Ai biết Bán Hạ thế nhưng tới trước so đám người Chu tần, "Công chúa sai nô tì đến hỏi xem thái tử điện hạ bài tập đã làm xong chưa."
"Tỷ tỷ sao không đến?" Tiêu Ngọc Tộ bất mãn hỏi.
Bán Hạ ôn nhu giải thích nói, "Công chúa biết thái tử điện hạ thích cháo ngạch vυ' đường với bột sen quế đường cao, cho nên tự mình xem đầu bếp làm cho thái tử."
Tiêu Ngọc Tộ nháy mắt thỏa mãn, "Tỷ trở về nói cho tỷ tỷ của đệ bài tập đệ đã làm xong rồi." Ngừng rồi nói tiếp, "Buổi tối đệ chờ tỷ ấy cùng nhau dùng cơm."
"Được." Bán Hạ hành lễ vạn phúc rồi, liền chuẩn bị lui ra.
Tiêu Ngọc Tộ còn chuyện muốn hỏi khác, nhưng không có hỏi ra miệng, vẫn là Mộ Dung Hi nói, "Đợi chút."
Bán Hạ ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Mộ Dung Hi, kỳ thực nàng coi như biết người này, dù sao lúc trước công chúa sai nàng đặc biệt chiếu cố Mộ Dung Hi, "Xin hỏi Mộ Dung công tử..."
Tiêu Ngọc Tộ ở sau lưng nhẹ nhàng chạm Mộ Dung Hi, muốn Mộ Dung Hi giúp bản thân hỏi, chính là Mộ Dung Hi vội vàng hỏi chuyện công chúa thật sự không ổn, chàng cũng sẽ không làm như thế, "Là thái tử điện hạ có chuyện muốn hỏi, ta đi bên ngoài chờ."
Nói xong Mộ Dung Hi liền ra ngoài, chính là cũng không có thuận tay đóng cửa, mà là để cửa mở ra, xem bên ngoài Lí ma ma, Mộ Dung Hi cười nói, "Có thể nhờ ma ma giúp con pha ấm trà không?"
"Nô tì đi ngay." Lí ma ma hành lễ rồi lui xuống, bình thường Mộ Dung Hi sẽ không sai bọn Lí ma ma, dù sao Lí ma ma là vυ' nuôi thái tử, Triệu ma ma là lúc trước hầu hạ hoàng hậu, các bà mặc dù tự xưng nô tì, lại không ai dám coi thường.
"Cám ơn Lí ma ma." Mộ Dung Hi cười đưa một cái hầu bao đi qua, bên trong hai có nén vàng nhỏ.
Lí ma ma cười cười thu vào hầu bao, Mộ Dung Hi tìm vị trí có thể nhìn người ra vào thư phòng, lại sẽ không quá gần ngồi xuống.
"Tỷ tỷ gần đây đều đang vội cái gì?" Tiêu Ngọc Tộ nhìn đến Mộ Dung Hi lánh đi ra ngoài, Lí ma ma cũng rời đi mới mở lời hỏi.
Bé cũng không muốn cho người khác cảm thấy, bé không rời được chị, bé là người lớn, có thể bảo vệ chị.
Bán Hạ đem chuyện Tiêu Nguyên Mẫn bận rộn gần đây đều nói ra, lấy "Công chúa gầy không ít." Làm kết cục.
Tiêu Ngọc Tộ phất phất tay, để Bán Hạ rời đi, mới ngồi ở ghế tựa, nâng cằm không biết đang nghĩ cái gì.
Mộ Dung Hi nhìn thấy Bán Hạ rời đi, trở lại, đến chỗ bản thân
luyện chữ.
Lí ma ma cũng trùng hợp pha xong trà bưng tới, "Chu tần nương nương và Tường tần nương nương đến thăm thái tử."
"Không gặp." Tiêu Ngọc Tộ hiện tại không có tâm tình.
"Được." Lí ma ma cũng không hỏi nhiều.
