Edit: Ngân Nhi
Ngay lúc Cố Tư Ức còn
đang
cười trộm
thì
Hạ Chi Tuyển
đã
cúi người xuống bế bổngcô
lên.
Cố Tư Ức
không
kịp đề phòng nên sợ hãi kêu ầm lên, Hạ Chi Tuyển
thì
rất bình tĩnh bế công chúa,
nói
với Chu Kiêu
đang
cầm máy ảnh: “Chụp tiếp
đi.”
Chu Kiêu: Emmmmm(*)….Rốt cuộc
thì
tôi
đã
làm sai điều gì? Vung cẩu lương còn có thể thăng cấp đến độ như vậy sao?
(*)Emmmm: Ngôn ngữ mạng
hiện
nay, sử dụng trong trường hợp người ta
không
biết phải
nói
gì.
Cố Tư Ức vừa xấu hổ vừa giãy dụa
nói: “Em sai rồi…Em
không
nên cười
anh…Tha cho em
đi
mà…”
Hạ Chi Tuyển vẫn đứng yên bế Cố Tư Ức,
nói
với Chu Kiêu
đang
run người đứng đối diện: “Chụp
đi.”
Lão đại
đã
lên tiếng, Chu Kiêu tất nhiên phải nể tình rồi, liền chụp tiếp mấy kiểu.
Chụp xong, Hạ Chi Tuyển mới đặt Cố Tư Ức xuống, Cố Tư Ức
đang
định chạy trốn
thìHạ Chi Tuyển
đã
ôm lấy hông
cô
từ phía sau, mắt nhìn về phía Chu Kiêu, Chu Kiêu hiểu ý, lại chụp tiếp.
Cố Tư Ức mặt đỏ bừng, hai mắt long lanh ngượng ngùng như nai con nhìn vào ống kính.
Chu Kiêu trong thoáng chốc cũng
đã
bị phân tâm…
cô
bạn má lúm đồng tiền này, đúng là rất đáng
yêu.
Hạ Chi Tuyển
nói
nhỏ
vào tai
cô: “Kiểu này chắc
không
giống như bố mẹ chúng ta chứ?”
Cố Tư Ức: “…” Rốt cuộc là
cô
đã
tự đào hố sâu đến mức nào để hại bản thân thế này?
Hạ Chi Tuyển buông tay ra, đứng đằng sau Cố Tư Ức, giơ tay lên nắm lấy hai tai
cô.
Cố Tư Ức né ra, giận dỗi
nói: “Nào…”
Hạ Chi Tuyển vẫn
không
chịu buông mà vuốt
nhẹ
tai
cô,
nói: “Tập trung chụp ảnh nào.”
Chu Kiêu oán thán: …Người
anh
em, cậu còn có thể tạo thêm bao nhiêu kiểu nữa hả?
Cậu quay sang tìm kiếm bóng dáng của Lục Gia Diệp,
không
thể để
một
mình mình bị ăn no cẩu lương được, phải kéo theo người để ăn cùng.
không
nhìn thấy
thì
thôi, nhìn thấy rồi
thì
lại càng bực.
Lục Gia Diệp
đang
tung tăng
đi
theo sau Trịnh Bồi Bồi, chụp ảnh cho
cô
nàng.
“Tổ tông của tôi ơi, cúi thấp
một
chút, thấp chút nữa ~ Vai nghiêng sang đây, nào, cười lên ~”
“…” Chu Kiêu yên lặng quay đầu về, tiếp tục chụp ảnh cho Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức.
Chụp xong, cả bọn lại dạo chơi trong ngôi chùa
trên
đỉnh núi.
Trong đại điện, Cố Tư Ức thành tâm dâng hương bái Phật,
nói
ra những nguyện vọng của bản thân.
