Edit by Sel
Cả người Nặc Nặc ướt đẫm, Cừu Lệ nhìn cô một cái, không mảy may dao động.
Cô ôm chặt hai tay, áo đồng phục bị ướt khiến cô trở nên xấu xí cũng không thành vấn đề gì, may mắn là không bị lộ cảnh xuân.
Nặc Nặc cảm nhận được Cừu Lệ rất không vui, phảng phất giống như có người đập nát món quà quan trọng của anh, cho nên đối với ai anh cũng bày ra sắc mặt không tốt, cũng chẳng thèm để ai vào mắt.
Tuy Trương Thanh Đạc ngả ngớn gọi Nặc Nặc là tiểu mĩ nhân, nhưng lòng của hắn lại theo Trần Thiến. Tự nhiên cũng không dám đắc tội với cô ta mà nói giúp Nặc Nặc.
Bách Diệp khe khẽ thở dài.
Cô gái nhỏ cúi thấp đầu, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Cô còn chưa thành niên đi?
Mặc áo đồng phục nghĩa là đang còn đi học, mà tính tình của Cừu thiếu ai cũng biết, động phải người của anh chắc chắn sẽ không có kết cục đẹp.
Bách Diệp thấp giọng dặn dò nhân viên công tác: "Mang vị tiểu thư kia đi thay áo khoác."
Đã sắp vào tháng 10, thời tiết chuyển lạnh, cả người Nặc Nặc cũng hơi run lên.
Bị người ta ức hϊếp thành như vậy cô còn không được phản kháng.
Hai mắt nóng lên, cô lại cứng rắn nuốt nước mắt ngược trở lại.
Khi Bách Diệp nói ra câu ấy cô cũng nghe được. Cho nên lúc nhân viên công tác dẫn cô đi thay quần áo, cô nhỏ giọng nói cảm ơn với hắn.
Ban đầu Bách Diệp cũng không quá để ý đến cô.
Rốt cuộc so với ánh sáng kiều diễm của Trần Thiến bắn ra bốn phía, cô chẳng qua chỉ là một thiếu nữ khả ái xinh xắn.
Chính là giây phút nghe thấy giọng nói của cô, Bách Diệp ngước mắt, trong mắt mang theo ý cười. Giọng nói của cô rất dễ nghe, mềm như dính mật, rất ngọt, không tạo cảm giác khó chịu cho người nghe.
Là giọng nói khiến đàn ông dễ dàng say đắm.
Nặc Nặc vừa đi được vài bước, cổ tay đã bị người khác mạnh mẽ nắm lấy.
Đau đến nỗi cô hít ngược một hơi.
Cô quay đầu lại liền đối diện với hai tròng mắt lạnh như băng của Cừu Lệ.
Cừu Lệ nhìn cô, nhưng nói lại là nói cho Bách Diệp nghe: "Người của tôi, không cần cậu phải lo lắng."
Bách Diệp không dám trêu chọc anh, chỉ có thể im lặng đồng tình cho Nặc Nặc, sau đó cúi người nói với Cừu Lệ: "Xin lỗi."
Đôi mắt thanh triệt của Nặc Nặc nhìn chằm chằm Cừu Lệ.
Cô mím môi.
Cô bị Trần Thiến ức hϊếp, Cừu Lệ cũng không thèm giúp cô, bây giờ người muốn giúp cô lại bị liên luỵ ăn mắng oan.
Từ trước đến nay cô chưa từng gặp qua người đàn ông nàp đáng ghé như vậy.
Tính chiếm hữu của anh rất mạnh, từ đêm mưa cô cùng Hàng Duệ chạy trốn cô đã biết.
Trong lòng cô vô cùng chán ghét anh, hận không thể cắn anh một ngụm cho hả dạ, nhưng lại không dám biểu hiện ra mặt.
Không phải chỉ còn 8 tháng nữa thôi sao? Cố gắng chịu đựng một chút thì nửa đời sau không cần gặp anh nữa.
