Edit: Ngân Nhi
“Vậy em có bằng lòng làm bạn
gái
của
anh
không?”
Mấy chữ đó bay vào tai Cố Tư Ức,
cô
cũng coi như miễn cưỡng nghe thấy
rõ
ràng từng từ, nhưng cơn buồn ngủ bao vây khiến
cô
không
hiểu được cả cụm từ ghép lại thànhmột
câu hoàn chỉnh
thì
có nghĩa gì, nhưng vẫn quen miệng đáp lại: “Em bằng lòng…”
Dù thế nào
thì
cậu
nói
gì cũng đúng hết, ôm đùi học thần
thì
không
bao giờ sai.
Ý nghĩ ấy vừa
hiện
lên
thì
đầu Cố Tư Ức lại gục xuống, sau đó chìm hẳn vào mộng đẹp.
Từ lúc
cô
cảm thấy mệt rã rời
thì
ít nhất cũng chống đỡ được hơn
một
tiếng nữa.
Giờ
đã
là ba giờ rưỡi sáng, nhu cầu của cơ thể
đã
đánh bại tất cả, khiến
cô
bị chinh phục hoàn toàn.
Hạ Chi Tuyển kinh ngạc, lúc cậu
nói
ra câu đó
thì
chính bản thân cũng bị giật mình.
Mà câu “Em bằng lòng” của
cô
lại càng khiến cho cậu sững sờ hơn nữa.
Cậu
không
ngờ là mình lại đưa ra
yêu
cầu đó, chỉ là bỗng dưng
không
suy nghĩ gì mànói
luôn ra.
Xung quanh cậu có
không
ít người
yêu
sớm, nhưng cậu chưa bao giờ có suy nghĩ ấy, cậu cho rằng
yêu
đương trong thời kỳ chưa trưởng thành
thì
rất trẻ con lại
không
lâu bền, chính bản thân mình còn sống phụ thuộc
thì
làm sao gánh vác được trách nhiệm cho
một
mối quan hệ?
Cùng lắm chỉ là vui đùa
một
chút mà thôi, tận hưởng niềm vui trước mắt, nhưng
thậtsự
làm vậy rất lãng phí thời gian,
không
tốt cho cả hai bên.
Lúc cậu bật thốt ra câu
nói
kia, cậu mới phát
hiện
ra, rằng mình có tình cảm đặc biệt với Cố Tư Ức.
Cậu muốn có
cô, muốn được ở bên
cô,
đi
theo
cô
không
rời…Giống như lúc này đây, dường như thế giới chỉ còn lại hai người họ dựa vào nhau, khát vọng sâu trong lòng
đãphá vỡ nguyên tắc của cậu, cho nên theo bản năng cậu
đã
nói
ra câu đó.
Hạ Chi Tuyển rũ mắt xuống, nhìn
cô
gái
đang
tựa vào vai cậu ngủ say.
Cậu
không
chắc là
cô
có
thật
sự
nghe
rõ
câu hỏi của cậu
không, hay chỉ mơ mơ màng màng đáp lại mà cũng
không
biết là mình vừa
nói
gì.
Bố mẹ của
cô
và cậu
sẽ
không
đồng ý cho họ
yêu
sớm, cả thầy
cô
giáo nữa, tất cả đều là vật cản.
Mà
cô… Liệu có sẵn sàng cùng cậu chống lại toàn bộ những
sự
cản trở từ bên ngoài hay
không?
Hạ Chi Tuyển
không
có đáp án.
Cậu vòng tay ôm gọn
cô
vào lòng, cánh tay làm gối cho
cô, tạo cho
cô
một
tư thế ngủ thoải mái.
Cậu yên lặng ngắm nhìn
cô, ánh mắt lưu luyến lướt tới lướt lui, cuối cùng
không
kìm được mà dừng lại ở đôi môi hồng
nhỏ
xinh kia.
Có phải nó rất ngọt
không? Là vị socola, vị dâu hay vị vani? Chắc là ăn ngon hơn mấy loại kẹo mà
cô
mua cho cậu nhỉ?
Trong đầu liên tiếp
hiện
ra những phỏng đoán, xen lẫn là
sự
hưng phấn kích động, thúc giục cậu tự mình tới nếm thử xem sao.
Ánh mắt Hạ Chi Tuyển ngày
một
sâu, đầu cứ cúi dần xuống,
đang
chuẩn bị môi chạm môi
thì
cậu bỗng quay đầu
đi
chỗ khác, tiếng thở vừa gấp vừa thô, cố gắng kìm chế khát vọng.
