Chương 7: Hỗn loạn tại TTTM.
Cô bạn Hoa Hoa tung tăng trong bộ váy đáng yêu màu hồng, cánh tay áo may phồng, chân váy xoè ra. Trông chẳng khác nàng công chúa mũm mỉm đáng yêu là mấy. Đứng trước biệt thự họ Triết, Hoa Hoa ấn chuông.
Đợi chưa đầy năm giây, hai bóng dáng nhỏ nhắn trong nhà chạy ùa ra, miệng hét lớn.
" Dì Hạnh ơi, bọn con đi đây "
" Nè, sao Hoa Hoa hôm nay đáng yêu vậy "
Khiết Nghi Nghi nghịch tóc của cô bạn mình, ánh mắt long lanh nhìn trân trân chẳng hề chớp mắt.
" Đúng đó, hôm nay lại còn uốn tóc, trang điểm sương sương. Mọi ngày có như vậy đâu chứ "
Khiết Băng Băng phụ hoạ, ra vẻ mờ ám nhìn Hoa Hoa.
" Hai cái người này, lâu lâu mới đi chơi cho người ta ăn diện chút được không? "
Hoa Hoa phụng phịu chu môi tỏ vẻ hờn dỗi. Gương mặt hồng hào tỏ vẻ ngượng ngùng khi bị chị em Khiết Băng Băng chọc ghẹo.
Không thể để mình là tâm điểm bị chọc ghẹo, Hoa Hoa chăm chú quan sát Khiết Nghi Nghi và Băng Băng, bất ngờ la lên.
" Hai người cũng mang giầy cao gót mặc váy kìa "
" Cậu chủ vắng mặt thì phải cho người ta bung lụa chứ? "
Băng Băng cười ngả ngớn, kéo tay Hoa Hoa và Nghi Nghi tiến về phía trước.
~~~~~
Cả ba người bắt taxi đến TTTM. Đi đến tầng 2- nơi bán thức ăn, cả ba sững sờ vì bắt gặp Sở Tư Khanh, người yêu của Hoa Hoa đang vui vẻ bên cô gái nào đó.
" Hoa Hoa đừng đau lòng vì loại đàn ông bắt cá hai tay "
Khiết Nghi Nghi lên tiếng an ủi. Dường như Hoa Hoa chẳng còn tâm trí lắng nghe, ánh mắt hừng hực lửa nhìn bàn đối diện.
" Mình qua chào hỏi một chút "
Khiết Băng Băng bẻ tay rôm rốp. Trong người lại nổi máu điên, muốn đấm vào bản mặt của hắn ta.
" Đi thôi "
Nhếch môi cười lạnh. Dám qua mặt Hồ Hoa Hoa, sau lưng yêu đương vụиɠ ŧяộʍ thì nhất định đáng bị trừng phạt.
" Đánh ghen nào "
Nghi Nghi mấy giây trước còn an ủi. Mấy giây sau là hào hởi xông lên trước, đi thẳng qua bàn đối diện.
Cặp đôi tình tứ đút cho nhau ăn chưa hề hay biết mình bị bắt tại trận. Ung dung mùi mẫn, thể hiện yêu thương.
" Rầm "
Hoa Hoa đập tay lên bàn cái rầm, nắm cổ áo của Sở Tư Khanh kéo dậy.
" Anh yêu sao lại ở đây? "
" Hoa Hoa, em sao ở đây? "
Hắn ta hoảng loạn hỏi ngược lại. Cô ta không phải nói hôm nay bận đi với bạn sao. Cớ gì lại ở đây được chứ, không lẽ theo dõi mình.
" Tư Khanh, con nhỏ mập đó là ai? "
Cô bạn gái bên cạnh hắn ta quát lớn, chỉ ngón tay về phía Hoa Hoa.
" Chát "
Mọi người tại nơi này sững sờ đưa mắt nhìn Nghi Nghi. Một cô gái nhỏ nhắn thoạt nhìn cảm thấy rất hiền lành.
Ấy thế mà, lạnh lùng ban một cái tát vào gương mặt trát đầy tấn phấn kia, ánh mắt sắc lạnh cảnh cáo.
" Nói một từ xúc phạm bạn tôi nữa xem "
" Đủ rồi, Hồ Hoa Hoa tôi chán chính là chán ngán với cái thân hình của cô. Cô thì lại theo dõi tôi rồi tìm đến đây. Đúng là mê mẩn nhan sắc tôi quá nhỉ "
Hắn ta hất tay Hoa Hoa ra, tự mình chỉnh sửa cổ áo, vuốt tóc hất mặt tự hào khiến Khiết Băng Băng buồn nôn.