Cô tức giận, trong lòng Cừu Lệ cũng xuất hiện một ngọn lửa không tên.
Cho nên lúc bọn họ trở về, Cừu Lệ cũng không ngồi siêu xe của anh mà kéo Nặc Nặc vào trong xe thường ngày đưa đón cô đi học.
Sắc mặt của anh lạnh băng đáng sợ, sợ tới mức lúc tài xế mở cửa xe cũng không dám hé răng nói lời nào.
Nhưng Nặc Nặc lại ngọt ngào chào hỏi: "Chào chú Vương."
Trong mắt chú Vương có ý cười hiền từ nhưng cũng không dám trả lời.
Nặc Nặc ngồi bên cạnh Cừu Lệ.
Dáng người cao lớn thon dài của người đàn ông rất có tính áp bách, cô vừa rét vừa chán ghét anh, cho nên cố tình ngồi sát vào một góc, quay mặt nhìn ra cửa sổ.
Hai chân thon dài của Cừu Lệ gác lên nhau, nghiêng đầu nhìn cô.
Má hồng của cô đã tái nhợt, sắc môi cũng không còn kiều diễm như lúc trước.
Nhìn cô lúc này vừa chật vật vừa xấu xí.
Ánh mắt của anh quá mức chuyên chú, khiến Nặc Nặc như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Trong xe vô cùng yên tĩnh, đèn neon bên ngoài cũng bắt đầu sáng lên.
Ánh đèn hoa mỹ xẹt qua mắt cô, trong mắt cô lại là một mảnh ôn nhu ấm áp, càng thêm rực rỡ lung linh.
Thế mà Cừu Lệ lại không cảm thấy cô xấu.
Năm nay mùa hè ở thành phố B thật sự trôi qua quá nhanh, đầu thu ngoài ý muốn có chút lạnh. Lúc Cừu Lệ ở công ty, ngoại trừ áo sơmi anh còn khoác theo một chiếc áo gió mỏng.
Anh giơ tay cởi bỏ áo khoác.
Sau đó Nặc Nặc lại nghe tên bệnh tâm thần này nói: "Lại đây!"
Nặc Nặc quay đầu nhìn anh.
Anh cởi một cúc áo, thần sắc trong mắt cũng nhu hoà một chút, anh cũng không tính toán đưa áo khoác cho cô. Nặc Nặc lại nhìn l*иg ngực của anh. Ý của Cừu Lệ chính là muốn cô chủ động nhào vào ngực mình.
Nặc Nặc ghét anh muốn chết.
Có bị điên mới ôm anh.
Cái ôm này tốt nhất vẫn nên để dành cho Tống Liên thì hơn.
Nặc Nặc lắc đầu: "Trên người tôi ướt đẫm rồi, như vậy sẽ làm bẩn quần áo của ngài."
Cừu Lệ nghe xong, hai tròng mắt trầm xuống. Sau đó bỗng ép sát về phía cô, ánh mắt mang theo ý vị nghiền ngẫm: "Tống Nặc Nặc, cô nói thích tôi là giả. Thật ra cô rất chán ghét tôi đúng không?"
Nặc Nặc cắn môi: "Không phải."
Anh lạnh nhạt vạch trần: "Nói dối."
Nặc Nặc không biết gạt người, cô cũng không biết làm cách nào để lừa được anh.
Sau một lúc lâu, mặt cô đỏ lên, vành tai cũng chuyển thành màu hồng phấn: "Thật sự không có..."
Cừu Lệ xuỳ một tiếng: "Vậy cô cũng bao dung thật."
Nặc Nặc mở to hai mắt nhìn anh, hoá ra anh cũng biết là anh đối xử với cô không hề tốt một chút nào.
Cô ôm chặt hai tay, mắt rũ xuống, cũng không cãi lại.
Trong lòng Cừu Lệ còn lạnh hơn sắc mặt của anh hiện giờ, hoá ra cô thật sự chán ghét mình.
Ha.
