Cậu Chủ Lạnh Lùng Khó Gần

Chương 21

Chương 21: Xa cách.
Cùng nhau dùng xong bữa sáng, anh em nhà họ Triết lại tiếp tục công việc chở chị em Khiết Băng Băng đến trường.

Xe chạy bon bon trên đường. Bốn người ngồi trong xe đều yên lặng, không ai phiền ai.

" Cậu chủ, dừng xe đi ạ "

Đột nhiên Khiết Băng Băng yêu cầu dừng xe khiến Vũ Hàn khó hiểu nhìn nhìn nhưng cũng phanh xe lại, hoài nghi nói.

" Còn một đoạn nữa mới tới mà. Em kêu tôi dừng lại làm gì? "

" Băng Băng và Nghi Nghi cần xuống xe đi mua vài thứ ở tiệm tạp hóa gần đây. Cậu chủ cứ đi làm đi. Về sau đừng đưa rước chị em Băng Băng nữa. Bằng không mẹ Triết thực sự rất tức giận "

" Nhưng...."

Triết Vũ Hàn đang lấp lửng câu nói thì chị em Băng Băng đã mở cửa xuống xe. Nói lời tạm biệt rồi đi bộ vào một tiệm tạp hóa.

" Vũ Khanh, em nói xem, hai em ấy như vậy là sao?

Triết Vũ Hàn nhíu mày, ôm một bụng thắc mắc quay đầu ra đằng sau ghế phụ hỏi Vũ Khanh.

" Anh không hiểu? Vậy anh cần xem lại IQ của mình "

Triết Vũ Khanh lạnh nhạt phun ra vài chữ. Sau đó tiếp tục đọc nốt phần văn kiện đang đọc dở.

~~~~~~~~

Ở nhà họ Triết, bà Triết đang chuẩn bị ra ngoài mua sắm cùng hai cô con dâu tương lai.

" Ngọc Kỳ, Tú Oanh tụi con nhanh lên "

Bà Triết lên tiếng thúc giục. Từ trên lầu truyền xuống tiếng bước chân, tiếp đến là tiếng nói cười vui vẻ.

" Tụi con xong rồi. Chúng ta đi thôi "

Vì rời xa nơi này lâu quá. Không nhớ rành đường nên ba người kêu tài xế riêng chở đi.

Phút chốc, xe đã đỗ phịch trước TTTM, ba người đặt chân bước xuống xe, vui vẻ cùng nhau vào bên trong.

Ngọc Kỳ, Tú Oanh được bà Triết mua cho rất nhiều quần áo, túi xách, giày dép và cả trang sức đắc tiền.

" Bác à, bác mua cho tụi con nhiều quá rồi đó "

" Không nhiều. Tạm thời mua nhiêu đây, về sau lại cùng tụi con mua tiếp "

Bà Triết cười rạng rỡ, cất bước rời khỏi TTTM với túi lớn túi nhỏ trên tay, đùm đùm đề đề.

Ngọc Kỳ, Tú Oanh đi phía sau miễn cưỡng cười trừ. Hai cô cảm thấy như vậy quá sức kì cục.

Có chút không quen với sự đãi ngộ nhiệt tình này.

Chưa kể hôm qua giành phòng với chị em Băng Băng là đã cảm thấy cực kì có lỗi rồi. Nhưng biết sao giờ vì đó là điều bà Triết bảo bọn cô.

Nói rằng ở gần nhau sẽ gia tăng thiện cảm, dễ yêu thương nhau hơn.

Bằng cách nào cũng phải giành cho bằng được.

Nếu không được bà Triết chỉ cần lên tiếng là mọi chuyện êm xuôi. Sẽ không ai dám hó hé phản bác.

~~~~~~

Tới bữa cơm tối, bà Triết đích thân xuống bếp nấu những món ăn ngon. Tất cả đều là nấu theo sở thích của Ngọc Kỳ, Tú Oanh.

" Ngồi xuống hết đi "

Bà Triết và dì Hạnh dọn từng món lên. Tất cả ngồi vào bàn ăn trừ chị em Khiết Băng Băng.

