Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 19-2: Dấu vết (2)

Edit: Daisy

Trong mắt Nặc Nặc mang theo vẻ mê mang, Cừu Lệ đang nói cái gì vậy chứ? Nhưng ánh mắt của anh thật nguy hiểm, mà cô lại sợ tên bệnh tâm thần này gần chết cho nên chỉ có thể lắc đầu nói: "Tôi không hiểu."

Giữa hai hàng lông mày trở nên âm u, biểu cảm của anh cũng trở nên lạnh lẽo cứng rắn: "Cảm thấy ở bên tôi khiến em uất ức cho nên nhớ mãi không quên anh trai nhỏ Hàng Duệ?"

Nặc Nặc trợn to mắt nhìn anh.

Bốn mắt chạm vào nhau, ánh mắt của Cừu Lệ lạnh lùng khiến cô run lên. Hàng Duệ? Tại sao anh lại chú ý tới Hàng Duệ? Rõ ràng cô không bỏ trốn cùng Hàng Duệ, cũng chưa từng nhắc tới tên cậu ở trước mặt anh.

Vậy mà Cừu Lệ vẫn biết đến sự tồn tại của Hàng Duệ.

Chuyện khiến Nặc Nặc lo lắng nhất đã xảy ra, tuy người làm việc dưới trướng Cừu Lệ rất thích cô, đối xử với cô rất tốt nhưng dù sao bọn họ cũng là người của anh, được anh trả lương. Mấy câu của Tống Liên hồi chiều nhất định đã truyền đến tai Cừu Lệ.

Dựa theo tính cách như bị tâm thần này của anh ta, nói không chừng nổi hứng lên lại muốn gϊếŧ chết Hàng Duệ.

Tuy Hàng Duệ so với các bạn cùng tuổi thì có vẻ rất lợi hại, nhưng nếu đặt cậu ở trước mặt Cừu Lệ, thì cậu lại vô cùng yếu đuối, không hề có sức phản kháng.

Cô không thể để Hàng Duệ bị cuốn vào mớ rắc rối này.

Nếu Cừu Lệ cảm thấy khó chịu vì sự tồn tại của Hàng Duệ thì chắc chắn những ngày tháng sau này của cậu sẽ không được bình yên như trước nữa.

Nặc Nặc nhịn xuống nhút nhát, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh.

Cô biết thời điểm này mình không nên cầu xin, nếu cô cầu xin thì Cừu Lệ sẽ biết cô để ý tới Hàng Duệ. Nặc Nặc không ngốc, đến tận bây giờ mà anh chưa gϊếŧ cô thì phần lớn là do anh có hứng thú với cô.

Cô lắc đầu, làm ánh mắt uỷ khuất của mình tràn ngập chân thành: "Tôi không cảm thấy ấm ức, là tự tôi cảm thấy mình không xứng với Cừu thiếu. Còn Hàng Duệ á, cậu ta rất kiêu ngạo, tôi mới không thèm thích cậu ta."

Ánh mắt của anh không hề thay đổi, tựa như đang quan sát xem lời thổ lộ của cô có thật lòng hay không.

Nặc Nặc thấp thỏm nhìn anh.

Anh cười: "Nặc Nặc, em coi ông đây là thằng ngốc à? Còn dàm giở trò với tôi? Sợ tôi gϊếŧ chết thằng nhãi đó?"

Trong lòng Nặc Nặc đau khổ vô cùng, tên nam chính này thật khó bị lừa!

Người khác xuyên sách không phải vậy sao? Nam chính ngu ngốc đến nỗi vì nữ chính mà đầu rơi máu chảy, đoạn tuyệt với người nhà à?

Tên Cừu Lệ này lại lạnh nhạt tàn khốc, tâm tư thì thâm trầm.

Ngón tay Nặc Nặc bấu lấy góc áo của mình, không dám nhìn thẳng anh nữa: "Tuỳ anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ."

Trong chớp mắt, bầu không khí bỗng trở nên an tĩnh.

Cừu Lệ đột nhiên bật cười, sờ sờ gương mặt của Nặc Nặc: "Đùa em chút thôi, làm em sợ rồi à?"

Nặc Nặc không có cách nào bỏ qua cảm giác lạnh lẽo truyền từ đầu ngón tay của anh, cô biết, anh không hề nói giỡn.

Nhưng nếu cô không xem chuyện này là giỡn thì người xui xẻo chỉ có thể là Hàng Duệ.

Nặc Nặc ngước mắt, nhẹ nhàng lắc đầu.

Ngón tay của anh dời xuống, cười hỏi: "Nặc Nặc sợ tôi sao?" Cuối cùng lòng bàn tay của anh dừng lại trên môi cô.

Trên mặt Nặc Nặc còn mang theo lớp trang điểm của "Tống Nặc Nặc", môi cùng sắc mặt hồng hào, ánh mắt của anh sâu thẳm, anh thật sự rất quyến luyến cảm giác mềm mại của cô.

Đáng tiếc Nặc Nặc lại không để anh hôn.

Ngay cả hôm lễ thành nhân anh cũng chưa đυ.ng qua nơi này, giữa trưa nay cũng không kịp. Cô ghét nước miếng của anh, trưa nay đút nước cho cô anh đã biết.

Nặc Nặc chán ghét anh, sợ hãi anh.

Loại ấn tượng này rất khó thay đổi, cố tình bảo bối nhỏ này tính cách lại quật cường, đánh chết cũng không muốn dây dưa với anh.

Thằng nhãi Hàng Duệ kia phải giữ lại, cô có hảo cảm với Hàng Duệ cũng không sao cả, thậm chí đây chính nguyên nhân khiến cô lá mặt lá trái* với anh.

Lá mặt lá trái: tráo trở, lật lọng, không trung thực.

Cô còn quá ngây thơ, nếu cô thật sự chẳng thèm để ý Hàng Duệ thì đáng lẽ ra cô nên hung hăng tát anh một cái, có lẽ anh sẽ tin cô ghét tên Hàng Duệ kia. Nhưng rõ ràng cô chán ghét mà lại lựa chọn nhẫn nhịn, bởi cô biết anh vô tình.

Cừu Lệ cười, vậy cô cứ tiếp tục nhịn vì tên Hàng Duệ kia đi.

Bằng không Nặc Nặc sẽ không cho anh chạm vào người cô, ngay cả liếc mắt nhìn anh một cái cũng không thèm.

Mà chỉ cần người ở trong ngực anh thì chính là người của anh.

Khiến cô và thằng nhãi kia không còn liên quan gì chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.

Nặc Nặc sợ hắn gần chết nhưng cô lại hiểu quá rõ tên bệnh tâm thần này, vì thế chỉ nhỏ nhẹ đáp: "Không sợ."

Anh sung sướиɠ cong cong môi: "Vậy sau này anh cũng không doạ em nữa, được chứ?"

Nặc Nặc muốn chửi hắn một trận, nhưng lại không dám: "Vâng."

Anh nói: "Ngoan một chút, chờ em đủ tuổi thì chúng ta sẽ kết hôn."