Đích Trưởng Công Chúa

Chương 39

Tiêu Nguyên Mẫn ngồi ở chỗ kia, nước trà là thị vệ từ trên xe ngựa mang xuống, bên trong thả hoa quế phơi khô, uống lên mang theo mùi hương nhàn nhạt.

Tiêu Ngọc Tộ chuyên tâm nghe người bán hàng nói giá cả đồ vật hiện tại, từ bắt đầu kinh ngạc cảm thán đến bây giờ không chút bất ngờ, chờ đến cuối cùng, người bán hàng nói xong rời đi, Tiêu Ngọc Tộ còn cầm ly trà cũng không có uống, cũng không nói gì.

Nhị hoàng tử tựa như là không cảm giác được cái gì, “Phía trước không xa có một cửa hàng điểm tâm, đồ vật bên trong cũng không tệ lắm, ta đi mua cho bọn đệ nếm thử nhé.”

“Cảm ơn nhị ca.” Tiêu Nguyên Mẫn cười nói.

Nhị hoàng tử gật đầu, liền mang theo người của cậu ta rời đi, thủ lĩnh thị vệ cũng đi đến khá xa, có thể nhìn đến bọn họ lại không nghe thấy.

“Tỷ tỷ nói trong cung những người chọn mua……” Tiêu Ngọc Tộ nhìn về phía Tiêu Nguyên Mẫn, hỏi, “Có thể được lợi nhiều ít?”

“Mặc kệ bọn họ được lợi nhiều ít, đều không phải ta và đệ có thể quản lý.” Tiêu Nguyên Mẫn nhìn ra ý tứ em, không lưu tình chút nào mà nói, “Nhớ kỹ, không được tò mò.”

Mộ Dung Hi lần đầu tiên thấy bộ dáng Tiêu Nguyên Mẫn nghiêm túc như vậy, ngày thường chàng nhìn đến đều là vẻ mặt ý cười, đúng là Tiêu Nguyên Mẫn như vậy cười có thể không chút nào để ý sai người đem cung nữ thái giám mang đi thận hành tư, bày ra một đám cục diện, làm người gây bất lợi với chị em họ biến mất.

Bất quá Mộ Dung Hi cũng tán đồng cách làm của Tiêu Nguyên Mẫn, muốn nói những chuyện này Tuyên Hoà đế thật sự không biết sao? Chỉ sợ sẽ không, chỉ là Tuyên Hoà đế không làm gì, vậy thuyết minh nó trong phạm vi cho phép của ngài, hoặc là nói không đáng để ngài chú ý.

Nếu là Thái Tử mạo muội đưa ra, trong đó có thể liên lụy đến nhiều người, liền tính thành công, cũng sẽ cho người ta cảm giác Thái Tử quá mức coi trọng tiền tài, thất bại nói…… Mất nhiều hơn được.

Nhưng lời nói kia của Tiêu Nguyên Mẫn có thể nói thẳng, Mộ Dung Hi lại không thể, cho nên chàng chỉ uống một ngụm trà, im lặng.

“Tỷ tỷ.” Tiêu Ngọc Tộ như là một con chim bị dội nước, “Đệ chỉ là……”

“Tỉ Nhi, chúng ta không có năng lực đệ hiểu không?” Tiêu Nguyên Mẫn thở dài, mang theo mấy phần lo lắng, “Làm người chú ý không phải chuyện tốt.”

“Đệ biết.” Tiêu Ngọc Tộ tay nắm thật chặt, chính bởi vì không phải chuyện tốt, cho nên mỗi lần nhìn chị đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, mới có thể quá đau lòng, cảm thấy chính mình vô dụng.

Là Thái Tử lại có thể như thế nào? Địa vị Thái Tử không chỉ có không thể mang đến bảo hộ cho tỷ tỷ, ngược lại là một loại nguy hiểm…… Chỉ là để cho Tiêu Ngọc Tộ khó chịu chính là, bé không cách nào từ bỏ vị trí Thái Tử, bé hiểu Thái Tử và hoàng tử không giống nhau.

Tuyên Hoà đế có thể có rất nhiều hoàng tử nhưng Thái Tử chỉ có một, cuối cùng cũng chỉ có một người có thể bước lên ngôi vị hoàng đế.

