Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 2: Ma quỷ

Editor: Sel

Sáng sớm, bên ngoài Tống gia được bao phủ một tầng sương. Nặc Nặc kinh hoàng mở mắt ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến trước gương.

Trong gương là một gương mặt quen thuộc, là mặt của Nặc Nặc.

Nhưng mà trong khung ảnh bên cạnh, lại là gương mặt của Tống Nặc Nặc. Nụ cười của Tống Nặc Nặc tươi sáng rạng rỡ, có năm phần giống với Nặc Nặc, đây cũng là phòng của cô ấy.

Nặc Nặc suy sụp ngồi ở trên sàn nhà.

Xong rồi...

Đêm qua cô xuyên thành Tống Nặc Nặc, cũng coi như biết Cừu Lệ vì sao lại gϊếŧ mình. Nếu cô tồn tại sẽ khiến nam chính cảm thấy nguy hiểm, nên hắn ta dứt khoát trừ khử một người ngoài xuyên đến như cô.

Nhưng mà Nặc Nặc sau khi chết đi cũng không trở về thế giới thực, mà cô vẫn như cũ là Tống Nặc Nặc.

Sao lại thế này?

Lịch để bàn bị xé đi một tờ, bên trên là nét vẽ nghịch ngợm - ngày 18 tháng 9.

Cửa bị một người dùng sức gõ, giọng nói chê cười của người phụ nữ ngoài cửa vang lên:

"Tống Nặc Nặc, đừng tưởng cứ ở trong đó ăn vạ thì sẽ không có việc gì. Chỗ Cừu thiếu, mày nhất định phải đi, không đi cũng phải đi. Nhanh lăn ra đây cho tao!"

Nặc Nặc nghe thấy hai chữ "Cừu thiếu", theo bản năng mà run rẩy, cô nhớ tới đôi mắt không có độ ấm kia.

Không cần...... Hắn thật đáng sợ, cô sẽ chết mất.

Nhưng mà Nặc Nặc cũng hiểu rõ hoàn cảnh lúc này, cô bị nam chính bóp chết. Thời gian trong sách quay ngược lại, cô về tới thời điểm Tống Nặc Nặc còn chưa bị đưa đến bên cạnh nam chính.

Sắc mặt Nặc Nặc tái nhợt.

Chết qua một lần cũng không thể quay về thế giới thật, cô cũng chỉ có thể ở đây diễn vai Tống Nặc Nặc.

Vốn dĩ đây chỉ là một quyển truyện bá đạo tổng tài bình thường.

Nhưng sau khi xuyên vào mới biết, nam chính ở đây...

Vừa điên cuồng vừa đáng sợ, Nặc Nặc khϊếp đảm nhớ tới, thế giới trong sách vốn là một thế giới không khoa học. Mà vị nam chính này...... Chẳng lẽ còn hắc hoá? Cô đến bây giờ vẫn nhớ rõ cảm giác bị bóp chết.

Đời này cô nhất định sẽ không để chuyện này phát sinh thêm lần nào nữa.

Tổng cộng nam chính nói với cô hai câu, mà đây cũng chính là lí do cô bị gϊếŧ.

Cô không phải Tống Nặc Nặc.

Cô rất đẹp, nhân lúc tôi còn chưa có yêu cô, đi tìm chết đi.

Nặc Nặc muốn khóc, quyển sách này cũng bá đạo quá rồi.

Người khác xuyên sách cũng gặp phải những chuyện đáng sợ như vậy sao?

Nam chính cảm thấy cô lớn lên xinh đẹp liền ra tay gϊếŧ cô.

Nặc Nặc từ trên mặt đất bò dậy, nơm nớp lo sợ mà nghĩ: Sống sót, nhất định phải sống sót mà trở về.

Muốn sống, chỉ có hai con đường.

Thứ nhất, quyết không thể làm người khác phát hiện cô không phải Tống Nặc Nặc.

Thứ hai, không thể làm nam chính nảy sinh tình yêu với cô, không cần phù hợp với thẩm mỹ của hắn.

