Chương 12: Bị đánh hội đồng.
Quỳ gối ở phòng khách đến sáng. Cả đêm không chợp mắt, trông Nghi Nghi có vẻ mệt mỏi.Mắt đen như gấu trúc, tay chân tê rần. Mới đứng lên một cái liền ngã xuống.
Khiết Nghi Nghi ngồi bệch xoa xoa gối. Một hồi đã đỡ hẳn, mang theo balo phóng vèo lên phòng.
Vscn, tắm rửa thay đồng phục. Chải tóc gọn gàng, bỏ các môn học cần vào balo. Xách lên đi xuống nhà.
Lại kệ lấy giầy mang vào chân. Dán một tờ giấy note lên tường có ghi dòng chữ.
" Hôm nay em trực lớp, em đến sớm một chút. Có gì chị nhờ cậu chủ Vũ Hàn đưa đi nha. Đừng chạy bộ vì mới hết bệnh đó "
~~~~~~~~
Khiết Nghi Nghi dốc sức chạy đến trường, đêm qua không ăn cộng thêm sáng hôm nay chưa có gì vào bụng. Mới chạy mà cô đã thấm mệt, dừng lại bên vệ đường, cô thở dốc.
" Tôi gặp lại em rồi. Thật tình cờ "
Một cái vịn vai làm cô giật mình. Gạt tay người chạm mình, ánh mắt đề phòng cảnh giác.
Hai tay che chắn trước ngực, dịch người tránh ra xa, lạnh nhạt hỏi.
" Tôi quen anh sao? "
" Nhớ lại xem. Tôi và em từng nói chuyện với nhau "
Khiết Nghi Nghi không quan tâm lời hắn nói, bước đi gấp gáp nhanh hơn. Mới sáng sớm gặp phải người quấy rối, số cô xui xẻo vậy ư?
" Này, em là người tông phải tôi hôm qua đó "
Hắn dang tay cản cô lại, nở nụ cười trào phúng.
" A....nhớ rồi. Mà tôi và anh đâu phải bạn bè. Chuyện hôm qua tôi đã xin lỗi, anh đã nói là bỏ qua. Vậy xem như chúng ta không ai nợ ai. Gặp nhau thì đừng có gọi, chỉ là người qua đường. Hẹn không gặp lại anh "
Khiết Nghi Nghi nói liền một mạch. Rồi chạy như bay.
" Tôi nhất định phải khiến em thuộc về tôi "
Hắn cười nhếch mép.
Một cô gái khiến hắn hứng thú thì không có lí do gì khiến hắn dễ dàng từ bỏ. Hắn đã cho người điều tra cô nhưng không thu thập được gì. Thông tin cá nhân hoàn toàn bị bảo mật.
Hắn đã bực tức vì chuyện đó. Một ngày nào đó hắn sẽ bắt cô đi về nơi không một ai biết đến.
~~~~~~~~~~
Khiết Băng Băng thức dậy. Vscn, thay đồng phục, xách balo tối qua đã soạn tập sẵn đi xuống tầng 2 sang phòng Nghi Nghi.
" Nghi Nghi em thức chưa? "
Không nghe tiếng đáp trả, Băng Băng vặn cửa mở toang ra.
" Em ấy không có ở trong phòng. Chắc là dưới phòng bếp "
Khiết Băng Băng đóng cửa, lon ton đi xuống nhà. Rẽ hướng vào phòng bếp, cô thấy có hai cậu chủ ngồi ở bàn ăn. Thắc mắc hỏi.
" " Cậu chủ, Nghi Nghi sao không ở đây? "
" Chắc em ấy ở trên phòng "
Triết Vũ Hàn nhã nhặn nói, dùng nĩa bắt đầu ăn phần bánh mì sandwich với xúc xích và trứng chiên.
" Đâu có. Băng Băng vừa mới từ phòng em ấy xuống "
Khiết Băng Băng nhíu mày. Nghi Nghi này đi đâu sớm vậy chứ. Cô bỏ ra chỗ phòng khách, đi lại kệ giầy phát hiện trống một chỗ.