Thứ nhất,
cô
mong gia đình mình ai cũng bình an khỏe mạnh, thứ hai, hi vọng thành tích học tập
sẽ
bền vững
đi
lên, ba năm sau thi đỗ đại học, thứ ba, mong Hạ Chi Tuyển bình an khỏe mạnh, mọi
sự
thuận lợi.
Cố Tư Ức có phần ngạc nhiên, tại sao cậu ấy cũng nằm trong danh sách nguyện vọng của
cô
nhỉ?
Trong lúc nhất thời
không
thể nghĩ ra nguyên nhân, nhưng
cô
cũng
không
muốn tiếp tục tìm hiểu.
Cậu ấy tốt như thế, xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp nhất
trên
đời.
Cố Tư Ức
nói
ra ba nguyện vọng, sau đó thành tâm cúi đầu trước Phật tổ.
Lúc
cô
vái xong, phát
hiện
Hạ Chi Tuyển chỉ đứng bên ngoài chờ
cô
chứ
không
đi
vào trong.
cô
đi
tới bên cạnh cậu hỏi: “Sao
anh
không
vào vái?”
Hạ Chi Tuyển thoải mái đáp: “anh
không
có tín ngưỡng,
không
bái Phật.”
Cố Tư Ức: “Vậy à…Nhưng dù sao cũng đến đây rồi,
anh
vào vái
một
cái cũng tốt mà.”
“không
cần, cuộc đời
anh
sẽ
chỉ quỳ gối trước cha mẹ thôi.”
“Vậy nếu sau này bạn
gái
phạt
anh
quỳ bàn phím
thì
phải làm sao?” Cố Tư Ức trêu.
Hạ Chi Tuyển ngẩn người, biểu cảm
không
dám tin, thầm nghĩ: Em còn có cái sở thích kỳ lạ này à?
Cố Tư Ức cứ nghĩ là
anh
bị hỏi khó rồi nên bật cười ha ha.
Hạ Chi Tuyển giơ tay đặt lên đầu
cô, vuốt
nhẹ, dịu dàng
nói: “Nếu
anh
làm cho
cô
ấy giận
thì
anh
sẽ
cam tâm tình nguyện chịu phạt.”
“…” Trong đầu Cố Tư Ức
hiện
ra
một
bức tranh,
một
cô
gái
xinh đẹp hung dữ ra lệnh cho Hạ Chi Tuyển quỳ bàn phím, cậu nghe lời quỳ xuống rồi tội nghiệp lấy lòng làm hòa…Trong lòng bỗng cảm thấy hơi khó chịu, cậu ấy kiêu ngạo như vậy, sao mà biết dỗ dành người khác chứ, cho dù bạn
gái
cậu ấy có đẹp như tiên
trên
trời
đi
nữa
thìmột
người có địa vị cao như cậu
sẽ
không
bao giờ đầu hàng nhân nhượng như thế đâu!
“…!!!” Cố Tư Ức càng nghĩ càng giận, tự dưng lại tự mình làm mình khó chịu thế này làm gì cơ chứ!
Hai tiếng sau
thì
nhóm Tô Hàn cũng đến, cả bọn lại tụ tập đông đủ.
Tô Hàn cùng hai bạn nữ có nhiều thời gian rảnh dưới chân núi, buổi tối ngủ
một
giấc ngon rồi hôm nay ngồi xe
đi
lên núi, chỉ phải leo
một
đoạn ngắn, lúc leo còn thấy mệt, nhưng lên đến đỉnh
thì
sự
mệt mỏi đều tan biến hết.
Tô Hàn cảm thán: “không
hổ là ngọn núi cao 3000m so với mặt nước biển, từ đây nhìn xuống mới thấy núi non xung quanh
thật
nhỏ
bé.”
Trịnh Bồi Bồi
nói: “Này
đã
là gì, cảnh mặt trời mọc mới gọi là tráng lệ, tiếc là các cậukhông
được ngắm.”