Tống Nặc Nặc trong sách, tuy rằng kết cục có hơi thảm một chút, nhưng cô ấy sống rất lâu. Còn cô sống chưa được mấy giờ đã nghẻo mất.

Người phụ nữ ngoài cửa không có kiên nhẫn thúc giục:

"Tống Nặc Nặc, mày dám không ra, còn không ra ngoài tao sẽ gọi người xông vào trói mày đấy!"

Nặc Nặc mím môi, nhìn thấy một đống đồ trang điểm của Tống Nặc Nặc, nội tâm kì dị cuối cùng cũng trở nên yên ổn.

Nếu cô không bị xuyên vào trong quyển sách này, thì sau khi học xong cô sẽ trở thành một chuyên viên trang điểm.

Ở phương diện này cô rất có thiên phú, bắt đầu từ cao trung Nặc Nặc đã đi trang điểm cho người khác để kiếm tiền.

Cô đem phấn nền ở trên má xoa đều, bắt chước thiếu nữ trong bức ảnh gần đó mà tô tô vẽ vẽ.

Lệ chí bị kem che khuyết điểm che mờ, khóe mắt hơi hơi nhếch lên, lập tức nhiều thêm vài phần rạng rỡ. Nhưng mà Nặc Nặc vốn dĩ tuyệt sắc kinh diễm lại mỹ lệ, đã biến mất không còn dấu vết.

Thiếu nữ trong gương, hoàn toàn giống Tống Nặc Nặc như đúc.

Nặc Nặc hít sâu một hơi, ổn định nội tâm nhút nhát —— Nặc Nặc, mày có thể.

Nặc Nặc mở cửa, người phụ nữ ngoài cửa còn chưa đi. Bà ta khoảng chừng 40 tuổi, trang điểm rất đậm.

Trái tim Nặc Nặc như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng người đàn bà kia chỉ nhăn chặt mi: "Tống Nặc Nặc, mau mặc cái váy ngày hôm qua đi."

Nặc Nặc gật đầu, vội vàng đáp: "Được."

Thật sự có thể! Người đàn bà này hẳn là mẹ của nữ chính, nếu ngay cả bà ta cũng không nhận ra, vì vậy khả năng người khác nhận ra cô không phải Tống Nặc Nặc cũng không cao.

Nếu có một ngày bị phát hiện, thì Nặc Nặc có thể nói với bọn họ rằng Tống Nặc Nặc mà họ thấy từ trước đến nay, đều là sau khi trang điểm mới thành như vậy, bây giờ mới chân chính là cô.

Đây chính là một tấm thẻ bảo mệnh.

Nặc Nặc về phòng quả nhiên thấy một hộp quà được dùng dây nhung để gói lại.

Bên trong có một cái váy tơ lụa màu trắng.

Váy rất thích hợp cho những cô gái ở độ tuổi thiếu nữ, nhìn qua có vài phần thuần khiết.

Nhưng mà mặc vào cái váy này, Nặc Nặc liền trở thành đồ vật bị đóng gói đưa cho nam chính.

Cô nhớ tới đêm giông tố ngày hôm qua, cả người đều phát run.

Chỉ mới gặp mặt một lần, cô đã đối với nam chính Cừu Lệ sinh ra sợ hãi, đã thâm nhập trong xương cốt.

Hiện giờ muốn bảo vệ cái mạng này, thì chỉ có cách đem cốt truyện bẻ trở về.

Trở thành Tống Nặc Nặc, bị đưa cho nam chính làm bình hoa, cùng thiếu niên chạy trốn, chờ nữ chính tiếp nhận nam chính, sau đó Nặc Nặc liền không có chuyện gì nữa. Nặc Nặc lớn mật suy đoán, có lẽ cô phải hoàn thành cốt truyện mới có thể về nhà.

Nhưng mà nghĩ đến cảnh chạy trốn kia, Nặc Nặc liền run lên.

Đừng sợ nha Nặc Nặc, cô nhẹ nhàng an ủi chính mình, mày là Tống Nặc Nặc, nam chính không thích mày liền sẽ không gϊếŧ mày.

