Edit: Sel
Tống Liên nhớ tới thiếu nữ tuyệt sắc đêm hôm qua, lại ngơ ngác nhìn Tống Nặc Nặc đã trang điểm xong, còn kém xa với "Tống Nặc Nặc" của đêm hôm qua, cô ta cơ hồ sắp bị cảm giác khó chịu ăn mòn.
Rõ ràng xinh đẹp như vậy còn cố tình trang điểm thành bộ dạng này.
Dựa vào cái gì chưa? Những thứ mà cô ta nỗ lực theo đuổi thì Tống Nặc Nặc lại có được một cách quá dễ dàng?
Bây giờ Tống Nặc Nặc còn có xu hướng nâng cao thành tích học tập, ưu thế duy nhất của Tống Liên có thể hơn Tống Nặc Nặc chính là thành tích, nhưng nếu có một ngày ngay cả thành tích cũng không duy trì được nữa thì Tống Liên không biết lúc đó mình sẽ khó chịu đến cỡ nào.
Chỉ có một người là thật lòng vui vẻ.
Lữ Tương cười híp cả mắt lại: "Oa Nặc Nặc giỏi thật, nhanh như vậy đã tiến bộ không ít. Quá lợi hại."
Khoảng thời gian này Nặc Nặc cố gắng học hành như thế nào cô nàng đều thấy được. Cho nên khi biết thành tích của Nặc Nặc được cải thiện, Lữ Tương là thật lòng vui vẻ.
Lữ Tương là người duy nhất khiến Nặc Nặc cảm thấy ấm áp.
Nặc Nặc cũng cười cười gật đầu: "Chúng ta cùng nhau cố gắng."
Lữ Tương vui tươi hớn hở đồng ý, một bộ dáng tràn ngập nhiệt tình.
Nhưng Triệu Lệ lại phát hiện người đứng nhất lớp - Hàng Duệ có chút không bình thường.
Cô gọi cậu đứng dậy trả lời, nhưng cậu chỉ nhàn nhạt đáp một câu: "Xin lỗi cô Triệu, em không nghe rõ."
Triệu Lệ có chút tức giận, cảm thấy nam sinh này mới vừa đạt được thành tích tốt đã bắt đầu mơ màng, cứ đà như này không sớm thì muộn thành tích cũng tụt dốc không phanh.
Vì thế, cô cũng không hề thiên vị cậu là học sinh giỏi mà bỏ qua việc cậu không chú ý, cứng rắn nói: "Vậy em đứng nghe giảng đi."
Đây là lần đầu tiên Hàng Duệ bị phạt đứng, nhưng biểu cảm trên mặt cậu vẫn không thay đổi, lạnh nhạt thờ ơ với ánh mắt của mọi người xung quanh.
Mà tất nhiên tất cả học sinh trong lớp đều đang tò mò một vấn đề.
Học bá bị phạt đứng là một chuyện, nhưng rốt cuộc là việc gì mới khiến cậu thất thần?
Đầu tháng mười, cây ngô đồng trong sân trường cũng đã bắt đầu úa vàng.
Từ góc độ của Hàng Duệ có thể nhìn thấy tóc đuôi ngựa của thiếu nữ, còn có ngón tay trắng nõn đang cầm bút kia.
Cô đang làm đề thi toán, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Đường thẳng cô vẽ trên giấy nháp cũng thẳng tắp.
Từng bước giải của cô đều chính xác rõ ràng.
Hàng Duệ còn có thể nhìn thấy vành tai nho nhỏ tinh xảo của cô, trắng nõn đáng yêu đến nỗi khiến người ta muốn xoa nắn.
Cậu vội dời tầm mắt, có chút chật vật.
Hàng Duệ nghĩ tới mùa hè vừa rồi, Tống Nặc Nặc tỏ tình bị cậu từ chối, lúc ấy cô rất tức giận nhưng vẫn không phục: "Cậu chờ đó, tôi nhất định sẽ thi cùng trường đại học với cậu. Dù cậu không hẹn hò với tôi thì cũng không được ở bên người khác!"
