Mùa hè bốn năm trước, Triệu Khải Ngôn ra nước ngoài thăm cha mẹ. Trước đó anh đã tới Bắc Kinh một chuyến, bên đó có mấy người bạn học muốn gặp mặt. Mà đây xem như lần đầu tiên anh gặp cô, Nguyễn Tĩnh.
Ấn tượng lúc ấy cũng không có gì sâu đậm, nói gì thì nói cũng chỉ là một gương mặt nhìn nghiêng, tay cô đang không ngừng lau nước mắt, anh và cô chỉ đi ngang qua nhau.
Trần Văn đã đứng chờ ở cửa lớn. Vừa trông thấy anh, cô liền tươi cười chạy đến, "Cuối cùng cũng đợi được anh rồi, Triệu Khải Ngôn. Anh nói xem, bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau hả?"
"Chẳng phải đã gặp rồi sao."
Trần Văn kéo cánh tay anh, "Còn một đám người đang chờ anh đấy."
Khải Ngôn khẽ nhếch mi, "Xem ra rất được nể mặt nhỉ?"
"Ha, đấy là đương nhiên!"
Khải Ngôn biết muốn tìm một lý do đường hoàng để nhanh chóng rút lui cũng không dễ dàng gì. Hôm đó anh thực sự đã bị quá chén, hôm sau tỉnh lại mà mùi rượu vẫn còn chưa tan hết. Trần Văn lại gõ cửa đi vào, "Hôm nay em đặc biệt mời anh tới gặp một nhân vật quan trọng đấy."
"Vậy, vất vả cho em rồi!" Khải Ngôn mỉm cười. Hôm đó, hai người cùng tới trường học thăm hỏi mấy vị giáo sư. Thày dạy trước kia thấy cô gái xinh đẹp bên cạnh anh thì không khỏi trêu ghẹo, "Vẫn thay đổi bạn gái liên tục à?"
Triệu Khải Ngôn bất đắc dĩ cũng không giải thích nhiều. Thanh danh của anh ở đây vẫn luôn không được tốt đẹp gì, nguyên nhân thế nào cũng rất khó hiểu. Anh tự thấy chính mình luôn tuân thủ nghiêm túc mọi lễ nghi mà.
Trần Văn đi đằng sau cười không ngừng, "Nhìn xem, ngay cả thày giáo già cũng còn nhớ tình sử phong lưu của anh. Triệu thiếu gia quả thực vang danh khắp thiên hạ đấy!"
"Được rồi!" Khải Ngôn ngăn cô bạn lấy anh ra trêu đùa, "Đi thôi!" Khí trời tháng chín vẫn có chút khô nóng. Anh cởϊ áσ khoác vắt lên khủy tay và giơ đồng hồ lên xem. 2 giờ kém 15 phút, chuyến bay của anh khởi hành lúc bốn giờ.
Khi đi qua một bục diễn thuyết ngoài trời, Khải Ngôn không khỏi dừng chân lại.
"Sao thế?" Trần Văn cũng nghiêng đầu nhìn về phía đài cao cách đó không xa và nói, "Tân sinh viên đợt này cũng rất xuất sắc."
Người đang đứng trên đài lúc này là một nữ sinh viên ăn vận rất trang nhã. Giọng nói của cô tràn ngập sự dịu dàng, câu chữ rõ ràng, lời diễn thuyết vừa mạnh mẽ lại rất có sức hút...
Tay anh chậm rãi mơn trớn lên từng hạt gỗ đàn hương rồi chạm vào lòng bàn tay cô và nhẹ nhàng đan vào năm ngón tay của cô.
"Khải Ngôn?"
"Năm mới vui vẻ!"
Nguyễn Tĩnh nở nụ cười, "Vừa rồi đã nói chuyện với anh trong điện thoại rồi, nhưng mà gặp được anh thật tốt. Em vốn tưởng anh phải ở Anh với ba mẹ hết tết rồi mới về chứ."
Khải Ngôn nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cô và tiếp tục mở miệng, "Mấy ngày nay có kế hoạch gì không?"
"Có ạ."
Nguyễn Tĩnh bỗng thấy người bên cạnh thoáng dừng lại. Cô vừa quay đầu thì hơi thở ẩm ướt của hai người đã chạm vào nhau. Nguyễn Tĩnh run lên. Môi lưỡi của anh đã nhẹ nhàng tiến vào và mυ'ŧ lấy môi cô. Nguyễn Tĩnh thấy hơi đau đau, một cảm giác tê dại bỗng xâm chiếm toàn bộ cơ thể... Cho đến lúc độ ấm trên môi đã tan đi, Nguyễn Tĩnh mới hoàn hồn từ trong mê muội. Đối phương khẽ thở dài và ôm lấy cô,"Em lúc nào cũng có thể khiến lòng tự tin của anh sụt giảm nghiêm trọng."
Hiện tại anh đã có chút kinh hãi. Loại mê hoặc này có lẽ có từ lâu lắm rồi... Mà hiện giờ chỉ cần tưởng tượng đến cảnh ôm cô vào lòng, rung động tất nhiên là không cần phải nói, ngay cả lý trí của anh cũng trở nên vô cùng bạc nhược. Khải Ngôn thầm nghĩ, tình trạng của mình có lẽ chẳng khác gì những hôn quân thời cổ đại, anh cũng cảm thấy như vậy rất không được.
