Chương 23: Kẻ thông đồng.
Sở Tư Khanh sau khi lái xe đến vùng ngoại ô thành phố. Hắn lại cho xe chạy một địa điểm tương đối vắng vẻ. Con đường dẫn vào nơi đó khá gồ ghề nhưng không quá hẹp, đủ rộng để cho xe hắn chạy qua.
Mất thêm 15 phút, hắn dừng xe tại một căn nhà gỗ nhỏ. Bên ngoài phủ đầy rêu xanh. Xung quanh toàn là rừng cây rậm rạp, âm u không điểm sáng.
Chị em Khiết Băng Băng được hắn mang lần lượt vào trong nhà trói chặt tay chân lại.
Lúc này cả hai dần dần tỉnh.
" Tỉnh rồi "
Sở Tư Khanh cợt nhả nói, hiện hắn đang rất thong thả ngồi trên chiếc ghế gỗ duy nhất trong căn nhà. Điệu bộ rung chân ngả ngớn của hắn lọt vào mắt Băng Bămg thập phần đáng ghét.
" Thì ra là anh cho người bắt cóc chị em tôi "
" Thì sao? Mày có gì muốn nói nữa không hả con ranh chết tiệt. Tại chúng mày với con nhỏ Hoa Hoa phá hủy kế hoạch của tao hại công ty tao dạo này làm ăn thua lỗ "
Hắn gắt gỏng, ánh mắt hằn tia máu đỏ.
" Tên bất tài vô dụng như anh thì làm nên trò trống gì? Chỉ có lừa gạt con gái lên giường với mình là giỏi. May là Hoa Hoa bạn tôi không giàu có, lại không đẹp lộng lẫy như mấy cô chân dài, mắt xanh mỏ đỏ nên anh mới quen qua đường vì hòng nhờ Hoa Hoa moi tiền bọn tôi chứ gì? Anh thừa biết bọn tôi có người Triết gia chống lưng đúng không? "
Khiết Băng Băng cười khẩy, vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ dành tặng hắn.
" Khá khen cho mày biết rõ như vậy. Mày đúng là bạn tốt của nó hèn gì con Hoa Hoa ngu ngốc đó có thèm làm theo lời tao đâu. Nó vô dụng không có lợi thì tao quen đứa khác. Chỉ chưa nói lời đá nó mà đã bị tụi mày cùng nó bắt gặp còn tát tao và lấy tao làm trò hề cho mọi người "
Hắn đứng phắt dậy, đạp đỗ chiếc ghế ngã rạp xuống đất cái rầm.
" Ha...tát là đã nhẹ. Bọn tôi còn chưa chụp ảnh anh đưa cho tòa soạn báo để cảnh tỉnh các cô gái thì anh phải nên biết ơn mới phải. Giờ còn bắt chị em tôi để trả thù. Đáng khinh "
Khiết Nghi Nghi nhếch môi, giọng nói lành lạnh vang lên càng chọc hắn điên tiết.
" Nghi Nghi, mày câm miệng cho tao. Nếu không phải có người thông đồng với tao nhờ bắt mày giao cho hắn thì tao sớm đánh mày rồi "
Sở Tư Khanh kìm nén phẫn nộ trong lòng, gằn từng chữ một.
" Rầm "
Cánh cửa gỗ cũ kĩ bị tác động mạnh xíu nữa là xúc ra. Hắn không chịu nổi bị mỉa mai nên bỏ ra ngoài với điếu thuốc đã châm lửa trên tay.
Băng Băng và Nghi Nghi vì lời nói của hắn cũng im bặt. Cả hai trao đổi qua ánh mắt, từ từ đưa lưng vào nhau rục rịch cởi trói hai tay.
Dây thừng trói quá chặt, mãi một lúc Băng Băng và Nghi Nghi mới mở cho nhau được.
Thầm nghĩ trong lòng, Sở Tư Khanh tên bắt cóc này đúng là thiếu đề phòng thật.
Tháo xong dây trói ở chân, Băng Băng và Nghi Nghi nghe tiếng hắn mở cửa.
Cả hai nhanh nhảu cầm chiếc ghế gỗ lúc nãy di chuyển đến bên cửa.
Cửa vừa mở, Sở Tư Khanh đi vào.
" Bụp "
Hắn chưa biết chuyện gì, Nghi Nghi cầm ghế gỗ phang thẳng vô đầu hắn, làm hắn bất tỉnh tại chỗ, ghế gãy làm đôi.
Chị em Băng Băng ngờ đâu mình trốn thoát thì phía sau lại xuất hiện một nam nhân cao to mặc âu phục đen, đeo kính râm.
Băng Băng bắt đầu rối rắm bởi tên thông đồng xuất hiện, cô và Nghi Nghi cùng lùi về sau.
Tên nam nhân đó cứ tiến tới, hắn ta không màng đến sự có mặt của Băng Băng.
Ánh mắt gắt gao dán chặt thân hình nhỏ bé của Nghi Nghi.
Đột nhiên, hắn vỗ tay bôm bốp hai tiếng, từ đằng sau xuất hiện thêm hai tên.
Bọn chúng dồn ép chị em Khiết Băng Băng vào một góc, chia cắt cả hai ra.
" Thả ra...tên thông đồng xấu xa "
" Thả tôi ra "
" Thả tôi ra "
" Thả ra ...thả ra...bọn khốn kiếp "
Băng Băng và Nghi Nghi hét ầm lên, giãy nãy cắn tay mấy người đang giữ chặt kia.
" Đánh ngất họ "
" Bụp "
Nghe lời tên nam nhân đeo kính râm, bọn chúng đánh ngất cả hai.
" Bịch "
Một tên đang giữ chặt, đột nhiên buông tay ra cho Băng Băng ngã xuống.
Tên nam nhân kia bế Nghi Nghi ra ngoài xe. Bọn chúng cung kính theo sau.
Không quên ném vài cộc tiền vào Sở Tư Khanh nằm chình ình như đã chết ở đó.
~~~~~~~~~~~~~~~
Anh em Triết Vũ Hàn sau một hồi dò tìm định vị bằng số điện thoại của Nghi Nghi thì đã lái xe đến căn nhà gỗ nhỏ.
Vũ Hàn chạy nhanh vào trong, ánh mắt dừng lại phía đằng xa, nơi Băng Băng bất tỉnh.
Anh vội vàng chạy lại, khụy gối đỡ Băng Băng ngồi dậy, lay lay cô.
" Băng Băng, em tỉnh đi "
Khiết Băng Băng nhíu mày, nhập nhèm mở mắt.
" Cậu chủ cậu tới cứu Băng Băng rồi "
Vũ Khanh vừa nhìn đã đoán ra chuyện gì mới diễn ra. Anh đem Sở Tư Khanh còn bất tỉnh nằm dưới đất kéo dậy, trói chặt hắn như đòn bánh tét rồi đi tới hỏi Băng Băng.
" Nghi Nghi không ở đây? "
" Cậu chủ mau đi cứu em ấy. Em ấy bị tên nào đó thông đồng với Sở Tư Khanh mang đi rồi "
Băng Băng gấp đến độ bật khóc thành tiếng. Nước mắt như mưa rơi liên tục trên mặt.
" Khốn kiếp "
Triết Vũ Khanh vo tròn nắm đấm, anh lạnh lùng nói với Vũ Hàn.
" Anh đem em ấy về trước đi. Đem cả tên này tống hắn vào cục cảnh sát. Em phải đi tìm Nghi Nghi "
" Một mình em đi ổn không? "
" Ổn. Anh yên tâm "