Tô Hàn nhìn
cô
cười: “Cậu nhìn rồi đúng
không? Chỉ cần chụp ảnh cho bọn mình xem là được, mặc dù
không
thể tận mắt trông thấy, nhưng xem ảnh của cậu cũng đủ rồi.”
Trịnh Bồi Bồi vui vẻ cười vang.
Lục Gia Diệp đứng bên cạnh liếc xéo hai người họ, hừ
một
cái rồi quay đầu thưởng thức phong cảnh.
Chu Kiêu
nói: “Còn
một
cách nữa, lần sau
đi
thì
cứ ngồi xe lên núi luôn, ở qua đêm rồi sáng hôm sau ra ngoài là ngắm mặt trời mọc được rồi.”
Tô Hàn cười
nói: “Được đấy, lần sau phải tìm cơ hội thử xem sao.”
Bốn
cô
gái
ở chung
một
chỗ, tất nhiên
sẽ
không
tránh khỏi việc xúm lại chụp ảnh chung với nhau.
Trịnh Bồi Bồi kéo Cố Tư Ức lại
nói: “Cậu
đi
bảo Hạ Chi Tuyển chụp ảnh cho bọn mìnhđi.”
Cố Tư Ức nhiệt tình hưởng ứng: “Được thôi, các cậu đợi chút nhé.”
Cố Tư Ức
không
biết là Hạ Chi Tuyển trước giờ
không
thích chụp ảnh cho người khác, mỗi lần lớp có hoạt động gì, cậu đều mang theo máy ảnh, các bạn nữ ngượng ngùng tiến tới nhờ cậu chụp ảnh cho, nhưng đều bị cậu từ chối thẳng thừng.
thật
sự
là mỗi khi bị người khác nhờ chụp ảnh
thì
rất phiền, cậu biết
rõ
là chỉ cần cậu đồng ý là sau đó cậu
sẽ
hoàn toàn trở thành người chụp ảnh cho cả đội rồi, cho nên liền giữ vững nguyên tắc, kiên quyết từ chối, lâu dần
không
ai dám nhờ cậu chụp hộ nữa.
Nhưng khi Cố Tư Ức rối rít chạy đến trước mặt cậu, cười
nói: “anh
chụp ảnh cho bọn em có được
không?”
Hạ Chi Tuyển lại
không
hề do dự mà đáp: “Được.”
Nếu là
cô, mọi nguyên tắc đều chẳng là gì cả.
Trịnh Bồi Bồi cũng đoán là nếu nhờ Cố Tư Ức
thì
có hy vọng hơn, khi thấy Hạ Chi Tuyển tới,
cô
ấy lại càng thêm sáng tỏ, cậu ấy đối xử với Cố Tư Ức khác hoàn toàn so với những
cô
bạn khác.
Hạ Chi Tuyển chụp ảnh cho bốn
cô
gái
với đủ kiểu tạo dáng, còn chỉ đạo
đi
ra đứng trước mấy tòa kiến trúc đẹp để chụp nữa.
Cậu dẫn kiên nhẫn, trở thành
một
thợ chụp ảnh chuyên nghiệp và làm việc rất có tâm.
Mỗi khi nhìn vào ống kính, dường như cậu chỉ trông thấy
một
người trong số bốn
côgái
– Người đó có gương mặt trắng như trứng gà bóc, hai má ửng hồng, cười lên có lúm đồng tiền, cái mũi cao xinh xắn, bên
trên
là đôi mắt to long lanh và hàng mi dài, nhìn xuống là đôi môi
anh
đào căng bóng đỏ hồng, làm cho người ta muốn cắn
mộtcái.
Vì muốn ngắm nhìn nhiều hơn, cho nên cậu
không
hề thấy phiền mà đáp ứng mọi lờiyêu
cầu của bốn
cô
gái, chụp hết tấm này đến tấm khác.
Chơi chán ở khu chùa
trên
đỉnh núi, cả bọn chuẩn bị
đi
xuống núi.
