chương 2: Khiết Băng Băng nhận được thư tình.
Khiết Băng Băng và Khiết Nghi Nghi chạy bộ đến trường. Cả hai không bị trễ học mà còn dư thời gian. Điều đó chứng tỏ khả năng chạy nhanh của cả hai có tiến bộ.Vào lớp học, Băng Băng hoà nhập vào các bạn ngồi tám trên trời dưới đất. Nghi Nghi thấy còn hơi đói vì lúc nãy tiêu hao năng lượng hết rồi còn đâu.
Thấy người giống mình như hai giọt nước kia không ngừng liến thoắng với các bạn, nở nụ cười vui vẻ cùng một bạn nữ trắng trẻo mập mạp đáng yêu trong lớp xuống căn tin.
" Nghi Nghi cậu ăn cái này đi "
Cô bạn đi cùng Nghi Nghi mua một cái bánh mì nhân kem socola đưa cho Nghi Nghi.
" Cảm ơn cậu Hoa Hoa "
Khiết Nghi Nghi cầm lấy, khoác tay cô bạn trở về lớp.
~~~~~~~~~~~~
Buổi trưa Băng Băng và Nghi Nghi không về nhà ở lại trường ăn trưa rồi vào học tiếp.
Mãi đến 5h chiều cả hai mới vác mặt về nhà.
" Băng Băng, chị làm gì vui thế? "
Thấy Khiết Băng Băng cười không ngớt như con đười ươi, Khiết Nghi Nghi lấy làm lạ hỏi.
Băng Băng kéo Nghi Nghi lại gần thì thầm to nhỏ.
" Có người gửi thư tình cho chị "
" Cái gì? Thư tình? "
Khiết Nghi Nghi kích động hét lớn một tiếng, Băng Băng muốn bịt miệng đứa em mình lại cũng muộn màng.
Đặt chân vào phòng khách, vừa mới tháo giầy gác lên kệ, Khiết Băng Băng cảm nhận được một cỗ lạnh lẽo bao quanh mình.
" Khiết Băng Băng, em còn tuổi ăn tuổi lớn mà đã yêu đương nhăng nhít "
Triết Vũ Hàn xuất hiện như bóng ma sau lưng Băng Băng, nhéo tai cô xách lên mà mắng.
" Cậu chủ, Băng Băng có chấp nhận lời tỏ tình đó đâu. Trả lại thư tình cho cậu bạn đó rồi. Chỉ là có cảm giác vui mừng vì lần đầu tiên nhận được thư tình thôi mà "
Khiết Băng Băng gân cỗ cãi lí, tai cô sắp bị anh nhéo đến sưng đỏ rồi.
" Tôi tạm tin lời em. Lên phòng tắm đi, người em hôi như cú rồi "
Triết Vũ Hàn buông tha cái tai bị nhéo đỏ ửng của Khiết Băng Băng, cất lời chê bai khiến cô hậm hực, giậm chân đùng đùng bỏ lên lầu.
Khiết Nghi Nghi lắc đầu chào thua với chị mình. Toan bỏ lên phòng thì Triết Vũ Hàn nói.
" Nghi Nghi, em lên phòng Vũ Khanh đi. Nó có chuyện gì nói với em đó "
" Vâng ạ "
Khiết Nghi Nghi vâng lời đi lên phòng Triết Vũ Khanh, chần chừ hồi lâu mới đưa tay gõ cửa.
" Cậu chủ cần gặp Nghi Nghi để nói gì ạ? "
Bên trong phòng không hề phát ra bất cứ tiếng động nào. Nghi Nghi nuốt nước bọt, cố hét to lên nữa.
" Cậu chủ ơi, Nghi Nghi đến rồi này "
" Tôi nghe rồi. Em không cần hét to "
Triết Vũ Khanh mở cửa nói, nắm tay Nghi Nghi kéo vào trong phòng.
" Em giúp tôi dọn dẹp lại căn phòng một chút. Tôi đi tắm trước "
Vũ Khanh lấy quần áo đặt sẵn trên giường bước vào phòng tắm. Tiếng nước truyền ra khiến tâm tình Nhi Nhi rối loạn.
Gương mặt bỗng chốc đỏ như tôm luộc.