Cả hai đứng lặng thinh bên cạnh cậu chủ của mình.

" Sao không ngồi? "

Triết Vũ Hàn ngước mắt hỏi Băng Băng.

Lắc nhẹ đầu, cô nhướn mày nhìn thức ăn trên bàn, tất cả đều là món ăn đẹp mắt. Nhưng lại có tiêu và ớt, Khiết Băng Băng và Nghi Nghi không thể ăn được món ăn cay.

" Hai đứa mau ngồi xuống, đừng để người khác chờ đợi mình "

Bà Triết khẽ quát, chỉ hai cái ghế kế cạnh mình, ngầm bảo nhanh qua đây ngồi.

Khiết Nghi Nghi bị giật mình, ánh mắt buồn bã rõ thấy, ẩn chứa bên trong là những giọt nước mắt trong suốt.

Chỉ cần chớp mắt, tức khắc nước mắt sẽ vỡ òa.

Khiết Nghi Nghi chẳng biết từ lúc nào khoảng cách giữa họ lại xa đến vậy? Phải chăng là mẹ Triết có con dâu tương lai nên không cần bọn cô hiện diện ở đây nữa.

" Mẹ Triết, tụi con không ăn cay được "

Khiết Băng Băng nhẹ nhàng cất giọng.

" Lớn rồi các con nên tập ăn đi cho quen. Qua đây ngồi "

Bà Triết sắc mặt ngưng trọng. Uy quyền chỉ tay ra lệnh.

" Hai đứa nó không ăn được thì thôi. Bà đừng ép, để lát nữa dì Hạnh nấu món khác cho hai đứa nó "

Ông Triết im lặng nãy giờ mới ôn tồn nói.

" Được rồi, mẹ không ép nữa. Hai đứa về phòng đi "

Khiết Băng Băng và Khiết Nghi Nghi cúi đầu dạ một tiếng rồi rời khỏi bàn ăn.

" Mọi người ăn đi kẻo thức ăn nguội hết mất ngon "

Ngọc Kỳ lên tiếng phá tan bầu không khí nặng nề.

~~~~~~~~~

Sau khi về phòng, Khiết Nghi Nghi úp mặt xuống gối nức nở khóc.

" Em sao lại khóc? "

Khiết Băng Băng vỗ về Nghi Nghi, lo lắng hỏi.

" Mẹ Triết khác xưa rồi. Mẹ không còn thương chúng ta. Lần đầu tiên em nghe mẹ quát nên khó chịu trong lòng. Mẹ còn quên mất chúng ta không thích ăn hay không ăn được gì nữa rồi "

Nghi Nghi nhào vào lòng Băng Băng thút thít. Cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.

Thương tâm vô cùng.

Khiết Băng Băng cũng không cầm lòng nổi mà lặng lẽ rơi nước mắt.

" Em nói đúng. Trong mắt mẹ Triết bây giờ chỉ sủng hạnh hai cô con dâu mà mẹ dắt về. Chúng ta chỉ là con nuôi do cậu chủ nhặt được. Em cũng đừng nên vì mẹ Triết đối xử lạnh nhạt mà oán trách. Dù gì chúng ta sắp tốt nghiệp cấp ba, sắp sang cái tuổi 18 thì có lẽ phải rời đi khỏi nơi này rồi. Em quên lời mẹ Triết nói rồi sao? "

" Nhưng em không muốn rời xa cậu chủ đâu "

" Không muốn cũng phải rời. Nếu sau này có cơ hội, chúng ta quay về trả ơn gia đình họ Triết "

Khiết Băng Băng lau hết nước mắt trên mặt, xoa đầu khuyên nhủ Nghi Nghi.

" Em nghe theo chị "

Khiết Nghi Nghi dần dần nín hẳn. Cô ngồi thẳng thớm, nghiêm chỉnh đàng hoàng, hướng ánh mắt buồn man mác nhìn ra cửa sổ trong phòng.

" Ước gì chúng ta không bị ba mẹ bỏ rơi từ lúc nhỏ "

Đó là lời thì thầm trong lòng của cả hai.