Mộ Dung Hi mặt cười ôn hòa, "Lí ma ma, nếu là Chu tần nương nương và tường tần nương nương hỏi đến, thì nói thái tử không cẩn thận làm vỡ một khối ngọc bội rất quí, khổ sở trong lòng, cho nên không muốn gặp ai."
Thái tử nói như thế nào hiện tại coi như là chủ tử của chàng, chủ tử muốn gì đó, chàng làm mưu sĩ hiển nhiên muốn bày mưu tính kế, lấy tới tay mới tốt.
Lí ma ma thấy thái tử không có phản đối, hành lễ đi ra ngoài.
Chu tần và tường tần nghe được tin tức này, nhưng là không có tức giận, chính là đưa lễ vật cầm trong tay, Tường tần ôn nhu nói, "Chính là một cái đồ chơi, bảo thái tử không cần quá buồn, chú ý thân thể nhiều hơn mới là."
"Đúng vậy." Chu tần cũng khẽ cười nói, "Thái tử tuổi tác nhỏ, các ngươi khuyên nhiều hơn, bài vở học hành gì cũng không cần quá vất vả, nếu là sư phụ khó xử thái tử, bảo thái tử nói với ta."
"Dạ vâng"
Chu tần và Tường tần còn nói vài câu sau, liền rời đi.
Tiêu Ngọc Tộ và Mộ Dung Hi mặc dù cùng nhau luyện võ, nhưng là luyện gì lại hoàn toàn bất đồng, Mộ Dung Hi là tự bản thân luyện, sư phụ cũng không tận lực chỉ dạy, chính là chờ chàng có thắc mắc hoặc là sai lầm liền giải đáp sửa chữa ngay.
Mà Tiêu Ngọc Tộ bởi vì tuổi tác nhỏ chút, phần lớn thời điểm đều là chạy bộ, đứng tấn hoặc là kéo cung, cây cung là đặc chế không nói, còn không cho tên.
Chờ luyện xong rồi, Mộ Dung Hi đem Tiêu Ngọc Tộ đưa về Đông cung, liền ra cung về nhà, mà Tiêu Ngọc Tộ tắm rửa một cái, thay đổi quần áo bắt đầu chờ Tiêu Nguyên Mẫn.
Khi Tiêu Nguyên Mẫn đến, liền nhìn thấy Tiêu Ngọc Tộ đứng ở cửa, thấy nàng trên mặt không che giấu được vui mừng, làm cho Tiêu Nguyên Mẫn càng thêm xác định việc bản thân sắp sửa làm là đúng.
Đi đến bên cạnh Tiêu Ngọc Tộ, Tiêu Nguyên Mẫn vươn tay, chờ dắt Tiêu Ngọc Tộ, cùng hướng bên trong đi đến, "Hôm nay mệt sao?"
"Không sao." Tiêu Ngọc Tộ ngọt ngào nói, ở trước mặt Tiêu Nguyên Mẫn, bé càng như là một đứa trẻ bình thường, "Tỷ tỷ đâu? Nghe nói tứ ca bắn tên thua tỷ tỷ."
Trong giọng nói mang theo đắc ý, như là người thắng chính là bé vậy.
"Tỷ tỷ cũng không sao." Tiêu Nguyên Mẫn mở miệng nói, "Chờ dùng xong cơm, tỷ đi kiểm tra bài tập cho đệ, nếu làm không tốt, muốn phạt."
"Được."
Một bữa cơm ăn xong, Tiêu Ngọc Tộ ăn uống vui vẻ, nhưng mà Tiêu Nguyên Mẫn cũng không có ăn bao nhiêu, càng nhiều là ở chiếu cố em trai.
Súc miệng rửa tay, Tiêu Ngọc Tộ chủ động kéo Tiêu Nguyên Mẫn đi thư phòng nhỏ, đưa ra bài tập, "Tỷ tỷ xem."
"Được." Tiêu Nguyên Mẫn nhẹ nhàng vuốt trán Tiêu Ngọc Tộ một chút, bé hiện tại bộ dáng giống đứa bé chờ được khen ngợi.