Edit: Tiểu Anh
Bác sĩ Phương đã kiểm tra xong những vết thương ngoài da, liên tục đi ra đi vào, lát sau bà cầm bệnh án nhíu mày muốn tiến vào phòng bệnh.
Bà nhìn bảng nhận dạng thành phần thuốc ở trước mặt, khóe mắt giật giật. Thuốc này về mặt y học là một loại thuốc chuyên biệt, thường được sử dụng với những trường hợp đặc thù, nhưng nói theo kiểu thông thường chính là một loại thuốc kí©ɧ ɖụ©.
Bác sĩ Phương do dự một lúc, bà cũng là người từng trải, nhìn bộ dạng của Nặc Nặc như vậy, có vẻ như Cừu Lệ đã thái quá rồi. Nghĩ như vậy việc anh dùng thuốc trợ hứng cũng không phải là không thể nào, bác sĩ Phương ho khan một tiếng, đẩy cửa đi vào.
"Cừu tổng, đã có bệnh án của phu nhân, mời ngài xem."
Cừu Lệ tiếp nhận rồi hạ mắt xuống xem, anh cau mày một lúc.
"Thuốc này rất mạnh, sẽ ảnh hưởng đến cơ thể."
Cừu Lệ không biết suy nghĩ gì, vẻ mặt hoang mang trong chốc lát, sau đó là một tia hoảng loạn. Giọng anh hơi khàn: "Đã biết."
Bác sĩ Phương rời đi, trước khi đi cũng không quên nhắc nhở : "Cô ấy bị sốt, cần truyền thêm nước, sau khi truyền xong bình này thì ngài hãy gọi người vào thay cái mới."
Sau khi bác sĩ Phương đóng cửa lại, Cừu Lệ đến bên giường nắm chặt tay Nặc Nặc.
Anh biết tình trạng của Nặc Nặc không ổn, nhưng khi ngửi thấy hương rượu trong phòng, anh vô thức nghĩ rằng đến cảnh tượng Bách Diệp và Nặc Nặc cùng nhau uống rượu. Hoặc là bọn họ đã làm việc gì đó không đứng đắn.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên, dùng một chút phương thức khác có lẽ cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng dù thế nào đi nữa, anh sẽ không bao giờ sử dụng một loại thuốc mạnh như vậy.
Đêm qua là lần đầu tiên trong hơn 30 năm cuộc đời anh mất kiểm soát như vậy.
Anh nhìn thấy cô mặc váy cưới chủ động kề cận bên người đàn ông khác, nghĩ đến những lời của Tương Tân Nguyệt đêm đó, cô ta cho rằng sớm muộn gì Nặc Nặc cũng sẽ rời bỏ anh. Nặc Nặc đêm qua ý thức mông lung mà phớt lờ anh làm Cừu Lệ thực sự gần như phát điên.
Anh xoa xoa trán, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô mà lòng đau nhói.
Cừu Lệ nhẹ nhàng ra ngoài gọi điện thoại, ngay khi vừa ra khỏi phòng giọng anh lập tức trở nên lạnh lùng: "Bách Diệp đâu?"
Đầu bên kia, Tiết Tán vội vàng nói: "Bọn họ đang bị nhốt ở ngoại thành." Dù sao tùy tiện bắt giữ ai cũng là phạm pháp, nhà Bách Diệp cũng có chút thế lực, nhưng nếu không có lệnh của Cừu Lệ không ai dám thả người đi.
Cừu Lệ nói: "Đem Tưởng Tân Nguyệt nhốt ở đó luôn đi, giam cô ta riêng, vài ngày nữa tôi sẽ đến."
Tiết Tán có dự cảm không lành, nhưng anh ta vẫn kính cẩn đáp lại.
Cừu Lệ lại tiến vào phòng bệnh của cô, anh luôn ghi nhớ lời bác sĩ, thỉnh thoảng cho cô uống ít nước và làm ẩm môi cho cô. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô vẫn còn vài vết bầm xanh tím, anh nhẹ nhàng lướt qua gò má mềm mại của cô, lần đầu tiên không biết phải dùng biểu tình gì đối mặt với cô.