Hạ Chi Tuyển dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Trong hệ mặt trời có vô số những hạt bụi
nhỏ, trải qua 10 vạn năm chúng trở thành những viên đá khổng lồ, tạo thành ngôi sao đầu tiên. Những ngôi sao trải qua
sự
gắn kết và va chạm lẫn nhau để tăng khối lượng tạo nên hành tinh, hành tinh lại bắt đầu quá trình ngưng tụ tạo thành hằng tinh. Mặt trời cũng chỉ là
một
hằng tinh bình thường, vậy có phải hệ mặt trời cũng rất bình thường hay
không?
sự
sống liệu có tồn tại rộng khắp trong vũ trụ rộng lớn ấy?
(*) “Hằng tinh” là các sao tự phát sáng và phát nhiệt, “Hành tinh” là các sao
không
có khả năng phát sáng và phát nhiệt.
Hạ Chi Tuyển đem suy nghĩ đặt vào vũ trụ mênh mông, cố gắng làm nhạt
đi
du͙© vọиɠ của mình.
một
lúc lâu sau, cậu lại
một
lần nữa cúi đầu nhìn
cô
gái
trong lòng, cảm thấy mình
thậtmay mắn.
Lúc trời gần sáng, Cố Tư Ức bị Hạ Chi Tuyển đánh thức.
cô
mơ mơ màng màng mở mắt ra, còn tưởng là
đang
ở phòng ngủ, nên lúc nhìn thấy Hạ Chi Tuyển
cô
liền giật cả mình.
Hạ Chi Tuyển đứng lên, đỡ
cô
dậy,
nói: “Bây giờ bạn cùng phòng của em còn chưa dậy đâu, mau về phòng
đi. Giờ truy bài buổi sáng
không
cần đến, bảo Trịnh Bồi Bồi xin phép cho.”
Cậu mặc áo khoác lại tử tế cho
cô
rồi nắm tay
cô
đi
xuống lầu.
Cố Tư Ức vẫn như
đang
mộng du, ngơ ngẩn để cho Hạ Chi Tuyển dắt đến kí túc xá.
Cậu xoa đầu
cô
nói: “Em vào
đi.”
nói
xong cũng quay người
đi
luôn.
Cố Tư Ức về phòng ngủ, rón rén
đi
lên giường, lúc được nằm thẳng người ra giường,cô
mới thấy tư thế ngủ đêm qua của mình khiến lưng rất mỏi, cầm di động lên híp mắt nhìn,
đã
hơn năm giờ sáng rồi.
cô
với Hạ Chi Tuyển ngồi
trên
sân thượng hơn năm tiếng đồng hồ, cứ cắm đầu chơi game, sau ngủ mất lúc nào
không
biết nữa…
Cố Tư Ức vừa nghĩ vừa ngủ tiếp.
Lúc Trịnh Bồi Bồi dậy thấy Cố Tư Ức vẫn
không
động đậy
thì
đi
tới gõ vào giường
cônói: “Cậu còn
không
dậy là
sẽ
muộn học đấy.”
Cố Tư Ức trở mình, lầm bầm: “Mình ngủ… Hôm nay
không
đến ngồi tự học sáng đâu…”
Trịnh Bồi Bồi ngạc nhiên: “Buồn ngủ thế cơ à?”
Đây là lần đầu tiên
cô
ấy thấy Cố Tư Ức mệt đến mức nghỉ học, bình thường hôm nào cũng tích cực hăng hái như đánh tiết gà cơ mà.
“Mình
không
đi
đâu… Hôm qua mình ngủ
không
ngon giấc, giờ buồn ngủ quá… Đừngnói
chuyện nữa, xin phép nghỉ cho mình, khi nào tự học xong mua đồ ăn sáng về cho mình với…”
“Hơ, cậu ngái ngủ mà sai người ta cũng quen miệng quá nhỉ.”
Trịnh Bồi Bồi
không
hỏi Cố Tư Ức nữa, bản thân mình thái độ học hành cũng ba lăng nhăng, cho nên có bạn thân sa đọa cùng
thì
đương nhiên là rất vui rồi.
Giờ tự học buổi sáng,
cô
chủ nhiệm vào kiểm tra, Trịnh Bồi Bồi chủ động xin nghỉ cho Cố Tư Ức: “cô
ơi, bạn Tư Ức bị cảm hơi sốt nên
đang
ở phòng ngủ nghỉ ngơi ạ.”
“Có nghiêm trọng
không? Nếu sốt cao
thì
phải
đi
bệnh viện đấy.”
cô
chủ nhiệm biết chuyện Cố Tư Ức bị thương ở sân bóng, sợ là bị phản ứng dây chuyền.