Lúc đó cậu không thèm để ý, đến bây giờ nghĩ lại lỗ tai lại nóng lên.
Cô nghiêm túc sao? Cho nên bây giờ mới cố gắng như vậy?
Bị bệnh vẫn cố gắng làm bài thi.
Triệu Lệ nói cái gì cậu cũng không nghe rõ nữa rồi.
-
Giữa trưa tan học Nặc Nặc trở về biệt thự, mẹ Trần xụ mặt: "Tiểu thư, Cừu thiếu vẫn còn ở bệnh viện."
Nặc Nặc không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến nam chủ cả.
Việc đêm hôm qua nói không có gì thì chính là giả.
Thứ đồ kia của anh tuy chưa đi vào nhưng quần áo của Nặc Nặc cũng đã bị cởi sạch sẽ, những gì không nên nhìn anh cũng nhìn hết rồi.
Ở hiện thực ngay cả yêu sớm Nặc Nặc còn chưa thể nghiệm qua, cô vẫn luôn muốn yêu đương với một người có tính cách hoà ái dễ gần, sau đó cũng giống như bao người khác, kết hôn rồi sống một cuộc sống thật bình yên.
Nhưng Cừu Lệ quá lạnh lẽo, quá nguy hiểm.
Không hề giống với mẫu người trong mộng của cô.
Cái đó tạm thời không nói đến, với hành động của anh vào đêm qua, đặt ở trong bá tổng văn thì chỉ là một tình tiết, nhưng đối với Nặc Nặc thì đó chính là tội ác.
Đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ cảm giác đáng sợ khi bị môi lưỡi nóng rực của anh lướt trên từng tấc da, đáng sợ đến nỗi cô không muốn tiếp xúc thêm lần nào nữa.
Bởi thế khi nghe mẹ Trần nhắc đến Cừu Lệ, cô nhẹ giọng nói: "Tôi về phòng học bài."
Mẹ Trần tức gần chết.
Bà không thể không thừa nhận, bà rất thích cô gái nhỏ Tống Nặc Nặc này.
Vừa lễ phép vừa biết tôn trọng người khác, cười rộ lên đôi mắt cũng cong cong, khiến trái tim bà cũng mềm nhũn. Nặc Nặc rất ngoan ngoãn khiến ai cũng yêu thích, nếu cô trở thành nữ chủ nhân của căn biệt thự này thì chắc chắn Cừu thiếu sẽ bớt khó ở.
Bảo bối nhỏ này Cừu thiếu nuông chiều còn không kịp.
Mẹ Trần giữ chặt Nặc Nặc: "Tiểu thư, tôi đã mang cơm trưa của cô đến chỗ Cừu thiếu rồi, cô đến đó ăn cùng cậu ấy đi."
Nặc Nặc: "...Tôi không đói."
"Tiểu thư, em gái cô đến bệnh viện thăm Cừu thiếu, việc này không hợp lẽ thường lắm. Nghe nói cô ấy còn muốn đến đây ở, Cừu thiếu dù sao cũng là anh rể của cô ấy, tiểu thư không chăm sóc chồng tương lai của mình mà lại để chuyện này cho em gái, nếu truyền ra ngoài thì e rằng không được hay."
Nặc Nặc ngẩn người, nhanh như vậy mà Tống Liên đã tới bệnh viện rồi?
Không nghĩ tới cốt truyện bị lệch lớn như vậy, nữ chủ cũng chủ động hơn rồi.
Nặc Nặc chỉ mong Cừu Lệ sẽ trở thành em rể mình chứ không phải chồng mình.
Thấy vậy Nặc Nặc vô cùng vui vẻ, cảm thấy quyết định ở nhà học bài của mình vô cùng chính xác, nam nữ chủ cần có không gian riêng để bồi dưỡng tình cảm mà.
Nhưng Nặc Nặc cũng rất đói bụng, vậy là cô lại phải trải qua những tháng ngày không có cơm ăn rồi.