Anh tự nhận mình trời sinh đã mang tính cách nổi loạn, ba mẹ anh cũng không quan tâm đến anh. Nếu ba mẹ không bị sát hại, có lẽ anh đã sống cả đời không lo cơm ăn, áo mặc như những cậu ấm khác.
Anh đặt bàn tay nhỏ xinh trắng nõn của cô lên môi, nhẹ nhàng hôn lên bàn tay ấy.
Lần đầu tiên trong lòng anh cảm thấy tội lỗi, đau đớn và bất lực.
Anh biết rằng mình không bình thường, kể cả lần đầu tiên gặp Nặc Nặc. Anh và Trương Thanh Đạc đua xe trở về, tất cả mọi người đều hét lên vì phấn khích, nhịp tim vì hưng phấn mà đập nhanh chỉ có trái tim trong l*иg ngực của anh là vẫn bình lặng từng nhịp đều đặn.
Anh hầu như không bao giờ cảm thấy có lỗi với bất cứ ai, không phải vì anh không bao giờ làm những điều xấu xa, mà bởi vì không có bất cứ điều gì trên đời khiến anh để tâm.
Hiện tại anh muốn bảo vệ cô nhưng chính anh cũng là người làm tổn thương cô.
Nếu cô biết mình phải chịu oan uổng như vậy, cô sẽ đau khổ biết bao.
Cừu Lệ chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi như vậy, anh thừa nhận rằng anh sợ cô tỉnh dậy và khi đó trong đôi mắt cô sẽ ngập tràn sự hận thù với anh.
Anh thậm chí không thể chịu đựng được hận ý của cô.
Những suy nghĩ chán nản bủa vây, Cừu Lệ liền ra ngoài hút thuốc một lúc.
Anh đợi cho mùi thuốc tan hết rồi mới bước vào, nhưng thấy Nặc Nặc trên giường bệnh đã biến mất. Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, định tìm người nhưng lại nghe thấy trong phòng tắm có tiếng động nhỏ truyền đến.
Cừu Lệ đột nhiên không dám đi qua, anh sợ nghe thấy tiếng khóc cô khóc.
Chân anh cứng đờ, cuối cùng anh vẫn bước tới.
Ngoại trừ tiếng nước chảy tí tách, anh không nghe thấy tiếng gì khác. Cừu Lệ cau mày, trái tim như thắt lại, như thể bị người ta hung hăng bóp nhéo. Lẽ nào cô ở trong phòng tắm muốn tự sát ...
Ngay khi anh muốn đạp tung cánh cửa, Nặc Nặc mở cửa đi ra.
Đôi mắt cô trong veo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn đọng vài giọt nước. Trượt xuống cái cằm trắng nõn, một vẻ đẹp có chút sa sút tinh thần.
Nhưng không hề có dấu vết của vệt nước mắt nào.
Cừu Lệ theo bản năng đưa tay ra nhưng Nặc Nặc phớt lờ bàn tay anh. Bước qua anh, khó khăn trở lại giường.
Cô vừa đi rửa mặt.
Ngay khi vừa tỉnh lại điều đầu tiên cô nghĩ đến là có thứ gì đó trong cơ thể của anh... dính lên mặt cô.
Cừu Lệ này thật biếи ŧɦái.
Nặc Nặc biết đã có người giúp mình lau rửa, khi mơ màng với cơn sốt cô cảm giác được có người giúp việc giúp cô pha nước.
Nhưng cô cảm thấy không được tự nhiên, vì vậy cô đã thức dậy đi rửa mặt trước.
Sau khi cô ngoan ngoãn nằm xuống giường, Cừu Lệ tiến đến ngồi bên cạnh giường.
Lần đầu tiên Nặc Nặc thấy bộ dạng bất lực, vô thố của anh. Anh phát điên đủ rồi, lý trí cuối cùng cũng trở lại. Nhưng trong hầu hết các tiểu thuyết đều là như vậy, nam chính tổng tài luôn phải mắc sai lầm nào đó, sau đó quay lại cầu xin sự tha thứ.
Sắc mặt anh khó coi như vậy, có vẻ anh đã đoán được điều gì đó.
Nặc Nặc không ngại đổ thêm dầu vào lửa: "Tôi ngất xỉu rồi tỉnh lại trong căn phòng đó, không biết ai đã hạ thuốc. Nhưng tôi nghĩ có lẽ là kẻ đã bảo anh đến "bắt gian".