" Chắc anh đủ đẹp để bạn tôi chết mê chết mệt. Loại đàn ông bắt cá hai tay rất kinh tởm. Chỉ cần nhìn là đã buồn nôn "
" Cô.."
Hắn ta á khẩu nói không nên lời. Muốn tát Băng Băng thì Hoa Hoa tát hắn một cái rõ đau.
Xô cả cô bạn gái mới cùng hắn té ngã xuống đất.
"" Sở Tư Khanh, nói cho anh biết, Hồ Hoa Hoa tôi chính thức đá anh. Còn nữa, anh nói tôi theo dõi anh. Nghe thật nực cười đó. Anh chưa đủ trình để tôi bám đuôi đâu. Đừng ảo tưởng quá mức "
Cười khẩy một cái, Hoa Hoa quay mặt sang chỗ người yêu mới của Sở Tư Khanh, cúi người thấp xuống, túm lấy tóc cô ta, nhẹ nhàng nhả ra từng chữ.
"" Sài lại đồ tôi vứt chắc cô vui lắm "
Dứt lời, cả ba rời đi. Bỏ lại hai người bọn họ mất hết mặt mũi ngồi bệch trên đất. Mặc cho ai đó chỉ trỏ bàn tán khinh thường cho rằng cô bạn gái mới của hắn là tiểu tam phá hoại hạnh phúc người khác.
Cùng với kẻ phụ tình, trăng hoa ong bướm, bám váy đàn bà.
Hắn nghe những lời nói xấu mình, rất tức giận chưa kịp phát tiết liền bị cô bạn gái mới tát mấy cái liên tiếp vào mặt.
"Chia tay đi. Đồ hám tiền lừa gạt"
" Khốn kiếp "
Bị tát đau như vậy, sự tức giận càng lúc càng bộc phát, nện mạnh một đấm xuống đất. Tròng mắt hiện lên từng tơ đỏ.
Cong môi nở một nụ cười nguy hiểm.
" Ba người các cô chờ đó. Tôi sẽ cho các cô nếm mùi lợi hại khi phá vỡ mối làm ăn của Sở Tư Khanh tôi "
Vốn dĩ hắn ta định gài bẫy cô bạn gái mới lên giường cùng mình rồi nói là sẽ chịu trách nhiệm. Vì gia thế cô ta giàu sang nên rất hợp khi hắn từng bước tiến vào, điều đó sẽ giúp công ty hắn ngày càng vững mạnh.
Chống tay đứng dậy, hắn liếc mắt nhìn một loạt tất cả mọi người, rút tờ tiền đặt lên bàn, tiêu sái rời đi với kế hoạch thâm sâu trong đầu.
~~~~~~~~~
" Hoa Hoa đừng khóc vì cái tên Sở Tư Khanh đó nữa "
Băng Băng rút khăn giấy lau nước mắt cho bạn mình, nhỏ giọng an ủi.
" Mình có khóc vì hắn ta đâu. Khóc vì vui mừng khi có hai người bạn thân tốt và mình sớm biết được bộ mặt đểu cáng của hắn ta "
Hoa Hoa nín khóc, cười cười nói.
" Hắn ta không phải là Sở Tư Khanh mà là tên sở khanh chính hiệu. Bản mặt không đẹp bằng cậu chủ Vũ Khanh mà còn ngạo nghễ, tự kiêu. Để rồi nhục như cá nục "
Khiết Nghi Nghi bỉu môi khinh bỉ, đem hắn ta ra so sánh với cậu chủ. Một người ở trên cao luôn là tâm điểm chú ý, kẻ ở dưới bùn mới bị người đời chê cười vì cái tội sở khanh. Một trời một vực. Sự so sánh quá ư khập khiễng.
" Thôi tâng bốc cậu chủ của mình đi. Đầu óc Nghi Nghi nghĩ sao mà đem so sánh vậy. Đừng nói cuồng cậu chủ rồi nha "
Hoa Hoa với vẻ mặt gian gian chớp chớp mắt nhìn Nghi Nghi.
Khiết Băng Băng hắng giọng.
" Thôi đừng chọc con bé. Nó ngại đỏ mặt, một hồi là rượt bọn mình chạy không kịp thở vì cái tội nói đúng quá mà "
Dứt lời, Băng Băng phát hiện Nghi Nghi lườm cháy mặt. Vội cùng Hoa Hoa tháo giầy cao gót cầm trên tay.
Ba chân bốn cẳng chạy như trối chết.
" Chị, Hoa Hoa mau đứng lại "