- Cám ơn mọi người vì đã tham dự buổi party này. Bây giờ, hạng S là tôi sẽ hát với cô bạn hạng E một bài để tặng cho mọi người. Mọi người cổ vũ nhiệt tình nào!
Hắn ta nói làm cả nơi đây hú vang ồn ào cả lên.
- Anh có nói gì với tôi đâu!
- Em cứ an tâm hát đi. Bài này anh nghe em hát hoài mà!
- Nhưng tôi sợ lắm!
- Tự tin lên!
Thế rồi lên nhạc, hắn hát trước, rồi đến tôi hát. Tôi rất run nhưng nhìn hắn luôn cổ vũ tôi khiến tôi dần mất đi sự sợ hãi, bình tĩnh hát cùng hắn.
Kết thúc,....