Anh cụp mắt xuống, ánh mắt anh dừng lại trên người cô, bất giác trở nên dịu dàng hơn: "Tôi đã nhốt... Tương Tân Nguyệt lại."
Nặc Nặc cũng không quan tâm đến chuyện này, tóm lại không phải cô cùng Tương Tân Nguyệt tranh giành một người đàn ông. Cô cũng hiểu rằng nếu Cừu Lệ biết, Tương Tân Nguyệt tuyệt đối không thể trốn thoát.
Tháng mười mang đến những cơn gió mát lạnh, để hít thở không khí trong lành, trong phòng không bật điều hòa mà cửa sổ được mở một nửa.
Cô nhìn tấm rèm cửa bị gió thổi nhẹ nhàng tung bay, mang đến cảm giác mát mẻ của mùa thu sau cơn mưa.
Nặc Nặc chớp chớp mắt, cuối cùng cũng nhớ ra có một chuyện mình đã quên, nhẹ nhàng nhìn về phía Cừu Lệ.
Thân thể cô cứng đờ trong chốc lát, Cừu Lệ nghe thấy cô khẽ lên tiếng: "Thuốc tránh thai."
Anh bỗng nhiên nhướng mắt lên, ánh mắt hiện lên một tia dữ tợn.
Giọng điệu âm trầm: "Nặc Nặc, em là vợ hợp pháp của tôi."
Cô lắc đầu, đôi mắt trong veo, nghiêm túc nói: "Anh cũng biết đó không phải sự thật, nếu thật sự tính thì chính anh là người cưỡng ép tôi đi lãnh chứng."
Tim anh hơi nhói lên.
Một lúc lâu sau, anh nói: "Được."
Lúc sau, có người mang thuốc tránh thai tới.
Sau khi Nặc Nặc uống thuốc xong, cô thực sự vẫn có chút bất an. Dù gì thì lần đầu tiên cũng đã hơn 24 giờ, cô chưa từng trải qua chuyện này nên không biết thuốc có tác dụng không. Cô lặng lẽ nằm xuống, trong mắt không có nhiều tia oán hận. Cô chỉ nghĩ rằng tất cả bọn họ đối với cô chỉ là những nhân vật trong một cuốn sách. Một câu chuyện trên trang giấy mà thôi.
Cô nói: "Anh ra ngoài đi, hiện tại tôi thực sự không muốn nhìn thấy anh."
Giọng điệu cô càng ôn hòa, trong lòng anh càng đau đớn.
Trong mắt anh tràn ngập đau khổ, nhưng anh không rời đi. Thay vào đó, anh nhẹ nhàng nói, "Tôi xin lỗi."
Cô nghiêng đầu và mỉm cười. "Không sao cả."
Cừu Lệ thà rằng cô đánh anh, mắng anh. Nhưng cô càng yên lặng, bình thản bao nhiêu thì anh càng hoảng loạn và chán nản bấy nhiêu. Dường như trong mắt cô, anh không đáng để cô hận, huống chi là những cảm xúc khác.
Anh nắm lấy tay cô và đặt lên ngực mình: "Nặc Nặc ... đừng như vậy, em có thể mắng tôi, đánh tôi, em nhìn tôi đi."
Nặc Nặc thực sự không muốn cùng anh làm cái trò bạo lực như trong mấy bộ sách võ thuật.
Cô đã nói không sao anh còn muốn như thế nào.
Cô nhăn mặt lại, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, ngọt ngào: "Ai muốn đánh anh chứ, tay tôi sẽ đau. Nếu anh muốn nghe sự thật, tôi không muốn nhìn thấy anh."
Nặc Nặc không muốn nhìn thấy phản ứng của anh. Nhưng anh vẫn không rời đi, cô cũng không để ý đến nữa, nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ. Cơn sốt của cô vẫn chưa giảm, hơi thở cô nóng rực, cô đến thế giới này với hai lần sốt và cả hai lần đều mang đến những điều xui xẻo cho cô.
Thực ra Nặc Nặc muốn bí mật gọi điện cho Khương Anh, nhưng cô không thể sử dụng điện thoại di động của mình, cô sợ Cừu Lệ sẽ theo dõi. Cô cũng sợ rằng xung quanh có sự giám sát.