Đến Lôi Động Bình, mấy cậu con trai trả lại áo khoác cho chủ cửa hàng rồi
đi
ra bãi đậu xe.
Chu Kiêu
nói: “Theo kế hoạch
thì
bọn mình
sẽ
đi
bộ theo
một
hướng khác để xuống núi.”
Lục Gia Diệp dùng biểu cảm như muốn gϊếŧ người để nhìn cậu bạn: “Tốt nhất là cậu hãy nuốt lại từng chữ vừa mới
nói
vào trong bụng
đi!”
Trịnh Bồi Bồi vội vàng tố khổ: “không
được,
thật
sự
không
được,
không
đi
nổi đâu, cả hôm qua lẫn sáng nay đều phải leo quá lâu, vừa nãy lúc xuống tôi còn suýt bị trượt ngã đó…”
Cố Tư Ức
nói
nhỏ: “Mình cũng
không
tự tin là có thể
đi
bộ xuống chân núi đâu.”
Tô Hàn cười
nói: “Tôi nghe theo ý kiến số đông.”
Hướng Lê lo lắng
nói: “Người ta đều
nói
là lên núi
thì
dễ xuống núi mới khó, bọn mình lên núi
đã
khổ sở như vậy rồi, liệu có xuống được
không?”
Trương Hân Dịch cũng yếu ớt đồng tình: “Đúng đó…”
Chu Kiêu nhìn đoàn tàn binh bại tướng trước mặt,
không
còn lời nào để
nói, cậu nhìn sang Hạ Chi Tuyển, Hạ Chi Tuyển
nói: “Ngồi xe xuống núi
đi.”
Bảy chọi
một, cho dù Chu Kiêu có là người lên kế hoạch
đi
nữa
thì
cũng đành phải nghe theo ý muốn của quần chúng thôi.
Ở đây có rất nhiều xe, có xe bus du lịch chạy theo giờ và cả xe riêng.
Cả nhóm quyết định
sẽ
đi
xe bus du lịch, mấy
cô
gái
lên xe, Hạ Chi Tuyển
đi
phía sau thấy chỗ ngồi gần cửa sổ có mấy người đàn ông
đang
vừa hút thuốc vừa nhìn mấy bạn nữ.
“Mấy con bé kia xinh quá…”
“Nhất là cái đứa cao nhất kia kìa,
không
biết
đã
đủ 18 tuổi chưa nhỉ? Lâu rồi
không
bắt gặp
một
đứa con
gái
xinh thế ở
trên
đường, còn đẹp hơn cả mấy đứa
trên
mạng nữa…”
“Đợi mấy đứa nó ngồi lên xe rồi thử xin số
đi.”
Mấy tên đó vừa
nói
vừa tỏ ý thèm thuồng.
Hạ Chi Tuyển dừng bước,
nói
với Lục Gia Diệp
đi
đằng trước: “Cậu bảo mấy bạn nữ xuống xe
đi, bọn mình ngồi xe riêng.”
“Hả? …Ờ ờ.” Lục Gia Diệp gật đầu đáp.
“Mình
đi
gọi xe, các cậu xuống
thì
đứng chờ nhé.”
nói
xong Hạ Chi Tuyển liền
đi
ra chỗ xe riêng, thương lượng giá cả với chủ xe.
Mấy người đàn ông ngồi
trên
xe bus còn
đang
chờ mấy
cô
bé ngồi vào chỗ rồi làm quen, nào ngờ vừa mới lên xe
thì
đã
bị bạn học bảo xuống rồi…
Hạ Chi Tuyển thương lượng giá cả xong xuôi với chủ xe, cả nhóm liền ngồi vào xe riêng.
Trịnh Bồi Bồi vừa lên
đã
nói
luôn: “Đúng là xe thuê riêng có khác, thoải mái
thật, dễ thở hơn nhiều!”
Lục Gia Diệp cũng giơ ngón cái
nói: “Nghe theo học thần là chuẩn nhất.”