Nặc Nặc thở dài, có lẽ cô chính là vị hôn thê của tổng tài xui xẻo nhất trên đời này, một khi anh ta không vui thì ngay cả cơm cô cũng không được ăn.
Nhưng cô cũng không thèm so đo với anh...dù sao cô cũng tốt bụng, không chấp nhặt tiểu nhân.
Nặc Nặc yên lặng lấy số tiền thừa lúc trước mua mĩ phẩm ra để mua một cái bánh mì gặm qua cơn đói này.
Cả buổi chiều Tống Liên cũng không đến trường học.
Tới giữa trưa ngày hôm sau Nặc Nặc nhận được điện thoại của Cừu Lệ.
Anh giống như đã không nhịn được nữa, lạnh giọng ra lệnh: "Lăn đến đây. NGAY LẬP TỨC!"
Nặc Nặc vô cùng đau đớn nhét nửa cái bánh mì còn chưa ăn xong vào cặp, uể oải đi theo tài xế đến bệnh viện.
Khi đó là đầu tháng 10, gió thu thổi vào người có chút lạnh. Đồng phục của Nặc Nặc to rộng, tóc mái bị gió thổi nhẹ nhàng đong đưa.
Cô nhìn cảnh vật lướt nhanh ngoài cửa sổ xe, mọi thứ ở thế giới này đều giống như ở hiện thực.
Mọi thứ ở đây đều là thật sao?
Cô vươn tay, tiếp được một chiếc lá vàng đang rụng trước cửa bệnh viện.
Lúc Nặc Nặc mở cửa phòng bệnh ra, hoàn cảnh vô cùng xấu hổ. Tống Liên cũng ở đây, hơn nữa còn đang gọt táo cho nam chủ.
Nặc Nặc đóng cửa lại, ánh mắt lạnh lẽo của Cừu Lệ dừng ở trên người cô.
Cô rũ mắt không muốn nhìn thấy anh, một phần là do chuyện đêm trước, đúng thật là cô không thể nào quên nổi cảm giác lúc ấy.
Còn lại chính là nam nữ chủ đang ngọt ngọt ngào ngào ở bên nhau, tự dưng gọi cô tới làm cái gì?
Hai người này đúng là trời sinh một đôi, đều khiến cô chán ghét như nhau.
Động tác gọt táo của Tống Liên hơi khựng lại, lưỡi dao xẹt qua khiến ngón tay của cô ta bị rách da, máu cũng bắt đầu thấm ra.
Tống Liên "a" một tiếng, che lại ngón tay.
Cuối cùng Cừu Lệ cũng chịu chia cho cô ta một ánh mắt, nhìn thấy tay cô ta đầy máu tươi thì tỏ vẻ chán ghét.
Nặc Nặc nghĩ thầm, anh đúng là lòng lang dạ sói, xấu xa bỉ ổi.
Cừu Lệ: "Em tới gọt đi."
Nặc Nặc còn đang nghi ngờ mình nghe lầm, nhưng ngay sau đó tên xấu xa bỉ ổi kia đã lạnh lùng nói tiếp: "Tống Nặc Nặc, em muốn ông đây mời em sao?"
Tống Liên cắn răng đi ra ngoài băng bó miệng vết thương, đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy mất hết tự tôn khi ở trước mặt Tống Nặc Nặc.
Cấp dưới của Cừu Lệ đưa cho Nặc Nặc một con dao gọt hoa quả mới. Nặc Nặc nhìn Cừu Lệ, mà anh cũng đang nhìn cô.
Cừu Lệ cũng không sợ cô lại thọc thêm một dao nữa vào người anh.
Mà Nặc Nặc cũng không dám.
Cô cầm lấy quả táo mà Tống Liên đang gọt dở lên.
Nặc Nặc nghĩ thầm, tay cô còn chưa rửa, nếu anh đã muốn ăn thì đừng ngại dơ.
"Ném quả đó đi. Em gọt quả mới cho tôi."
Cừu Lệ quả thật cảm thấy máu của Tống Liên cũng ghê tởm hệt như con người của cô ta vậy.