Nặc Nặc vừa xuống lầu, đã thấy nữ chính của quyển sách này - Tống Liên.

Tống Liên diện mạo nhiều lắm chỉ được gọi là thanh tú, không thể so với vẻ đẹp của Tống Nặc Nặc, nhưng ở trong quyển sách bá tổng này chính là không có đạo lý. Tổng tài bá đạo đều thích nữ chính đơn thuần thích tranh luận lại nghịch ngợm như vậy.

Tống Liên đang ăn bữa sáng, mặt mày hớn hở cùng người đàn bà vừa rồi nói gì đó.

Người đàn bà kia tên Triệu Tiệp, là mẹ ruột của nữ chính Tống Liên. Không giống khi đối xử với Nặc Nặc rất hung ác, Triệu Tiệp đối với Tống Liên lại vô cùng ôn nhu: "Tốt, được, Liên Liên nhà ta cố lên."

Người đàn ông trung niên bên cạnh thấy Nặc Nặc xuống lầu, gương mặt vốn đang nhẹ nhàng bỗng đọng lại, thở dài: "Nặc Nặc, ăn bữa sáng đã."

Ông ta ở bên ngoài dưỡng tiểu tam sinh ra Tống Nặc Nặc, Tống Nặc Nặc và Tống Liên lại trùng hợp sinh cùng tháng cùng năm, Tống Chiêm vốn là đuối lý, vì thế mười bảy năm qua, mỗi khi Triệu Tiệp lôi lại chuyện cũ, ông ta liền không hề có biện pháp.

Nhưng tính cách của Tống Nặc Nặc quá ương bướng, không nghe lời, thành tích học tập cũng yếu, không dễ quản, bởi vậy quan hệ của hai cha con càng không thân thiết.

Nặc Nặc ngồi xuống, biểu tình của nữ chính cứng đờ.

Vốn dĩ tính cách của Tống Liên rất hoạt bát , cùng nam chính cũng là một đôi hoan hỉ oan gia.

Lúc này Tống Liên buông chiếc đũa: "Ba, con nghe nói Cừu Lệ không phải người tốt, nhà của chúng ta không thể đi vay ngân hàng sao? Đem cô ta đưa đến chỗ của Cừu Lệ, vốn dĩ cũng không phải biện pháp tốt. Nếu Cừu Lệ không chịu nhận vậy chẳng khác tự làm nhục mình."

Nếu là nguyên thân Tống Nặc Nặc, hơn phân nửa cô nàng sẽ cười lạnh, đưa tôi đi là không tốt, chẳng lẽ đưa cô đi thì được.

Nhưng mà lúc này người nhận nhiệm vụ lại chính là Nặc Nặc, trong mắt chứa mắt mong đợi mà nhìn Tống Chiêm.

Nếu không đi theo cốt truyện thì chính là tốt nhất, hiện tại cô chỉ cần nhớ tới Cừu Lệ liền sợ hãi.

Tống Chiêm còn chưa nói câu nào, Triệu Tiệp trừng mắt liếc Tống Liên một cái: "Con thì biết cái gì, mau ăn cơm, ăn xong thì đi học. Nhớ rõ xin nghỉ cho Tống Nặc Nặc ."

Mấy cái ngân hàng của người quen có thể mượn đều đã mượn, nhưng mà lần này công ty thiếu hụt quá lớn, toà án cũng sắp tuyên cáo phá sản, Cừu Lệ không ra tay, công ty nhỏ của Tống gia chỉ có thể đóng cửa.

Nặc Nặc cúi đầu.

Nhớ tới ngày trên tờ lịch trong phòng, hôm nay là thứ năm, vốn dĩ phải đi học.

Tống Liên không lên tiếng nữa, bộ dáng có chút không vui: "Con ăn no rồi."

Tống Chiêm đưa hai chị em ra cửa.

Ông lái xe đưa Tống Liên đến trường học trước, tới cổng trường Thất Trung, nữ chính đồng phục hai màu xanh trắng đan xen đi vào trong.

Tống Chiêm quay đầu lại, liền thấy Nặc Nặc một thân váy trắng, qua cửa sổ, nhìn cổng trường người đến người đi.