Tờ giấy note màu vàng đập vào mắt. Nhẹ nhàng gỡ xuống, cầm theo vào phòng bếp. Vừa đi vừa đọc
Ngồi phịch xuống ghế, miệng cô méo xệch, đưa miếng giấy đó cho Vũ Hàn.
" Cậu chủ, Nghi Nghi con bé nó bỏ rơi Băng Băng đi học trước kìa "
Triết Vũ Hàn đọc xong cười vui vẻ. Chở Băng Băng đi học cũng là chủ ý của anh hôm nay.
Triết Vũ Khanh gương mặt cương nghị lạnh lùng, xung quanh bắt đầu đậm mùi chết chóc.
Anh đang rất tức giận bởi Khiết Nghi Nghi đi không nói trước với anh.
Gằn mạnh cái nĩa xuống bàn. Đẩy ghế đứng dậy.
" Em no rồi, đến công ty trước "
" Haizz.... Vũ Khanh lại tức giận "
Triết Vũ Hàn thở dài một hơi. Quay qua hỏi Băng Băng.
" Em ăn xong chưa? "
" Xong rồi, chúng ta đi thôi cậu chủ "
Khiết Băng Băng lau miệng, đứng dậy đi ra ngoài trước. Vũ Hàn cầm theo áo vest cùng cặp ra sau.
~~~~~~~~~~~~~
Băng Băng đến lớp thì thấy Nghi Nghi đang trực nhật cùng Hoa Hoa. Cô định chạy lại phụ thì bị các bạn trong lớp kéo lại hỏi han tình hình sức khoẻ.
Ngồi nghe hỏi mà đầu óc cứ hoa cả lên. Trả lời câu này xong đến câu khác.
Không cho cô nghỉ giây nào. Bị bệnh không có sao mà bị các bạn hành xác mới thật sự mệt chết.
Khiết Nghi Nghi và Hoa Hoa trực xong. Chuông đã reng vào lớp. Nghi Nghi không kịp mua phần ăn sáng.
Để bụng đói meo vào học hai tiết đầu.
Đợi một tiếng rưỡi trôi qua, tiếng chuông reng của giờ ra chơi là vị cứu tinh của Khiết Nghi Nghi.
Gấp tập vở bỏ vào balo, cô chạy lại bàn của Băng Băng và Hoa Hoa kéo hai người xuống căn tin.
" Mau xuống căn tin thôi "
" Em xuống giành chỗ trước đi. Chị với Hoa Hoa đi vệ sinh một lát "
Khiết Băng Băng và Hoa Hoa cùng vài bạn nữ nữa nhanh chân đi ra khỏi lớp.
Một mình xuống căn tin, cô gặp phải đám người gây sự hôm trước.
" Hôm nay mày đi một mình sao? "
" Đi một mình thì sao? Mấy chị tránh ra "
Khiết Nghi Nghi dè chừng né tránh, lách người sang nơi khác.
" Mày đi dễ thế sao? Tụi bay đánh nó cho tao "
Gia Uyển la lên. Cô ta công khai đánh Nghi Nghi giữa bàn dân thiên hạ. Có mấy người biết chuyện chạy lên báo giám thị.
Một mình Nghi Nghi chọi cả bọn không lại. Cô chỉ né được những bàn tay muốn cào mặt mình.
Sức lực không đủ, cô bị bọn họ túm tóc tát vào mặt. Đấm đá vào bụng. Không lâu sau vì mệt mà ngất đi.
Lúc thầy giám thị xuống cũng là lúc Khiết Băng Băng và Hoa Hoa đi từ phòng vệ sinh ra thấy cảnh tượng này.
" Gia Uyển, cô dám đánh em tôi. Tôi phải đánh chết cô "
Băng Băng mặc kệ có thầy giám thị ở đó. Một phát đạp vào bụng Gia Uyển, hừng hực lửa giận lườm bọn họ.
" Thầy mau đưa Nghi Nghi đến bệnh viện. Bạn ấy bị thương nặng quá "
Hoa Hoa kéo tay áo thầy giám thị nói. Xong kéo Băng Băng lại không cho cô đánh nhau, một tay phụ giúp đỡ Nghi Nghi ngồi dậy.
Thầy giám thị lấy điện thoại ấn số gọi 115.
" Cho một chiếc xe cứu thương đến trường ** "