So với cái xe bus với đủ loại người và sặc mùi thuốc lá ban nãy
thì
đúng là ngồi xe riêng thoải mái hơn nhiều.
Xe có 20 chỗ, 8 người ngồi rất rộng rãi.
Mỗi người chiếm luôn hai ghế,
một
chỗ để ngồi và
một
chỗ để đồ.
Cố Tư Ức ngồi ở hàng cuối cùng ghế cạnh cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài.
Trịnh Bồi Bồi
nói
chuyện với đám Lục Gia Diệp Tô Hàn ở đằng trước,
cô
không
muốn tham gia vào, chỉ muốn yên lặng ngồi phía sau thưởng thức phong cảnh.
cô
lấy tai nghe ra đeo vào,
đang
chọn nhạc
thì
bên cạnh vang lên tiếng bước chân,
côquay đầu nhìn, thấy Hạ Chi Tuyển cầm túi xách ở ghế bên cạnh
cô
đặt sang chỗ khác rồi ngồi xuống.
“Đưa
anh
một
bên.” Hạ Chi Tuyển giơ tay
nói.
Cố Tư Ức hiểu ngay, đưa
một
bên tai nghe cho cậu.
Giai điệu trong trẻo vang lên.
“Tôi nghe thấy tiếng mưa rơi
trên
sân cỏ xanh,
Tôi nghe thấy tiếng chuông tan học từ nơi xa vọng đến,
Nhưng tôi
không
nghe thấy,
Tiếng của cậu
đang
tha thiết gọi tên tôi…”(*)
(*)Những câu trong bài hát “May mắn bé
nhỏ” của Hebe Tian, ca khúc chủ đề của phim Our Times (Thời đại thiếu nữ của chúng ta), phim hay và rất cảm động về thời học sinh, nên xem nhé ^^.
Đây là bài hát chủ đề trong
một
phim điện ảnh có nội dung về tình cảm ngây thơ trong sáng của thời học sinh.
Lời ca rất đẹp và lãng mạn, chạm vào tâm hồn mỗi con người, là ca khúc rất thịnh hành.
Năm ấy Cố Tư Ức cùng các bạn học cấp hai
đi
xem bộ phim đó, xem xong mấy
cô
bạn đều mơ mộng
nói: “không
biết khi lên cấp ba có gặp được người con trai mà mình thích
không
nhỉ?”
“thật
muốn gặp được người con trai mình thích, muốn có
một
mối tình khắc cốt ghi tâm…”
Cố Tư Ức đắm chìm trong nội dung bộ phim,
nói: “Mình xúc động nhất là đoạn Chân Tâm chống lại quy định của trường học, cực kì dũng cảm, cực kì ngầu!”
“Hóa ra cậu chính là may mắn mà tôi muốn níu giữ nhất,
Hóa ra chúng ta và tình
yêu
đã
từng gần nhau đến thế,
Ngày ấy cậu
đã
quyết định chống lại cả thế giới để cùng mình tắm mưa,
Từng hồi ức đều là tình cảm chân thành
không
nhuốm bụi trần của cậu…”
Cố Tư Ức vừa nghe nhạc vừa nhớ lại mối tình ngây thơ trong bộ phim ấy…
Mu bàn tay bỗng dưng bị nắm lấy, cảm giác ấm áp truyền đến.
cô
liếc mắt sang, thấy Hạ Chi Tuyển nắm tay mình, trong đầu vẫn còn tràn ngập những cảnh ngọt ngào của bộ phim, giờ tự dưng lại được nắm tay thế này, cảm thấy bối rối như mèo bị nắm phải đuôi vậy.
Trái tim
cô
đập loạn nhịp,
không
dám ngẩng lên nhìn cậu, đầu óc hỗn loạn rối rắm, mặt nóng rực, hô hấp cũng
không
được bình thường.