Vì vậy, mấy ngày này cô yên tâm nghỉ ngơi dưỡng bệnh.
Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh sớm trôi qua, cô được xuất viện mà không còn vấn đề gì nghiêm trọng.
Dì Trần mấy ngày nay ở biệt thự đứng ngồi không yên, đám cưới đang diễn ra tốt đẹp đột nhiên bị hủy bỏ, bà vẫn đang băn khoăn không biết Cừu Lệ và Nặc Nặc có gặp phải chuyện bất trắc gì không. Kết quả là nhìn thấy Nặc Nặc trở lại, cô mặc áo len có mũ, mọi người biết cô sợ lạnh nên thích ăn mặc ấm áp.
Dì Trần thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy những vết bầm tím chưa tan trên mặt và cổ Nặc Nặc, nét mặt của bà thoáng chốc thay đổi.
Trong đầu bà quay cuồng, lập tức nghĩ đến có điều gì đó không may đã xảy ra với Nặc Nặc.
Để mà nói đó thực ra là chuyện không may, nhưng nam chính lại là người gây ra chuyện đó.
Vì vậy Nặc Nặc không nói gì với bà, chỉ gật đầu chào rồi đi vào.
Hiện tại cô phải tìm cách liên lạc với Khương Anh, mấy ngày nay cô nghĩ về Lữ Tương rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không muốn nói gì. Trong lòng mỗi người đều có lựa chọn, cô trước khi ngất đi đã nghe được nguyên nhân, cho nên không cần hỏi Lữ Tương.
Chỉ là cô bé hồn nhiên và vui vẻ trong ký ức đã vĩnh viễn ra đi.
Ngày mai phải quay lại trường, vào bên đêm, Nặc Nặc trở lại căn phòng cũ của mình.
Cũng trên tầng hai, cạnh phòng Cừu Lệ.
Biệt thự được quét dọn thường xuyên, nên dù đã rất lâu cô không trở về nhưng căn phòng vẫn rất sạch sẽ.
Nặc Nặc vẫn còn lo lắng về vấn đề giám sát, vì vậy cô kiên nhẫn không gọi cho Khương Anh. Buổi tối cô tắm rửa rồi lên giường, chưa kịp ngủ thì đã thấy bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa phòng.
Nặc Nặc ho khan - cổ họng cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Dù sao thì anh cũng vẫn mặt dày bước vào.
Giọng người đàn ông trầm thấp vang lên: "Nặc Nặc."
Nặc Nặc không muốn để ý tới anh, nhưng cô cũng không muốn trở mặt với anh vào lúc này, hy vọng trở về nhà đã ở ngay trong tầm tay. Một khi cô rời đi, anh sẽ chỉ là một nhân vật trên trang sách, một nhân vật hư cấu tức giận thì có liên quan gì đến cô.
Bởi vậy cô giương đôi mắt đen láy yên lặng nhìn anh.
Nặc Nặc biết rằng người đàn ông này có tình cảm với cô, mặc dù cô không biết tình cảm đó sâu đậm đến mức nào, nhưng hẳn là lúc này anh sẽ không động đến cô nữa.
Anh khẽ chạm vào má cô và nhẹ nhàng dỗ dành cô: "Ngủ tiếp đi em?"
Cô lắc đầu.
Anh nuốt nước bọt như thể có điều gì khó nói. Ngay khi lời nói phát ra từ miệng anh, Nặc Nặc nghĩ anh thật không biết xấu hổ.
"Vậy thì tôi ngủ ở đây, được không?"
Câu hỏi thì có vẻ lịch sự, nhưng Nặc Nặc biết tính cách của Cừu Lệ. Đối với anh, không có sự khác biệt giữa việc cô từ chối và không từ chối.
Cô kéo chăn bông che kín người, giọng điệu rầu rĩ: "Anh muốn ngủ trên sàn nhà ư?"
Trước sự ngạc nhiên của cô, Cừu Lệ không hề do dự: "Đúng vậy."
Sau đó Nặc Nặc nhìn thấy người hầu mang chăn đệm đặt dưới đất, Cừu Lệ thực sự có ý định ngủ trên sàn nhà.
Cô biết rằng loại cố chấp này của anh hết thuốc chữa rồi, dứt khoát không quan tâm đến anh nữa.
2508 words
06/03/2022