Nặc Nặc khẽ "ừ" một tiếng, sau đó lấy một quả mới từ khay đựng hoa quả rồi bắt đầu lột vỏ.
Đồ trứng thối, không cho cô ăn cơm còn muốn ngồi mát ăn bát vàng được cô hầu hạ. Nằm mơ đi.
Cô cắn răng, cũng "vô ý" cắt phải tay mình.
Còn cố tình kêu lên, sau đó lại "vô ý" lau máu lên quả táo.
Ngay cả cô còn cảm thấy ghê, trong lòng đắc ý vô cùng, liếc mắt muốn nhìn phản ứng của Cừu Lệ.
Nhưng anh lại đang cười: "Tống Nặc Nặc."
"Hả?"
Trái tim của Cừu Lệ cũng sắp bị sự đáng yêu của cô làm cho mềm nhũn rồi: "Nhóc đáng yêu."
Vẻ mặt Nặc Nặc mờ mịt nhìn anh.
Người đàn ông nâng bàn tay bị thương của cô lên, sau đó ngậm ngón tay đang chảy máu vào trong miệng.
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác vừa ướt vừa mềm khiến da đầu Nặc Nặc tê dại.
Ngay sau đó thiếu chút nữa Nặc Nặc đã nhảy dựng lên. Tên biếи ŧɦái này còn dám liếʍ liếʍ.
Quá kinh khủng.
Anh không cảm thấy ghê thì cô cũng sắp nôn ra rồi.
Nặc Nặc vội rút ngón tay ra, bên trên vẫn còn dính nước bọt của Cừu Lệ.
Hiếm khi cô chán ghét một người như vậy, thậm chí nhìn ngón tay của mình còn không vừa mắt, cảm thấy nó đã lây dính hơi thở của tên tâm thần kia vậy.
Vốn dĩ vết thương này không sâu, một lúc sau đã không còn chảy máu nữa.
Cô vứt quả táo kia đi, sau đó chạy vào toilet kì tay đủ 3 lần.
Lúc cô đi ra, ánh mắt của Cừu Lệ không còn mang theo ý cười như vừa rồi nữa mà vô cùng lạnh lẽo liếc cô một cái.
Mẹ Trần đứng ở đối diện xụ mặt nói: "Thức ăn đã chuẩn bị xong rồi ạ."
Cừu Lệ đã ăn xong, thức ăn này là chuẩn bị cho Nặc Nặc.
"Lại đây ăn cơm rồi đến trường học."
Nặc Nặc biết hành động vừa rồi của mình sẽ làm tổn thương người khác. Nhưng người bình thường cũng không liếʍ ngón tay cô, không phải anh nên bày ra vẻ mặt chán ghét sao?
Nặc Nặc không muốn chọc giận anh, ngoan ngoãn ăn xong. Dù sao cơm cũng ngon hơn bánh mì.
Thất trung có dành thời gian cho học sinh lớp 12 ngủ trưa, bởi vì còn có tiết học buổi tối, nếu không nghỉ ngơi tốt đến buổi chiều sẽ không chịu được. Vì thế cho dù đã vào tháng mười nhưng buổi chiều 2 giờ 30 mới vào giờ học.
Nặc Nặc rất mệt, hơn nữa Cừu Lệ không cho đi thì cô cũng không có cách nào rời khỏi đây.
Đã vài ngày sống trong lo lắng cùng sợ hãi, cô cũng không được ngủ ngon.
Cảm mạo còn để lại chút di chứng, hô hấp cũng không được thông thuận.
Cừu Lệ ngồi ở trên giường xem kế hoạch của công ty, giống như đã quên mất sự tồn tại của cô.
Nặc Nặc ngồi ở cửa sổ cách anh rất xa, gió thu nhè nhẹ, cô ghé vào trên bệ cửa sổ, buồn ngủ đột nhiên đánh úp lại, cô không cưỡng lại được, dứt khoát nằm bò xuống ngủ
-
Tống Liên càng nghĩ càng không cam lòng, lúc biết được mình sẽ được đến nhà Cừu Lệ ở, cô ta đã mừng như điên. Nhưng ngay sau đó lại được thông báo rằng đó chỉ là ở tạm, khoảnh khắc ấy giống như bị hất thẳng một cốc nước lạnh vào mặt vậy.