Tim Cừu Lệ giống như bị người khác cầm một cây kim châm một cái vậy.
Cô tặng anh ba bạt tai, còn khiến anh thất vọng như vậy, tới giờ phút này, khi biết Nặc Nặc chán ghét mình, cảm giác đau đớn như từ trong lòng chui ra, không thể giấu diếm được nữa.
Không phải là cô không hiếm lạ gì cái ôm của anh sao?
"Dừng xe!"
Chú Vương vội vàng dừng xe lại.
Nặc Nặc nghe được mệnh lệnh lạnh băng của người đàn ông: "Xuống xe, tự mình đi bộ về biệt thự."
Khi đó còn cách biệt thự một đoạn đường.
Đèn đường tối tăm, bên ngoài lại bắt đầu nổi gió.
Anh nhìn Nặc Nặc, nhưng Nặc Nặc cũng không thèm liếc anh một cái, bình tĩnh mở cửa xe đi xuống.
Cô biết nếu như mình lại cầu xin anh, hoặc là ôm anh giống như lần trước, anh chắc chắn sẽ đổi ý. Nhưng cô không muốn, lúc này cô đã chán ghét anh đến đỉnh điểm rồi.
Đi bộ về cũng được.
Nặc Nặc vừa xuống xe đã cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
Áo khoác đồng phục của cô vẫn còn ẩm ướt.
Gió thổi qua dán vào người vô cùng khó chịu.
Cô chịu đủ rồi, hành vi động một tí là giày vò này của nam chủ đáng lẽ phải làm với Tống Liên, nay lại đổ hết lên người cô.
Nặc Nặc cũng không thèm liếc anh một cái, tự mình đi về phía biệt thự.
Trong xe, sắc mặt Cừu Lệ đã lạnh giống như kết băng.
Chú Vương có chút đau lòng, tuy ông sợ Cừu Lệ, nhưng mấy ngày hôm nay đón đưa Nặc Nặc, thiếu nữ ngoan ngoãn, nói chuyện lại ngọt ngào khiến ông yêu thích không thôi. Vì thế ông mới căng da đầu nói: "Cừu thiếu, người tiểu thư vẫn còn ướt, bên ngoài trời gió to như này về nhất định sẽ bị ốm. Hơn nữa tiểu thư còn nhỏ chưa hiểu chuyện..."
"Câm miệng, lái xe."
Chú Vương không còn cách nào khác đành phải khởi động xe.
Xe chạy vọt qua bên người Nặc Nặc.
Cô dụi mắt, thanh âm nức nở lúc này mới tràn ra: "Đồ xấu xa."
Tốt cuộc tuổi cô cũng không lớn, tính cách lại đơn thuần. Nguyên thân 17 tuổi nhưng cô cũng mới có 18.
Tuy nhà Nặc Nặc không giàu có, nhưng ba mẹ đều rất thương cô. Cô xuyên vào sách lâu như vậy, đã bị anh gϊếŧ một lần, bị anh giày vò không biết bao nhiêu lần, ăn không đủ no, bị người khác đẩy xuống nước, lúc này còn phải đi bộ về biệt thự.
Ở hiện tại có người nhà vô cùng yêu thương cô, còn có người bạn thân đối xử với cô rất tốt.
Nhưng trong sách này chỉ có tên nam chủ bệnh thần kinh, mỗi lần phát điên lại nghĩ cách giày vò cô.
Xe chạy được một lúc, Cừu Lệ lại ra lệnh dừng xe.
Bầu trời đêm của thành phố B không có nổi một ngôi sao.
Trong ban đêm an tĩnh, Cừu Lệ không nói lời nào, chú Vương cũng không dám hé răng.
Cừu Lệ hút xong một điếu thuốc, phía sau mới xuất hiện bóng dáng của cô.
Cừu Lệ ngước mắt: "Ông đi hỏi xem cô ta đã biết mình sai ở đâu chưa?"
Chú Vương nhanh chóng xuống xe, lúc này Nặc Nặc đã rét đến phát run, cả hai bàn chân đã sớm mất đi cảm giác.