Hôm đó, hai người đi dạo một vòng quanh công viên nơi trước kia họ thường cùng nhau ăn sáng rồi cuối cùng Khải Ngôn đưa cô về nhà. Đúng lúc vào cửa thì hai người gặp phải một người đàn ông đang từ cửa sắt cạnh hoa viên đi ra. Cuộc gặp bất ngờ này làm Nguyễn Tĩnh có chút khó xử. Tưởng Nghiêm vẫn là một người có khá nhiều khúc mắc khó giải quyết. Cô có ý định tươi cười chào hỏi người đó nhưng lại phát hiện đối phương đang bất động không nhúc nhích. Nguyễn Tĩnh không khỏi kéo ống tay áo của người bên cạnh. Khải Ngôn thản nhiên đưa bàn tay phải ra trước mặt người kia, "Xin chào, anh Tưởng phải không ạ? A Tĩnh thường nhắc đến anh."
Lời thoại này thực sự có chút khó hiểu. Đối phương vẫn lạnh lùng bình thản và cuối cùng cũng đưa tay ra bắt tay với Triệu Khải Ngôn, "Xin chào!" Anh ta lại như thể lơ đãng hỏi han, "Anh Triệu, ngài Triệu Trung Diệu là..."
Khải Ngôn gật đầu một cái, "Ông ấy là cha tôi. Hai người quen nhau à?"
Tưởng Nghiêm cũng nghĩ hai người có thể là thân thích nhưng không ngờ lại có quan hệ như vậy. Ra vậy, anh ta là con nhà danh môn, là kẻ được sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng đây mà! Ha, mình dựa vào cái gì mà so được với gia đình người ta đây? Mà cái kiểu lôi sự kích động ngưỡng mộ của mình ra làm đề tài nói chuyện quả thật quá ấu trĩ, vì vậy mà vẻ mặt của Tưởng Nghiêm vẫn lạnh lùng bất động, anh cũng không hề mở miệng.
Nguyễn Tĩnh thấy thế cục như vậy liền nghĩ cách rút lui, "Anh phải ra ngoài à? Chúng tôi vào trước."
Nguyễn Tĩnh kéo Khải Ngôn đi vào bên trong. Người đằng sau không biết nghĩ gì trong đầu mà lại xoay người đi tới, một tay nắm lấy tay kia của cô. Nguyễn Tĩnh hoảng sợ kinh hãi nên nhất thời không phản ứng kịp. Mãi đến khi trên tay truyền lại cảm giác đau đớn cô mới khó hiểu nhìn thẳng vào mắt của đối phương, "Tưởng Nghiêm..."
Tưởng Nghiêm chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc. Anh không cần thứ tình cảm phụ thuộc và trói buộc đó. Nhưng mà, không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần hội họp là anh lại để ý tới cô, lúc mệt mỏi lại nhớ tới cô, lúc thành công cũng nghĩ đến cô... Có lẽ cho tới nay trong đầu anh luôn tồn tại ý nghĩ: Cô nhất định thuộc về anh. Hiện giờ, sự chú ý của cô đã dịch chuyển sang một người khác, anh cảm thấy rất mất mát, rất chán nản.
Lúc này, người đàn ông bên cạnh trầm tĩnh kéo tay anh ra, "Anh làm cô ấy đau rồi."
Tưởng Nghiêm nhìn người đó. Anh nở nụ cười và lùi lại phía sau từng bước. Đúng vậy, anh có thể làm được gì cho cô? Cho tới giờ anh chỉ gây tổn thương cho cô mà thôi...
Tưởng Nghiêm gọi một ly cà phê nhưng quên không cho thêm đường. Anh cũng không phát hiện ra sắc mặt mình đang tái nhợt. Thích Tần an vị ở phía đối diện lên tiếng,"Em không phải đã nhiều chuyện chứ? Em... Chỉ là có chút lo lắng cho anh. A Tĩnh kết hôn..."
Tưởng Nghiêm nhìn thẳng vào mắt cô rồi cuối cùng nhẹ giọng nói, "Hôm đó em đi cùng anh nhé!"
Vào một ngày đẹp trời trung tuần, tại tầng hai được trang hoàng tao nhã của một khách sạn, hơn chục người trong nhà cùng làm nhân chứng cho nghi lễ kết hôn.
Nguyễn Tĩnh mặc chiếc váy cưới màu trắng thuần khiết và ôm vừa vặn lấy cơ thể. Người đàn ông anh tuấn bên cạnh cô mặc một bộ âu phục may sẵn màu đen. Cô em họ Mạc Tuệ Tuệ lúc sau còn kéo Nguyễn Tĩnh và lén lút nói, "Anh rể thực sự là đẹp trai kinh khủng!"
Trở lại đại sảnh, dàn nhạc đang diễn tấu bài Dream Wedding. Ánh mắt của cô lướt về phía bóng hình ấy. Từ xa nhìn lại, đó rõ ràng là hình dáng tuyệt đẹp mà cô đã vô cùng quen thuộc... Nguyễn Tĩnh khẽ mỉm cười. Thật đúng là một người làm mê đảo hàng vạn hàng nghìn cô gái!
Phía sau bỗng có người gọi Nguyễn Tĩnh. Cô quay người lại. Đối phương ngại ngùng đưa một hộp quà cho cô, "Chúc mừng cô!"
"Cảm ơn!" Nguyễn Tĩnh cười với cô ấy và nhìn sang người bên cạnh Thích Tần. Anh nói, "Chúc mừng!"
"...Cảm ơn!" Cô nghe thấy Khải Ngôn đang gọi mình, "Ngại quá, xin lỗi không nói chuyện tiếp được. Hai người cứ tự nhiên nhé!"
Giữa màn đêm ồn ào náo động chốn phồn hoa, các vì sao đều được chứng kiến một mối tình trong sáng thành thật nay đã đến hồi viên mãn. Người có tình được ở bên nhau quả thực là chuyện rất đáng để vui mừng. Bởi vì hôn nhân là sự kéo dài của tình yêu, kéo dài mãi tới khi mái tóc cũng thành màu trắng xóa.