Nặc Nặc rất an tĩnh, bộ dáng cũng ngoan ngoãn.

Tống Chiêm nghĩ đến chuyện kế tiếp mà Nặc Nặc phải đối mặt, rốt cuộc cũng nảy ra một tia đau lòng, ông miễn cưỡng trấn an nói: "Đừng sợ, Cừu tổng là người hơi lạnh nhạt một chút thôi."

Nặc Nặc dừng một chút, gật gật đầu: "Con biết rồi, ba."

Hai người đều biết đây là nói dối.

Cừu Lệ người này, thanh danh ở thành phố B này chính là có tiền cùng với thủ đoạn đặc biệt tàn nhẫn.

Mà đến lúc này Nặc Nặc mới biết được, hôm nay là sinh nhật của Cừu Lệ, đây là bữa tiệc sinh nhật 30 tuổi của hắn.

Cô ngẫm lại ở trong sách mình mới mười bảy tuổi, ở hiện thực cô cũng chỉ vừa tròn mười tám, nhất thời có chút im lặng.

Trong mấy cuốn tiểu thuyết bá đạo tổng tài này, 30 với 18, sẽ khiến người đau.

Sau đó tổng tài bá đạo bóp chết cô. Đúng là đau thật.

Tống Chiêm để cô cầm hộp quà, sợ con gái mình lại phát tác tính tình ương bướng, làm mọi chuyện hỏng thêm, vì thế nghiêm mặt: "Nặc Nặc, con biết rồi đấy, công ty còn nợ hơn một ngàn vạn, nếu Cừu tổng không hỗ trợ, cả nhà chúng ta liền uống gió Tây Bắc mà sống. Ba chỉ có thể đem con đưa về chỗ của cô con."

Lời này có chút uy hϊếp, không cần nghĩ cũng biết người cô của Tống Nặc Nặc có bao nhiêu kinh khủng.

Ít nhất nguyên thân Tống Nặc Nặc sẽ sợ cái này, bằng không thiếu nữ thời kì phản nghịch sẽ không ngoan ngoãn nghe lời mà đi đến bên người Cừu Lệ.

Nặc Nặc không phải diễn viên, cô sẽ không diễn kịch, chỉ có thể tận lực làm biểu tình của mình thoạt nhìn hoảng loạn một chút: "Ba, con hiểu rồi."

Đây là căn biệt thự đêm qua, cũng chính là nơi mà Nặc Nặc tử vong.

Nhưng mà không giống với lúc đó đó giông tố đan xen, giờ phút này này quả thực đây chính là chỗ xã giao hình mẫu của xã hội thượng lưu.

Vô số siêu xe ngừng ở ngoài cửa, trong hoa viên cúc Ba Tư nở rộ.

Tống Chiêm không có quản cô, đi thẳng đến chỗ đám người kia bắt chuyện.

Công ty nhỏ nhà ông có nguy cơ đóng cửa, chuyện quan trọng lúc này chính là kêu gọi tiếp tế, mà đến bữa tiệc sinh nhật của Cừu Lệ, không một ai ở đây là người tầm thường, đây chính là thời cơ tốt nhất mà ông trời ban cho, mỗi phút mỗi giây đều là cơ hội.

Nặc Nặc dựa vào cạnh cửa, ngoan ngoãn ôm hộp quà, biểu tình có chút ngây thơ mờ mịt.

Cuộc sống của cô không giống với tiểu thuyết.

Ở thế giới thực, nhà Nặc Nặc rất nghèo. Ba làm việc ở công trường, mẹ xảy ra tai nạn xe cộ nên tay bị thương. Hai vợ chồng đem Nặc Nặc trở thành toàn bộ hy vọng, Nặc Nặc cũng tranh đua, từ nhỏ đến lớn ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, chịu làm việc nhà, thành tích ở lớp học đều rất nổi bật.

Cuộc sống của cô đơn thuần, lớn lên lại xinh đẹp, nhưng cô rất ngoan, ngay cả yêu sớm cũng không.