Sau đó,
cô
cảm giác có
một
sức nặng
đang
đè lên vai…
Quay đầu nhìn sang,
đã
thấy Hạ Chi Tuyển dựa vào vai
cô
ngủ mất rồi.
Vậy là, trong lúc ngủ cậu ấy chỉ vô thức nắm
một
cái gì đó thôi đúng
không?
Cố Tư Ức thở hắt ra, tâm trạng thay đổi rất nhanh, đúng là
cô
suy nghĩ nhiều quá rồi, thậm chí còn chẳng dám nhìn người ta…
Tiếng hát vẫn vang lên bên tai,
cô
sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ nên
nhẹ
nhàng gỡ tai nghe của cậu xuống.
Tranh thủ lúc cậu
đang
ngủ,
cô
liền quan sát kĩ gương mặt cậu,
thật
sự
là đẹp đến mức
không
có gì để bắt bẻ cả.
Xe
đi
được
một
đoạn
thì
cả bọn cũng mệt rồi, lúc đầu còn có tinh thần
nói
chuyện đùa giỡn, giờ
thì
ngã trái ngã phải ra xe mà ngủ.
Cố Tư Ức được Hạ Chi Tuyển đánh thức, phát
hiện
cô
thế mà lại nằm
trên
đùi cậu ngủ…
cô
đỏ mặt ngồi dậy, vội vàng sửa sang lại mái tóc dài rối tung, Hạ Chi Tuyển
thì
chỉ khẽ cười nhìn
cô.
thật
ra lúc nắm tay
cô, cậu vẫn chưa ngủ.
Nghe đến câu hát
“Gặp được nhau
thật
là may mắn, nhưng tôi
đã
mất
đi
quyền được rơi nước mắt vì cậu rồi…”, chợt thấy cảm xúc dâng trào, nên mới muốn nắm tay
cô.
Sau đó bắt gặp biểu cảm chột dạ như kẻ trộm của
cô, thế là tiện đà dựa vào vai
cô
giả vờ ngủ luôn.
Khoảnh khắc ấy
thật
sự
rất hạnh phúc, nhưng
không
kéo dài được lâu, vì
một
lúc saucô
cũng mệt rã rời rồi mơ màng ngủ, cậu liền ngồi dậy chỉnh tư thế thoải mái cho
cô.
Cố Tư Ức hắng giọng
một
cái để giảm bớt
sự
lúng túng,
nói: “Em ngủ lúc nào
khôngbiết…”
Hạ Chi Tuyển nhìn
cô, cười mà
không
nói.
“…”
cô
càng thêm lúng túng hơn rồi.
May là ai cũng ngủ nên
không
chú ý tới tư thế ngủ của hai người ngồi ghế cuối, Cố Tư Ức da mặt mỏng thành công tránh được
sự
trêu chọc của đám bạn.
Xuống xe, cả nhóm lại
đi
tìm quán cơm, vừa ăn vừa lên kế hoạch tiếp theo.
Lục Gia Diệp
nói: “Còn hai ngày nữa, bọn mình tới Thành Đô thư giãn, ngày cuối
thì
về trường được
không?”
Trịnh Bồi Bồi tán thành: “Mình thấy được.”
Tô Hàn tán thành: “Mình cũng thấy được.”
Những người còn lại đều
không
có ý kiến gì, cho nên liền quyết định như vậy.
Trở về khách sạn thu dọn đồ đạc, nghỉ ngơi
một
chút, ăn cơm tối xong rồi cả bọn
điđến ga tàu.
Tới Thành Đô, màn đêm
đã
bao phủ cả thành phố, ánh đèn đường tràn ngập màu sắc rực rỡ, những tòa nhà chọc trời mọc lên san sát nhau.
Ngồi trong xe, mấy
cô
gái
ngâm nga hát rất đúng với hoàn cảnh:
“Cùng tôi bước
đitrên
những con đường ở Thành Đô ~ Đến khi tất cả những ánh đèn đều tắt cũngkhông
dừng lại…”(*)
(*)Những câu trong bài hát “Thành Đô” do Triệu Lôi thể
hiện.