Nghe chú Vương nói xong, cô tức muốn khóc.
Mạch não của tên biếи ŧɦái này đúng là khôbg giống với người thường. Đối với Cừu Lệ mà nói, chỉ có chuyện cả thế giới này sai, chứ nhất định không có chuyện anh sai.
Khẩu vị của Tống Liên cũng nặng đô lắm mới yêu nổi một người đàn ông vô lý như thế này.
Cô tức giận đến nỗi không còn từ nào để hình dung.
Chú Vương nhỏ giọng khuyên: "Hay tiểu thư cứ nhận sai đi, nếu không Cừu thiếu..."
Giọng nói của Nặc Nặc mang theo nức nở, cô hít hít cái mũi: "Cháu tự đi bộ về cũng được."
Cùng lắm thì lại chết một lần, trọng sinh bắt đầu lại từ đầu. Nếu may mắn còn có thể xuyên trở về thế giới thực, cô có chết cũng không muốn cầu xin anh.
Lúc cô đi ngang qua xe, sắc mặt của Cừu Lệ đã không thể thối hơn nữa.
Cừu Lệ mạnh mẽ mở cửa xe, anh thân cao chân dài, đi vài bước đã đuổi kịp được Nặc Nặc. Lạnh mặt bế ngang cô lên ném vào trong xe.
Sau đó Cừu Lệ cũng ngồi vào: "Lái xe."
Nặc Nặc bò dậy, vành mắt đỏ bừng, nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi, cô co rúm người lại, thu mình vào trong góc.
Cũng không thèm nhìn anh.
Đêm hôm ấy cô cũng không biết mình về bằng cách nào, đần độn vào phòng tắm, sau đó cả người lúc nóng lúc lạnh.
Lúc mơ mơ màng màng cô còn đang suy nghĩ, ngày hôm sau là kì thi khảo thí thì phải.
Ngày hôm sau tỉnh lại, tình huống của cô đúng là không ổn lắm.
Cả người Nặc Nặc không có sức lực, cô sờ sờ cái trán, hơi nóng một chút.
Nhưng Cừu Lệ không ở nhà, từ đêm hôm đó cô cũng không gặp lại anh.
Tan học Nặc Nặc tự mua thuốc hạ sốt cho mình.
Ngày thứ ba Thất trung bắt đầu kì thi tháng, Nặc Nặc nhìn bài thi trước mắt, cả người giống như bị say xe.
Nặc Nặc kiên trì đến buổi chiều ngày thứ tư, cuối cùng cũng thi xong. Lúc này cô đã chịu không nổi nữa, mệt mỏi ghé mặt lên bàn.
Cô thật sự muốn nghỉ ngơi một lát.
Ở bàn cuối cùng, Hàng Duệ buông bút, ánh mắt chuyển đến trên người Nặc Nặc.
Hơi hơi nhíu mày.
Cậu để ý hai ngày nay mặt cô hồng bất thường, cả người không có tinh thần.
Nhưng cô vẫn kiên trì làm xong bài thi.
Cậu không tài nào đọc nổi đề thi nữa, trong đầu lại nhớ tới chuyện trước đây, lúc ấy hai mắt cô sáng ngời, hỏi cậu có thể giảng bài cho cô không.
Mấy ý nghĩ lung tung rối loạn ấy cứ thay phiên lui lui tới tới trong đầu Hàng Duệ, cuối cùng cậu rũ mắt, cầm lấy bút tiếp tục giải đề.
-
Thật vất vả mới thi xong.
Lúc Nặc Nặc choáng váng trở lại biệt thự, chỉ vừa mới mở được cái cửa, đầu óc cô đã bắt đầu quay cuồng sau đó dần dần mất đi ý thức.
Trước khi ngất đi cô còn nghĩ.
Thân thể này giống hệt với cô ở hiện thực, có uống thuốc hạ sốt cũng vô dụng.
Bệnh tình giống như còn nặng thêm.