Hơn nữa thân phận này của bé, nếu không thể trở thành người thắng cuối cùng, tuyệt đối không có đường sống.

Cho nên…… Tiêu Ngọc Tộ một bên đau lòng chị, một bên chỉ có thể mặc kệ bảo vệ của chị đối chính mình, rốt cuộc hiện tại bé còn chưa trưởng thành để không sợ bất kì ai hay bất kỳ chuyện gì.

Tay Tiêu Nguyên Mẫn nhẹ nhàng đặt ở đỉnh đầu em xoa xoa, trên mặt có mấy phần ý cười, không giống cùng ngày xưa, phảng phất đôi mắt đều đang cười giống nhau.

Mộ Dung Hi không biết vì sao cũng bị vẻ tươi cười này hấp dẫn, sợ là ở trong cung, trưởng công chúa vĩnh viễn sẽ không cười như vậy.

“Đệ đã biết.” Tiêu Ngọc Tộ mím môi, “Sớm muộn gì…… Đệ sẽ……” Sẽ cái gì, Tiêu Ngọc Tộ không có nói, Tiêu Nguyên Mẫn và Mộ Dung Hi cũng không hỏi, giống như là không nghe thấy.

Tiêu Ngọc Tộ lại lôi kéo Mộ Dung Hi hỏi ít chuyện khác, như ruộng tốt giá bao nhiêu một mẫu, muốn mua một tứ hợp viện cần bao nhiêu tiền……

Là giá cả đều giống nhau, vẫn là kinh thành đắt hơn một chút, trừ bỏ kinh thành, nơi khác thì sao?

Làm cho Mộ Dung Hi cuối cùng trực tiếp gọi tới quản sự trong phủ, giúp đỡ trả lời.

Mà Nhị hoàng tử như là không phải đi cửa hàng điểm tâm, ngược lại giống là quán trọ, vẫn luôn không có ra, thẳng đến gần giữa trưa, mới xách theo mấy thứ điểm tâm chậm rì rì trở lại.

“Chúng ta đi Diêu phủ thôi.” Nhị hoàng tử đem điểm tâm đưa cho Trịnh ma ma, “Mấy thứ này hương vị không tồi, muội muội có thể nếm thử.”

“Dạ được.” Tiêu Nguyên Mẫn cười đôi mắt cong cong, như là một đứa bé được nuông chiều, tuy rằng sẽ làm ngườ thương tiếc từ đáy lòng, lại không có nụ cười nhẹ làm người khác cảm thấy ấm áp.

Mộ Dung Hi hơi hơi cụp mắt, cũng không nói.

Chàng nghĩ tới lời ông nội, vinh quang của trưởng công chúa phải trả giá rất đắt, vĩnh viễn mang mặt nạ, mệt sao? Mộ Dung Hi không biết, bởi vì chàng tuy trước mặt người ngoài mang mặt nạ, chính là cũng có nơi thả lỏng, sau lưng chàng cũng tổ phụ, có cha mẹ duy trì…… Không sợ thất bại, bởi vì sẽ có người luôn giúp chàng.

Trưởng công chúa lại không thể, nàng không chỉ phải bảo vệ Thái Tử, càng phải bảo vệ chính mình, thất bại…… Chính là hối hận suốt đời đi.

Trên đường đi Diêu gia, trong xe ngựa Tiêu Ngọc Tộ khó được yên tĩnh, bởi vì bé còn đang suy nghĩ chuyện vừa nghe được hôm nay, nhưng Tiêu Thành Hiên mở ra cửa sổ, nhỏ giọng giới thiệu cùng Tiêu Nguyên Mẫn bên ngoài.

Những người đó bận rộn, nhưng trên mặt đều tươi cười, tức giận sẽ mắng hai câu, cao hứng sẽ vỗ nhẹ bả vai đối phương, sau đó cùng đi quán rượu nhỏ.

Chồng vì vợ mua trang sức cài tóc giá rẻ, vợ đỏ mặt thẹn thùng, loại thiệt tình vui sướиɠ này, Tiêu Nguyên Mẫn không biết đã bao lâu chưa thấy qua, ánh mắt nhu hòa rất nhiều.

“Thực đẹp có phải hay không?” Nhị hoàng tử trên mặt cũng mang theo tươi cười, không giống bộ dáng cái gì đều không để bụng trong cung.