Nặc Nặc chỉ nghĩ nỗ lực học tập, mang ba mẹ ra khổ vực sâu nghèo khổ, chính là cô vừa mới thi đậu một trường đại học danh tiếng, cách ước mơ không xa thì bỗng nhiên cô lại xuyên vào trong sách, trở thành nữ phụ bi thảm Tống Nặc Nặc.

Nơi xa xỉ như thế này, Nặc Nặc chỉ thấy ở trong TV. Phòng khách phần lớn đều là người làm ăn, mọi người đều đang chuyện trò vui vẻ.

Cô mặc một thân váy trắng, đứng ở trong góc.

Tóc dài hơi xoăn, rối tung rũ ở trước ngực.

Ngoan ngoãn lại an tĩnh, cùng nơi này không hợp nhau.

Lúc đó là 10 giờ sáng, mọi người đều đang đợi Cừu thiếu —— nghe nói Cừu thiếu cùng một đám con nhà giàu còn ở trên núi đua xe.

Nặc Nặc nghĩ thầm, người người đàn ông này thích kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Nặc Nặc cúi đầu nhìn hộp quà trong tay, nó giống như rất quan trọng.

Nghe nói là đồ vật có thể làm Cừu thiếu chịu nhận cô.

Là cái gì vậy? Nặc Nặc có chút tò mò.

Khoá cửa vang lên, bên ngoài đột nhiên đẩy cửa ra, Nặc Nặc hoảng sợ, vội vàng né sang bên cạnh.

Cửa lớn mở ra.

Cô lại được nhìn thấy nam chính một lần nữa.

Cô không khống chế được lại nhớ tới cảnh hắn bóp cổ cô, cả người run bần bật.

Cừu Lệ bên người dẫn theo một đám người.

Ngày tháng chín, thời tiết còn khô nóng, thái dương hắn ướt đẫm, đồng tử đen đặc.

Đám cậu ấm thở phì phò, hô to kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Phía sau có người nói: "Cừu thiếu đúng là trâu thật, vừa mới rồi chạy nhanh như vậy, tim của tôi như sắp nhảy ra ngoài luôn ấy."

Cừu Lệ cong cong môi, đáy mắt nhạt nhẽo.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao?

Tim của hắn còn chẳng thèm đập nhanh một lần.

Trái tim trong l*иg ngực kia, nhịp đập mười phần trầm ổn. Phảng phất giống như hắn đã mất đi cảm giác hưng phấn.

Thời điểm Cừu Lệ đi vào bên trong liền thấy Nặc Nặc.

Ánh nắng nhỏ vụn từ ngoài cửa tản ra, thiếu nữ cạnh cửa gắt gao cúi đầu.

Cô ôm một hộp quà màu đen, ngón tay trắng như sứ, dùng sức nắm chặt hộp.

Thân thể còn run rẩy nhè nhẹ. Tận lực làm giảm cảm giác tồn tại, tự mình lừa dối chính mình.

Sợ hắn?

Sợ thành như vậy?

Hắn đột nhiên có chút buồn cười, nói với người đàn ông bên cạnh: "Châm cho tôi điếu thuốc."

Điếu thuốc được châm cẩn thận, Cừu Lệ kẹp ở đầu ngón tay, nhẹ nhàng búng búng.

Bước chân của hắn vừa chuyển, cố ý dừng lại ở trước cô. Quả nhiên cô run càng lợi hại hơn.

Cừu Lệ rũ mắt nhìn cô, hắn cao 1m9, cô cùng lắm cũng chỉ cao đến bả vai của hắn, bộ dáng nhút nhát sợ sệt, giống như hắn là ma quỷ tội ác tày trời.

Hắn ra lệnh, nói: "Ngẩng đầu."

Thân thể Nặc Nặc cứng đờ, nghe lời kịch kinh điển trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo.

Ngữ khí này, làm cô nhớ tới người đàn ông tàn nhẫn độc ác tối hôm qua.

Đây đúng là cuốn tiểu hủy tam quan, cmn bá với chẳng tổng.

Cô chán ghét, cũng sợ tên nam chính này muốn chết!