Lắc đầu xua đi những hình ảnh đáng xấu hổ kia, Khiết Nghi Nghi bỏ cái balo lên giường.
Chạy lại bàn làm việc sắp xếp giấy tờ, văn kiện, hồ sơ sổ sách lại ngay ngắn cẩn thận đặt một góc trên bàn.
Gom giấy rác dưới sàn bỏ vào sọt rác.
Cuối cùng sửa sang chăn gối lại một tí rồi lấy balo khép cửa đi ra ngoài.
~~~~~~
Khiết Nghi Nghi đi về phòng tắm rửa. Sấy khô tóc rồi trèo lên giường ngã người thư giản đến ngủ quên.
Băng Băng đang bận phụ dì Hạnh- quản gia trong nhà chuẩn bị bữa ăn tối.
Triết Vũ Hàn ở trong thư phòng bận bịu gì đó mà Khiết Băng Băng không rõ.
Còn Triết Vũ Khanh đã lái xe ra ngoài.
~~~~~~
Đúng 7h tối, Khiết Nghi Nghi giật mình tỉnh giấc, cô tự lấy tay đập vào đầu vì cái tội ngủ quên.
Xuống giường đi rửa mặt, cô lại đi xuống nhà.
" Chị Băng Băng, cậu chủ Vũ Khanh đâu rồi ạ "
Khiết Băng Băng ngồi xem tivi và ăn hoa quả cùng Triết Vũ Hàn, nghe tiếng em mình liền ngẩng đầu lên đáp.
" Cậu chủ Vũ Khanh đi đâu từ chiều giờ rồi. Em vào ăn tối đi. Lúc nãy tới bữa ăn mà em ngủ quên nên chị có chừa phần trong bếp đó "
" Dạ "
Nghi Nghi vào bếp, đem thức ăn hâm nóng lại. Ngồi ăn cơm một mình, tâm trạng buồn bực vì không ăn cùng cậu chủ được.
Ăn qua loa một chút, đem chén đĩa dơ đi rửa, dọn dẹp bàn sạch sẽ.
Cô cũng bỏ lên phòng làm bài tập và ôn bài.
Băng Băng xem một lúc nữa thì về phòng làm bài, Vũ Hàn đem cốc sữa cho cô, dặn dò nhớ ngủ sớm đừng quá thức khuya.
Anh liền bỏ về phòng và tận hưởng giấc ngủ đáng ngàn vàng của mình tránh cho Băng Băng luyên thuyên với anh.
~~~~~~~
Nghi Nghi trở mình thức dậy. Xem đồng hồ ở đầu giường đã là 12h đêm. Cô thấy hơi khát nước.
Xỏ dép lê xuống nhà, vào phòng bếp cô nghe tiếng lục đυ.c.
" Ăn trộm sao? "
Cô không sợ, đem đèn bật lên hết. Can đảm đối đầu nếu là trộm Khiết Nghi Nghi cô sẽ đánh tên đó tơi bời hoa lá.
" Là cậu chủ sao? "
Đi lại bàn ăn, cô muốn đánh người mà cô cho là trộm thì bất ngờ phát hiện ra là Triết Vũ Khanh.
" Tôi đói, em mau nấu gì cho tôi ăn "
Quan sát Vũ Khanh từ đầu đến chân. Nghi Nghi tặc lưỡi cảm thán. Hoá ra cậu chủ bận việc đến nửa đêm mới về.
" Vâng ạ. Cậu chủ về phòng thay quần áo trước đi "
Khiết Nghi Nghi nói.
Vũ Khanh đơn giản gật đầu đi ngay.
Nhìn anh đã đi, Nghi Nghi cô bật bếp ga, bắc chảo đổ dầu chiên trứng và xúc xích. Lấy cái nồi nhỏ bắc nước sôi.
Mười phút sau anh xuống bếp. Mùi mì thơm nức mũi câu dẫn, nhìn Nghi Nghi gục ở bàn.
Triết Vũ Khanh khẽ lay cô.
" Nghi Nghi, em về phòng ngủ đi. Mai em còn phải đi học đấy "
" Ư..m ư..m..Dạ, Nghi Nghi về phòng đây "
Khiết Nghi Nghi dụi mắt tỉnh dậy, đứng dậy đi lên lầu, nhắm phòng mình mà vào.