“Trách không được nhị ca thích ra bên ngoài.” Tiêu Nguyên Mẫn cũng không có trực tiếp trả lời, “Đúng vậy, cuộc sống này làm người ta thực hướng tới, mong muốn được như vậy.”

“Muội biết chính mình có khả năng đến đau.” Lời này như là đối Nhị hoàng tử nói, cũng như là đối Tiêu Ngọc Tộ nói, “Muội không hiểu làm ruộng, không biết nhóm lửa nấu cơm, liền tính là thêu thùa, cũng gần là đơn giản tùy tính tới, một cái túi tiền yêu cầu thêu đến hơn một tháng, muội không sống được cuộc sống như họ.”

“Thậm chí có thể nói, muội không có người hầu hạ sẽ không sống được.” Tiêu Nguyên Mẫn nhìn cô gái ngồi ở cửa nhà dệt vải, “Huynh xem nàng, bởi vì hộp phấn giá rẻ cũng vui vẻ, bộ dáng thực thỏa mãn, muội làm không được…… Cho nên loại cuộc sống đơn giản vui sướиɠ này muội hướng tới, nhưng là muội không có cách nào trải qua.”

“Muội không thể vì sinh hoạt mỗi ngày làm đồ thêu, cùng so sánh muội quen đi theo đại nho học tập, ở võ trường tập giương cung bắn tên, khả năng sẽ rất mệt, cũng sẽ vất vả…… Nhưng là muội chỉ có thể sinh hoạt ở hoàn cảnh như vậy, rất nhiều chỗ muội không bằng bọn họ.” Tiêu Nguyên Mẫn nói xong, toàn bộ xe ngựa đều an tĩnh xuống dưới.

Mộ Dung Hi lần đầu tiên cảm thấy mình trước nay vẫn là xem nhẹ trưởng công chúa, cũng triệt để suy nghĩ cẩn thận đã từng mê mang, thân phận bọn họ đối học tập, chú định bọn họ có thể làm sự tình, Mộ Dung Hi có thể tưởng tượng bộ dáng chính mình lên chiến trường chém gϊếŧ, chính là không tưởng tượng được mình đi trồng trọt, vì bán đi đồ ăn mua cho vợ đồ trang sức giá mấy văn tiền.

Trong mấy người, kinh ngạc nhất chính là Tiêu Thành Hiên, lúc trước hắn nghĩ tới, vì sao phải sinh ở hoàng gia, nếu là người bình dân có thể hay không càng tốt hơn, sinh hoạt càng dễ dàng hơn, nếu có thể có một ngày, rời khỏi thân phận hoàng gia, trải qua cuộc sống làm ruộng cũng là không tồi, chính là hôm nay nghe được Tiêu Nguyên Mẫn nói, phát hiện căn bản không có khả năng, cậu ta không chịu được trời chưa sáng liền phải dậy làm những việc nhà nông cố định, buổi tối vừa tắt nắng, vì tiết kiệm tiền dầu đèn liền đi ngủ.

Thậm chí không thể tưởng tượng, sinh hoạt không thể ăn một miếng thịt, trước kia chính mình nghĩ quá đơn giản.

Tuy rằng ở trong cung sẽ mệt sẽ vất vả, thậm chí sẽ có ủy khuất, chính là hắn cũng hưởng thụ rất nhiều vinh hoa phú quý mà có người cả đời không thể tưởng tượng, hắn cũng thật muốn cuộc sống áo đến duỗi day cơm tới há miệng, sinh hoạt ăn ngon mặc đẹp.

“Ta không bằng bọn họ, cũng không suy nghĩ tường tận bằng muội muội.” Ít nhiều Nhị hoàng tử cũng là người tính tình hào phóng, suy nghĩ cẩn thận liền trực tiếp thừa nhận, “Trước kia ta tưởng quá mức dễ dàng.”

Tiêu Nguyên Mẫn lắc đầu, kỳ thật chuyện này nàng đã sớm nghĩ tới, nhưng hôm nay mới suy nghĩ hoàn toàn cẩn thận, nàng nếu là sinh ra ở gia đình thường, như vậy còn tốt, chỉ là nàng hiện giờ đã nuôi thành dạng này, lại làm nàng đi qua loại sinh hoạt kia, còn không bằng trực tiếp muốn nàng mạng, có thể quá là có thể quá, chỉ là còn không bằng ở trong cung tự tại.