Biết tin Cừu Lệ bị thương, Tống Liên cắn răng đi đến bệnh viện.
Nhưng tâm trạng hai ngày nay của Cừu Lệ không được tốt, anh còn bảo cô ta cút xa một chút, giữa trưa hôm nay đột nhiên lại gọi cô ta tới.
Tống Liên còn chưa kịp vui vẻ, Tống Nặc Nặc lại xuất hiện.
Trái tim cô ta như rớt xuống đáy cốc, rốt cuộc cô ta cũng biết tại sao Cừu Lệ lại gọi mình đến.
Tống Liên băng bó xong, cứ thế đứng đừ người ở trước gương hồi lâu.
Thật ra cô ta là người có lòng tự trọng rất mạnh, Cừu Lệ đối xử với cô ta như vậy, cô ta không nên quay lại nữa.
Cô ta nên từ chối, nói với anh rằng cô ta không thèm khát anh đến như vậy. Nhưng cô ta biết khi mình nói ra những lời này, anh sẽ cười lạnh một cái, sau đó cả đời này cả hai người sẽ không có bất cứ tiếp xúc nào nữa.
Tống Liên không cam lòng.
Cô cảm thấy người đàn ông kiêu căng ngạo mạn đó phải là của mình.
Tống Liên lại quay về phòng bệnh.
Bảo tiêu do dự một chút, bọn họ không rõ thân phận của Tống Liên nhưng cũng không cản cô ta lại.
Tống Liên cũng không dám tin vào những gì mình đã thấy.
Cổ áo của đàn ông bá đạo kia cởi hai nút, Nặc Nặc ở trong l*иg ngực của anh, áo đồng phục to rộng bị anh cởi xuống bả vai, lộ ra bả vai trắng nõn mềm mại, anh cúi đầu xuống, mê muội liếʍ mυ'ŧ.
Bộ dáng bảy phần say mê.
Tay anh đặt trên eo thon của cô, một bộ yêu chết người trong lòng, bộ dáng thành kính si mê.
Tống Liên khϊếp sợ nói không nên lời.
Anh...anh...
Nhìn dáng vẻ của Tống Nặc Nặc không giống như chỉ là ngủ như bình thường.
Nhưng thiếu nữ 18 tuổi, da trắng như sứ, phấn má hồng nhạt xinh đẹp, xinh đẹp đến kì cục.
Tống Liên rốt cuộc không nhịn được nữa: "Anh đang làm gì vậy?"
Cừu Lệ ngẩng đầu, trên môi anh còn mang theo vệt hồng không bình thường.
Thần sắc anh nguy hiểm nhìn Tống Liên, ánh mắt kia khiến cô ta run lên, lùi về phía sau 2 bước theo bản năng.
Cừu Lệ cúi đầu hôn Nặc Nặc một cái sau đó cẩn thận kéo áo của cô lên rồi để cô dựa vào lòng mình.
Nặc Nặc ở trong l*иg ngực anh không hay biết gì cả, vẫn ngủ ngon lành.
"Cậu ta làm sao vậy?"
Cừu Lệ cười cười: "Tống nhị tiểu thư, cái gì nên nói cái gì không nên nói, tôi nghĩ là cô tự hiểu rõ."
"Cô không thấy cái gì cả, Nặc Nặc chỉ đang ngủ trưa thôi."
"Nếu em ấy không cẩn thận biết gì đó rồi đến cãi nhau với tôi. Thì trong hai ngày sẽ có tin tức tổng giám đốc phá sản nhảy lầu, biết đâu lại trùng hợp là Tống Chiêm. Nghe đã hiểu chưa?"
Sắc mặt Tống Liên trắng bệch.
Cô ta cũng không biết làm cách nào để thốt ra ba chữ: "Tôi hiểu rồi."
Người đàn ông này quả thật là ma quỷ.