Hạ Chi Tuyển
đã
đặt phòng ở khu Thái Cổ Lý, cả bọn xuống xe rồi
đi
vào khách sạn.
Vào phòng, Trịnh Bồi Bồi và Cố Tư Ức đứng bên cửa sổ, từ
trên
cao nhìn xuống cảnh đêm thành phố, Trịnh Bồi Bồi chậc lưỡi khen ngợi: “đi
chơi cùng Hạ Chi Tuyển tốt
thật, đặt phòng khách sạn chắc chắn
sẽ
không
khiến bọn mình thất vọng.”
Cố Tư Ức cười
nói: “Đâu chỉ mỗi việc đặt phòng, các việc khác cậu ấy cũng rất chu đáo mà.”
“Vâng,
anh
Hạ nhà cậu là tuyệt nhất.” Trịnh Bồi Bồi trêu.
“anh
ấy tuyệt
thật
mà.” Cố Tư Ức bật thốt lên.
Trịnh Bồi Bồi: …Sao tự dưng lại cảm thấy mình vừa bị đút cho
một
miếng cẩu lương vậy nhỉ?
Vì hai ngày nay leo núi quá mệt mỏi, nên tối đó cả bọn
không
có hoạt động gì cả, chỉ ở trong phòng nghỉ ngơi thôi.
Cố Tư Ức tắm rửa xong
đi
ra, dựa vào giường chơi điện thoại, Trịnh Bồi Bồi
nói: “Lập team chơi game
đi.”
“…Ok!” Dù sao lần trước cũng tái nghiện game cùng Hạ Chi Tuyển rồi…
không
không,không
phải tái nghiện, mà bây giờ
đang
nghỉ lễ, có thể tự do lựa chọn các cách để giải trí.
Cố Tư Ức sau khi tìm được
một
cái cớ thuyết phục, liền vui vẻ mở game chơi.
Nick của Trịnh Bồi Bồi đạt hạng vàng, Cố Tư Ức
thì
dùng nick hạng bạch kim của
cô
để chơi với
cô
bạn.
Vốn cho rằng với
sự
kết hợp cấp bậc ấy
thì
vào trận
không
thành vấn đề, nào ngờ hai ván liền đều gặp cao thủ, những đồng đội khác cũng
không
đủ sức đấu lại, dù Cố Tư Ức
đã
cố hết sức cân team
thì
cũng thua liền hai ván.
“Trời ạ, cậu chơi thế nào vậy!
không
chơi nữa
không
chơi nữa!”
“Hê hê, đấu lại
một
ván nữa thôi,
một
ván nữa thôi nha, chắc chắn bọn mình
sẽthắng.” Trịnh Bồi Bồi ghé sát vào người
cô, ôm lấy cánh tay
cô
dỗ dành: “anh
Ức của em tốt nhất, chơi với em
đi
mà.”
Cố Tư Ức nhớ lại lần trước chơi cùng Hạ Chi Tuyển, gặp phải đối thủ mạnh, hai người họ
đã
hợp sức xoay chuyển thế trận,
nói: “Hay là bảo Hạ Chi Tuyển vào chơi cùng
đi.”
Trịnh Bồi Bồi nhiệt tình hưởng ứng: “Được đó, để mình gọi thêm Tô Hàn, bốn người cùng nhau chơi.”
Thế là hai
cô
liền lên wechat gọi người.
Cố Tư Ức nhắn cho Hạ Chi Tuyển: “Lập team chơi game
không
anh?”
Hạ Chi Tuyển nhắn lại ngay:
“anh
đang
bận.”
“đi
du lịch sao lại vẫn bận thế chứ,
anh
nghỉ ngơi chút
đi, cùng chơi với em…”
Trong phòng khách sạn, Hạ Chi Tuyển
đang
ngồi vào bàn đánh máy, đọc tin nhắn ấy liền bật cười.
