Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 18-2: Người đàn ông của cô (2)

Edit: Sel

"Một tháng?" Sắc mặt Tống Liên thay đổi liên tục, lại nhớ tới người đàn ông ác ma kia, cuối cùng cũng không thể tỏ ra vui vẻ như bình thường được nữa.

Dưới tình huống này mạng sống mới là thứ quan trọng nhất, rất khó để cô ta tính kế cướp đoạt tình yêu.

Nhưng dựa vào đâu Tống Nặc Nặc có thể sống vui vẻ, còn cô ta phải nơm nớp lo sợ từng ngày như vậy?

Cừu Lệ mê luyến Nặc Nặc, dù cô coa chạy trốn anh cũng không gϊếŧ cô mà còn coi cô như trân bảo mà đối xử, điều đó chứng minh anh luyến tiếc.

Nhưng chắc chắn Cừu Lệ sẽ không để yên cho Nặc Nặc nếu biết cô cho anh đội nón xanh*.

(*đội nón xanh: cắm sừng, nɠɵạı ŧìиɧ)

Rốt cuộc không lâu trước đây chính tai Tống Liên đã nghe thấy Tống Nặc Nặc tỏ tình với Hàng Duệ, mà Hàng Duệ cũng không phải không quan tâm như đã biểu hiện ra bên ngoài.

Thấy Nặc Nặc muốn lên lầu, Tống Liên đột nhiên mở miệng: "Chiều nay tan học Hàng Duệ có hỏi cô ở đâu, tại sao không đi học."

Nặc Nặc kinh ngạc quay đầu lại, chớp mắt. Hàng Duệ? Sao có thể chứ?

Hàng Duệ rất ghét cô, ngay cả nói nhiều một câu cũng không muốn, thì làm sao có thể hỏi cô sao không tới đi học? Là Tống Liên lừa cô sao?

Tống Liên thấy ánh mắt nghi ngờ của cô thì tức giận: "Tin hay không tuỳ cô, tôi trả lời là không biết."

Nặc Nặc nghĩ nghĩ rồi gật đầu, đột nhiên có chút khẩn trương nhìn mẹ Trần bên cạnh.

Mẹ Trần nghiêm mặt nhìn dưới sàn nhà, một bộ như không nghe thấy gì.

Nặc Nặc nghĩ thầm, vất vả lắm mới kéo được Hàng Duệ ra khỏi chuyện này, hiện tại tương lai của cậu tươi sáng, cô không thể để cậu gián tiếp đắc tội với Cừu Lệ.

Nặc Nặc thấy Tống Liên định nói gì nữa, trong lòng căng thẳng vội đổi đề tài: "Buổi chiều tôi ngủ quên, mai sẽ nói với chủ nhiệm sau. Bây giờ đi ăn cơm chiều đi, lát nữa còn tiết tự học buổi tối."

Tống Liên nhìn Nặc Nặc, một lúc lâu sau mới gật đầu nói: "Được."

Trong lòng Tống Liên hơi thoải mái, hoá ra Tống Nặc Nặc cũng có lúc sợ.

Quả nhiên là cô không biết tí gì về những việc xảy ra vào buổi chiều, chỉ cho rằng mình ngủ quên.

Tống Liên cảm thấy Tống Nặc Nặc vẫn chưa buông được Hàng Duệ, rốt cuộc bao lâu nay cô chưa từng nỗ lực học tập, nay lại chăm chỉ hăng hái như tiêm máu gà.

Nếu không phải muốn ở bên Hàng Duệ thì Tống Nặc Nặc cũng không cần phải tranh đua như vậy, dù sao ở bên Cừu Lệ cô muốn gì được đó.

Nếu Tống Nặc Nặc thật sự không thích Cừu Lệ mà thích Hàng Duệ, lại biết thêm việc mà Cừu Lệ làm với cô trưa nay thì nhất định sắc mặt của Nặc Nặc sẽ rất vi diệu.

Nhưng Tống Liên cũng chỉ dám nghĩ vậy thôi chứ chẳng dám hó hé một lời.

Hai chị em lòng mang tâm sự ngồi ăn cơm chiều, ngoài mặt vẫn cố duy trì bình tĩnh.

Sau đó tài xế lái xe đưa các cô đến trường học.

Nặc Nặc chủ động tìm chủ nhiệm xin lỗi, lần này là cô sai nên không có cách gì biện giải, bởi vậy mặc kệ Triệu Lệ nói gì cô cũng vô cùng thành khẩn mà nhận mọi sai lầm.

Triệu Lệ cũng không biết nên làm gì cô, thở dài: "Trong khoảng thời gian này em nghiêm túc nghe giảng khiến cô rất vui, hy vọng việc trốn học này sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa. Cố gắng nỗ lực, cô cũng hi vọng em có thể thi được vào một trường đại học tốt."

Nặc Nặc ngơ ngẩn, sau một lúc vành mắt có chút nóng.