Khi tới Diêu gia, cha Diêu và Diêu Thịnh Cần thậm chí Diêu Quang Diệu đều chờ ở cửa, rốt cuộc tới không chỉ là thân thích nhà mình, mà là Thái Tử và trưởng công chúa Cẩn Triều.

Tiêu Nguyên Mẫn xuống xe liền nhìn đến cha Diêu, bộ dáng cha Diêu cùng nàng tưởng tượng không sai biệt lắm, không chờ người hành lễ, liền gọi lên, “Ông ngoại, xuất cung đều là người trong nhà, không cần quản những lễ nghi phiền phức đó.”

“Đúng vậy, ông ngoại.” Tiêu Ngọc Tộ cũng tiến lên, “Nếu không Tỉ Nhi về sau cũng không dám tới.”

“Được được.” Cha Diêu cười ha hả mà sờ sờ râu, “Đều là mấy đứa trẻ ngoan……”

Tiêu Ngọc Tộ nhìn về phía Diêu Thịnh Cần, kỳ thật bé tuy không giống Tiêu Nguyên Mẫn gặp Diêu Thịnh Cần thường xuyên, lại vẫn là gặp không ít lần, quan hệ bọn họ không lạ lẫm, mà Diêu Thịnh Cần còn thường xuyên mang đồ vật cho bé, “Cữu cữu.”

“Ừ, ừ.” Diêu Thịnh Cần bộ dáng là muốn đi thân cận, chính là nhìn đến người Diêu phủ bên Thái Tử, vẫn dừng chân, “Đi vào nói.”

“Vâng.”

Vài người cố ý vô tình quên mất Diêu Quang Diệu, Diêu Quang Diệu sờ sờ chính mình bên hông ngọc bội, quả nhiên là dư thừa.

Mộ Dung Hi đi qua bên cạnh Diêu Quang Diệuvào, cảm thấy cực khổ của Diêu Quang Diệu thật sự vừa mới bắt đầu, đến cùng là trưởng công chúa vẫn là Thái Tử, lòng dạ cũng đều không rộng lượng lắm.

Nhị hoàng tử cũng là lần đầu tiên đến Diêu phủ, tươi cười đáp lời cùng Diêu Thịnh Cần.

Tới rồi phòng khách, vài người giằng co, cha Diêu mới ngồi ở vị trí chủ nhà, Tiêu Ngọc Tộ cùng Tiêu Nguyên Mẫn ngồi ở bên người ông, những người khác theo thứ tự ngồi.

Diêu Thịnh Cần có 1 con vợ cả tên Diêu lan chi, vợ bởi vì sau khi sinh Diêu Lan Chi bị tổn thương không có khả năng lại có thai, Diêu Thịnh Cần cũng không lại lấy thêm người khác, thậm chí cha Diêu cũng tán đồng.

Vài người nói chuyện, liền bắt đầu dùng cơm, Diêu phủ chuẩn bị đồ ăn không xa hoa, ngược lại có một loại nhẹ nhàng ấm áp, giống như là quan hệ họ hàng thân thiết, Tiêu Nguyên Mẫn ăn vui vẻ, thậm chí so ở trong cung còn ăn thêm nửa chén canh.

Trịnh ma ma nhớ trong lòng, chuẩn bị chờ một lát đi chỗ đầu bếp nữ học hỏi một phen, ai ngờ đi mới biết được, đồ ăn đều là vợ Diêu Thịnh Cần chuẩn bị.

Này cũng là coi trọng lớn nhất đối Thái Tử và trưởng công chúa đi.

Sau khi ăn cơm Tiêu Thành Hiên và Mộ Dung Hi liền lôi kéo Diêu Lan Chi đi dạo Diêu phủ, mà nhóm Tiêu Nguyên Mẫn đi thư phòng, Tiêu Ngọc Tộ như là hiện tại mới phát hiện ra

Diêu Quang Diệu, chỉ là lẳng lặng mà nhìn hắn, Tiêu Ngọc Tộ tuổi tác tuy nhỏ, nhưng là vẫn luôn sống trong nhung lụa, phong thái của Thái Tử nhưng thật ra không nhỏ.