Dường như cậu có thể hình dung ra gương mặt vừa xấu hổ vừa đáng
yêu
của
cô, còn cả giọng điệu ngọt xớt này cũng vừa như
đang
oán trách vừa như
đang
làm nũng vậy.
Mà mỗi lần
cô
làm nũng với cậu, cậu đều chịu thua.
X:
“Đợi
anh
mười phút nhé.”
Ý
trên
Mặt Chữ:
“Vâng ạ.”
Bên kia Trịnh Bồi Bồi cũng
đã
rủ được Tô Hàn, mười phút sau, bốn người lập thànhmột
đội vào game.
Lục Gia Diệp
đang
trong phòng tắm ngâm bồn, vừa ngâm vừa nhớ lại trải nghiệm lần đầu được ôm con
gái.
Vừa thơm vừa mềm, muốn ôm mãi ôm mãi…Muốn ôm nữa…Muốn…
Lục Gia Diệp nín thở vùi đầu vào trong nước, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều, thầm nghĩ sao mình lại có khát vọng muốn ôm hổ cái chứ?
Bình thường cậu ta tắm mất 20 phút, nhưng lần này phải
một
tiếng mới thấy
đi
ra.
Ra ngoài liền trông thấy Hạ Chi Tuyển
đang
ngồi chơi game, trong đầu
đang
nghĩ ngợi lung tung, muốn làm gì đó để phân tán
sự
chú ý, cậu ta liền
nói: “Lão tài xế, đợi tôimột
tí! Tôi cũng muốn chơi!”
Lục Gia Diệp mở game ra, đứng bên cạnh Hạ Chi Tuyển nhìn cậu chơi, hết hiệp, cậu ta nhìn thấy cả ID của Tô Hàn.
Lục Gia Diệp: “Hai cậu
một
nhóm à?”
Hạ Chi Tuyển
đang
bận,
không
trả lời ngay.
Lục Gia Diệp nhìn cả đội,
nói: “Pháp sư kia đánh
không
tệ nhé, nhìn ID
thì
chắc là congái
hả? Còn cái đứa phụ trợ kia đúng là ăn hại mà, đánh cái quái gì…Cấp bậc của cậu sao vẫn gặp phải mấy loại này vậy?”
“Lục! Gia! Diệp!” Trong điện thoại truyền đến tiếng con
gái
rít gào.
“…??” Sao tự dưng lại nghe thấy giọng của Trịnh Bồi Bồi vậy?
Hạ Chi Tuyển thoát khỏi trận,
nói: “Pháp sư là Cố Tư Ức, phụ trợ là Trịnh Bồi Bồi.”
“…!!!” Sao
không
nói
sớm! Lục Gia Diệp
thật
sự
chỉ muốn bóp chết Hạ Chi Tuyển thôi!
Giọng cười hiền hòa của Tô Hàn vọng tới: “Tiểu ngọt ngào đừng giận, đến đường dướiđi,
anh
Hàn dẫn em
đi
thu hoạch đầu người.”
Trịnh Bồi Bồi hậm hực, sau đó cười
nói: “Vâng ạ, bọn mình
đi
thôi!”
Lục Gia Diệp: …Chó! Hai đứa này
đang
làm trò gì
không
biết!
Hạ Chi Tuyển với Cố Tư Ức tình cảm với nhau
thì
thôi
đi, nhưng Tô Hàn từ khi nào lại cũng ngọt ngào với hổ cái rồi?!
Lục Gia Diệp bỗng dưng cảm thấy mình
sẽ
có nguy cơ trở thành ông già
cô
đơn trong tương lai.
Các
anh
em đều
đã
bắt đầu nuôi em
gái
rồi, mà cậu
thì
vẫn ngồi
một
chỗ nghịch đất thế này sao?!