Tuy Triệu Lệ rất nghiêm khắc, cũng không đủ khoan dung, thậm chí phần lớn giáo viên đều có tật xấu là coi trọng thành tích. Nhưng Triệu Lệ vẫn tính là một giáo viên tốt.

Nặc Nặc chân thành nói cảm ơn với cô.

Trên đường quay lại lớp học, đèn ở hành lang đã được bật lên, trong lớp học sinh đang chăm chú đọc sách.

Bởi vì là lớp 12 cho nên bảng phía sau được dán rất nhiều biểu ngữ.

Nặc Nặc nhìn lướt qua, mấy biểu ngữ này cũng giống hệt như ở thế giới thực của cô.

"Không chịu nỗ lực thì sau này bức tường nhà người ta sẽ là do mình xây!"

Cô nhìn một chút, trong mắt sinh ra ấm áp.

Mặc kệ là thế giới nào, mọi người đều nỗ lực chiến đấu vì tương lai như nhau, ngẫm lại thì đây chính là một sự kiện khiến nhiệt huyết sôi trào.

Bảng trên có dán một quyển lịch đếm ngược, mỗi ngày xé một tờ.

Nặc Nặc rất thích xé quyển lịch đó, với người khác nó thể hiện cho ngày thi đại học đang tới gần.

Còn với cô, đây chính là đếm ngược số ngày cô sẽ rời xa Cừu Lệ.

Nếu tạm thời không thể trở về thế giới thực thì cô cũng có thể chọn đại học ở thành phố B.

Mà Hàng Duệ nhìn thấy Nặc Nặc cũng không nói gì, thậm chí còn chẳng nhìn nhiều thêm một cái.

Nặc Nặc xấu hổ nghĩ, chắc cậu chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi.

Mà ý Tống Liên muốn biểu đạt lại là ý khác.

Nặc Nặc cũng không chủ động bắt chuyện với cậu, cô phải cách xa cậu mới đúng.

Cô thở dài, không muốn nghĩ nữa.

Hy vọng cuộc sống của Hàng Duệ sau này sẽ trôi chảy, không cần phải giống với kết cục trong sách.

-

"Hàng Duệ?" Cừu Lệ hỏi lại, sắc mặt nhìn không ra vui buồn.

Mẹ Trần đúng sự thật nói lại: "Tống nhị tiểu thư nhắc đến tên này."

Tuy bà rất thích Nặc Nặc nhưng dù sao bà cũng là người làm cho Cừu Lệ chứ không phải cho cô.

Thật lâu sau Cừu Lệ lạnh lùng cười, ném mạnh cây bút xuống đất, kiều chân dựa lưng vào ghế.

Anh gọi điện thoại phân phó: "Tra xem Hàng Duệ là ai."

Kết quả buổi tối nhận được tư liệu, khiến anh tức đến bật cười.

Giỏi lắm, lúc nào cũng ra vẻ chán ghét, ghê tởm anh, nhưng trong mắt lại có một thằng nhãi miệng còn hôi sữa.

Tống Nặc Nặc chưa thấy anh tức chết nên chưa chịu bỏ qua đúng không?

Cừu Lệ cười nhạo một tiếng: "Tống Liên thích diễn xiếc, trước tiên cứ quan sát đã, nếu quá đà thì trực tiếp ra tay. Sau đó dạy cô ta làm thế nào để kẹp chặt đuôi làm người."

Gương mặt của mẹ Trần nhiều năm nay chưa có biểu tình gì, nay lại có một tia nhảy nhót khó phát hiện: "Vâng, thiếu gia."

Cừu Lệ nới lỏng cà vạt.

Tuy Tống Liên thích châm ngòi, Cừu Lệ cũng biết đây là cô ta cố ý muốn anh biết. Nhưng việc này cũng không phải là giả.

Bây giờ trong lòng anh đang dấy lên một ngọn lửa.

Thậm chí còn thô tục nghĩ: Đm Tống Nặc Nặc.

Cừu Lệ hít vào một hơi, miệng vết thương trên lưng còn ẩn ẩn đau. Tất cả đau đớn này là cô mang đến cho anh, nhưng cô không hề biết điều mà sống quá tự tại.

Đôi mắt Cừu Lệ đen nhánh.

Cô chạy anh đuổi cũng không sao, anh còn cảm thấy như vậy rất tình thú. Nhưng nếu có một ngày cô dám cắm lên đầu anh một cái gì đó...

"Tan làm."

Trợ lí kinh ngạc, đại boss cuồng công việc sao có thể về trước giờ tan làm thế này?

Cừu Lệ hiểu được ánh mắt của cậu ta, nhẹ nhàng "xuỳ" một tiếng.

So với công việc nhạt nhẽo này anh lại càng thích dạy dỗ lại cô gái nhỏ nhà mình, dạy cô nên đối xử với người đàn ông của cô như thế nào mới đúng.