Thật là khó chịu.
Mẹ Trần là người đầu tiên phát hiện Nặc Nặc đang nằm dưới sàn nhà.
Khuôn mặt nhỏ của cô sốt đến nỗi đỏ bừng, mẹ Trần từ trước đến nay nghiêm khắc cũng phải ngẩn người. Sau đó nhanh chóng dìu Nặc Nặc đi vào phòng.
Mấy ngày hôm nay không biết Cừu thiếu đi đâu, cũng không thèm trở về.
Mẹ Trần cũng không dám tự ý đưa Nặc Nặc tới bệnh viện.
Thái độ của Cừu thiếu đối với Nặc Nặc khiến mọi người không dám tự tiện quyết định về tất cả những gì liên quan đến cô.
Cừu thiếu chán ghét Nặc Nặc sao?
Bà ở Cừu gia làm việc đã hơn 20 năm, biết rõ tính tình của Cừu Lệ ra sao, trước nay cũng kiên quyết phục tùng theo mệnh lệnh. Cho dù Cừu thiếu nói không cứu, để mặc cho cô chết, bà cũng không cãi lại dù chỉ một câu.
Nhưng mẹ Trần lại nghĩ tới sáng nào Nặc Nặc cũng ngoan ngoãn gọi bà một tiếng "mẹ Trần", trong lòng lại không nỡ.
Bà xụ mặt, bê rượu trắng vào.
Giúp Nặc Nặc lau người.
Lau tứ chi sẽ khiến nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống.
Hô hấp của thiếu nữ trầm trọng, hoàn toàn không có ý thức.
Mẹ Trần lau chân tay cho cô xong, lại bắt đầu lau cổ.
Mẹ Trần nghĩ nghĩ, lại giúp Nặc Nặc rửa mặt.
Bà nghĩ tới mấy cô gái bây giờ ra khỏi cửa đều đã trang điểm kĩ càng, Nặc Nặc sốt cao, đi học vẫn còn trang điểm. Mẹ Trần liền cảm thấy người trẻ tuổi bây giờ thật khó hiểu, giống y như con dâu của bà vậy.
Bà sợ Nặc Nặc ngủ không thoải mái, cầm lấy nước tẩy trang trên bàn bắt đầu rửa mặt cho cô.
Cái bà dùng chính là nước tẩy trang của Nặc Nặc.
Là loại nước tẩy trang chuyên nghiệp, dành riêng cho mĩ phẩm chống nước.
Mãi cho đến khi mẹ Trần rửa sạch lớp trang điểm, gương mặt nhỏ tuyệt sắc kia của Nặc Nặc mới chậm rãi hiện ra.
Mẹ Trần nhìn đến nỗi ngây người.
Quá xinh đẹp.
Lông mi dài đen nhánh cong vυ't, má hồng trắng nõn động lòng người, khoé mắt có một viên lệ chí, nhu nhu nhuyễn nhuyễn, kiều diễm ướŧ áŧ.
Sau khi mẹ Trần nhìn xong, theo con mắt phụ nữ trung niên của bà, cô gái này có năm phần giống Nặc Nặc lúc bình thường, nhưng xinh đẹp hơn mọi ngày rất nhiều, thậm chí còn có chút yêu khí, quá câu nhân.
Quả thật giống như hai người khác nhau.
Kỹ thuật trang điểm của Nặc Nặc sao có thể xấu như vậy, không làm mình đẹp hơn thì thôi, còn khiến bản thân trở nên xấu hơn.
Mẹ Trần xụ mặt nghĩ, xinh đẹp như vậy rồi còn trang điểm làm gì nữa?
Tới tận buổi tối Nặc Nặc vẫn không tỉnh, nhiệt độ cũng không giảm.
Mẹ Trần nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ trong chăn kia, nghĩ thầm, vẫn nên thông báo cho Cừu thiếu biết vậy.
Sel: Bắt đầu từ chương sau ngược nam theo yêu cầu của mọi người nha 🌝