Chương 25: Đã đến lúc.
Chuyện chị em Khiết Băng Băng bị bắt cóc chỉ có năm người bọn họ biết. Ba mẹ Triết đều không biết gì vì Băng Băng kêu Vũ Hàn đừng nói.Và bà Triết tối hôm đó đã đến phòng gặp riêng chị em Khiết Băng Băng.
" Băng Băng, Nghi Nghi còn hai tuần nữa tụi con đã tốt nghiệp cấp ba. Thời gian của tụi con sắp hết rồi. Đây là số tiền mẹ đưa cho tụi con. Đến nơi khác tụi con tự mình sống tốt đừng liên lạc với Vũ Hàn, Vũ Khanh "
" Mẹ Triết, cảm ơn mẹ nuôi chị em con từ lúc còn nhỏ đến lúc lớn. Dù mẹ không có công sinh thành cũng có công dưỡng dục. Tụi con sẽ mãi ghi nhớ công ơn của mẹ. Còn số tiền này, mẹ cất đi. Tiền tụi con tiết kiệm cũng đủ sinh sống. Sau này nếu có cơ hội, tụi con sẽ quay về báo đáp mẹ "
Khiết Băng Băng từ chối nhận tiền, cô nghẹn ngào cất giọng.
" Đừng...tụi con nhận đi. Có như vậy mẹ mới yên tâm "
Bà Triết nhét vào tay Băng Băng rồi mở cửa phòng đi ra.
Băng Băng ngây ngốc nhìn số tiền trong tay, nhìn đến nỗi mắt nhòe đi không nhìn rõ vì nước mắt rơi mặn đắng.
Nghi Nghi ngồi bất động nãy giờ, tiến đến vỗ vai Băng Băng.
" Ngày chúng ta đi, số tiền này sẽ đem trả mẹ. Giờ chúng ta mau ngủ thôi. Đêm khuya rồi "
" Ừ "
Khiết Băng Băng lau hết nước mắt trên mặt, cất số tiền vào tủ quần áo, xong cô trèo lên giường ôm Nghi Nghi ngủ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Và rồi thời hạn hai tuần đã hết. Hôm nay là đêm cuối cùng ở nhà họ Triết.
Khiết Nghi Nghi rủ Triết Vũ Khanh lên sân thượng ngắm sao.
" Cậu chủ, ngôi sao kia thật sáng "
Nghi Nghi chỉ tay lên bầu trời nói với Vũ Khanh.
Rồi một giọt...hai giọt...ba giọt...
Nước mắt từ từ chảy dài thấm đẫm gương mặt.
Nghi Nghi đang khóc. Cô khóc khi hôm nay là đêm cuối cùng được ở cạnh cậu chủ.
Cô muốn cùng cậu chủ lưu giữ lại khoảnh khắc đẹp nhất.
Vũ Khanh hoảng hốt khi thấy Nghi Nghi khóc. Anh kéo cô lại gần, đưa tay lau nước mắt.
Nhưng không hiểu sao càng lau nước mắt của Nghi Nghi rơi ra ngày càng nhiều.
" Sao em khóc? "
" Khóc vì đây là lần đầu tiên Nghi Nghi được ngắm sao cùng cậu chủ "
Phải, đây là lần đầu cũng như là lần cuối của Khiết Nghi Nghi.
Sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nữa.
" Ngốc quá, có vậy cũng khóc. Em nên nhớ tôi ghét phải thấy em khóc. Nếu sau này em mà khóc, tôi chẳng lau nước mắt cho em đâu "
Triết Vũ Khanh nói.
Lời nói đó như xát muối vào vết thương lòng của Nghi Nghi.
Nếu sau này Nghi Nghi có khóc. Liệu cậu chủ có còn cơ hội nhìn thấy?
Che giấu đi nỗi buồn, cô trưng lên vẻ mặt giả tạo cười như hoa.
" Nghi Nghi biết rồi ạ "
" Mà trời về khuya, sương xuống lạnh lắm. Mau vào nhà về phòng ngủ đi "
Vũ Khanh muốn nắm tay Nghi Nghi kéo xuống nhà nhưng cô không chịu rời đi.
Ánh mắt chứa đựng sự van xin nhìn anh chằm chằm.
" Một chút...một chút..nữa thôi cậu chủ "
Triết Vũ Khanh bẹo má cô, dịu dàng nói.
" Được rồi, một chút nữa thôi đó "
Nghi Nghi mỉm cười, bàn tay nắm chặt tay anh cảm nhận hơi ấm.
Ngửa đầu ngắm nhìn những ngôi sao chiếu sáng trên bầu trời đêm đầy tịch mịch.
~~~~~~~~~~
Khiết Băng Băng cùng Triết Vũ Hàn ra ngoài vườn ngồi trên xích đu.
" Băng Băng, hôm nay em bị ấm đầu hay sao mà đêm tối rủ tôi ra vườn ngồi cùng em "
" Nếu không muốn cậu chủ có thể vào nhà "
Khiết Băng Băng hời hợt trả lời, hai chân đung đưa đẩy chiếc xích đu lên cao.
" Tôi giỡn thôi. Em đừng dỗi như thế "
Triết Vũ Hàn chờ chiếc xích đu không còn đong đưa nữa, anh nhích lại gần Băng Băng, choàng tay qua vai cô, để đầu cô tựa lên vai mình.
Khiết Băng Băng cũng không mắng Vũ Hàn. Cô im lặng tận hưởng khoảnh khắc cuối cùng ở cạnh cậu chủ.
" Cậu chủ thích ôm Băng Băng lắm sao? "
" Ừ, ôm em rất ấm áp. Mà sao hôm nay em lại để yên cho tôi ôm vậy. Mọi ngày em đều né tránh mắng tôi kia mà "
Vũ Hàn thắc mắc hỏi cô.
" Vậy giờ cậu chủ muốn thế nào? Muốn im lặng ôm Băng Băng hay vào nhà ngủ "
Băng Băng đè nén cảm xúc buồn bã trong lòng, cất giọng hăm he nói với Vũ Hàn.
Cô lần đầu tiên chịu để yên cho cậu chủ ôm mình vào lòng, cảm nhận sự ấm áp từ cái ôm đó.
Nó sẽ là hơi ấm cuối cùng từ cậu chủ vương lại trên người cô.
Vì ngày mai cô sẽ ra đi.
Sẽ không còn cơ hội cãi nhau với cậu chủ.
Càng không thể đánh thức cậu chủ vào mỗi buổi sáng.
" Thôi khuya rồi, chúng ta vào nhà thôi. Ở ngoài này nhiều muỗi với lại trời về đêm lạnh lắm "
Triết Vũ Hàn kéo Băng Băng đi vào nhà. Cô im lặng mặc kệ, bàn tay bất giác siết tay anh chặt hơn.
Trong lòng đang âm ỉ đau đớn không thôi.
Tới trước cửa phòng, Băng Băng rụt tay lại. Đôi mắt ầng ậc nước sắp khóc nhưng cố kìm nén.
Cô cúi mặt xuống đất lảng tránh ánh nhìn Vũ Hàn, nhẹ nhàng lên tiếng.
" Cảm ơn cậu chủ vì hôm nay. Giờ trễ rồi, cậu chủ cũng mau về phòng đi. Chúc cậu chủ ngủ ngon "
" Cạch "
Dứt lời, Băng Băng vặn nắm cửa mở ra đi nhanh vào trong phòng.
Triết Vũ Hàn khó hiểu đứng nhìn vào cánh cửa phòng, một lát sau anh cũng bỏ đi.
Bên trong phòng, Khiết Băng Băng cắn chặt môi bật khóc. Môi bị cô cắn đến mức bật máu.
Mùi nước mắt hòa lẫn mùi máu tạo nên vị tanh nồng mặn đắng.
Khiết Nghi Nghi sớm đã trở về phòng tự lúc nào, hiện giờ cô đang vùi mặt trong chăn nghẹn ngào khóc.
Nghe tiếng khóc thê lương của Băng Băng, cô chẳng biết làm sao an ủi.
Vì cô cũng đang lâm vào tình cảnh đó.
Đêm đó, cả hai tràn ngập trong nỗi đau và nước mắt. Khóc đến mắt sưng lên, nước mắt cạn thì cả hai mới yên tĩnh chợp mắt được một chút.