“Bạn ý bảo
đã
uống thuốc rồi, khi nào
không
chịu nổi
thì
sẽ
nói
ạ.”
“Ừ.”
Sau khi
cô
chủ nhiệm
đi, Trịnh Bồi Bồi mệt mỏi nằm ra bàn, tự
nói: “Mệt quá
đi, biết thế ở trong phòng ngủ cùng Tư Ức luôn cho rồi…”
Mắt
cô
nhìn sang phía bên kia, Hạ Chi Tuyển cũng
đang
gục xuống bàn ngủ, Lục Gia Diệp ngồi bên cạnh
thì
khỏi phải
nói
rồi, ngủ say như chết.
Trịnh Bồi Bồi im lặng suy nghĩ, cả lũ bị chứng mệt mỏi khi vào thu đấy à?
Xong giờ tự học, Trịnh Bồi Bồi
đi
cùng Hướng Lê và Trương Hân Dịch đến nhà ăn ăn sáng, Trịnh Bồi Bồi vốn định ăn xong
sẽ
mua đồ ăn sáng cho Cố Tư Ức, nào biết mới ăn được
một
nửa
thì
Hạ Chi Tuyển bỗng
đi
tới đặt
một
cái túi lên bàn,
nói: “Tí nữa về phòng cậu đưa cái này cho Cố Tư Ức nhé.”
Trịnh Bồi Bồi nhìn vào, là đồ ăn mua bên ngoài, đây là cậu ấy chuẩn bị sẵn rồi mang tới trường sao?
Trịnh Bồi Bồi đùa: “Mình với cậu ấy chia nhau ăn được
không?”
Hạ Chi Tuyển quay người
đi, bỏ lại hai chữ “Tùy cậu”.
Trịnh Bồi Bồi nhìn bóng lưng cậu, tức giận
nói
với hai
cô
bạn: “Cái tên Hạ Chi Tuyển kia, lúc
không
có Tư Ức
thì
cái mặt cứ lạnh như Diêm Vương, chưa
nói
đến vẻ mặt, ngay cả
nói
chuyện thôi cũng lười.”
Hướng Lê gật đầu: “Cậu ấy lạnh lùng
thật, nghe
nói
từ hồi cấp hai cậu ấy
đã
như vậy rồi.”
Trương Hân Dịch
nói: “Nếu
không
phải Tư Ức thân với cậu ấy
thì
còn lâu mình mới dám
nói
chuyện với cậu ấy.”
Trịnh Bồi Bồi bực bội: “Giờ chỉ có Tư Ức mới trị được cậu ta thôi, mình
thật
sự
hi vọng Tư Ức
sẽ
khiến cho cậu ta chịu
thật
nhiều đau khổ, như thế mới diệt sạch được cái vẻ cao ngạo đó.”
Ăn xong, Trịnh Bồi Bồi mang đồ ăn sáng về phòng cho Cố Tư Ức.
Cố Tư Ức lúc tỉnh dậy nét mặt vẫn tỏ ra mệt muốn chết, mơ mơ màng màng.
Trịnh Bồi Bồi lay
cô: “Cậu mau tỉnh táo lại
đi, đừng có úp mặt vào hộp cơm đấy nhá.”
“Đừng nghịch, mình tỉnh rồi mà…”
Cố Tư Ức ăn trong trạng thái ngái ngủ, Trịnh Bồi Bồi cũng
không
nói
đồ
cô
đang
ăn là của Hạ Chi Tuyển mua từ bên ngoài về.
Ăn xong, Cố Tư Ức
đi
tắm, cuối cùng mới tỉnh táo hơn
một
chút.
Nhưng đến khi ngồi trong lớp, thầy giáo bắt đầu giảng bài
thì
mọi
sự
tỉnh táo ấy củacô
đã
tan biến, thân là
một
học tra, mỗi lần
đi
học nếu muốn tập trung nghe giảng
thìcô
phải vận dụng toàn bộ sức mạnh, ý chí và
sự
nhiệt tình để động viên bản thân, như vậy mới có thể đảm bảo rằng tinh thần của mình
sẽ
không
bay lên trời.
Trong trạng thái đầu óc
không
ổn định này, tiếng thầy giảng bài
không
khác gì tiếng hát ru, làm đầu
cô
cứ tự động gục dần xuống.
Chịu đựng được qua
một
tiết, Cố Tư Ức lại nằm ra bàn ngủ.
Trương Hân Dịch và Hướng Lê ngồi đằng trước
nói: “Sao Tư Ức hôm nay ngủ nhiều thế nhỉ?”
“Có phải tối qua thức đêm làm bài
không?”
Trịnh Bồi Bồi
nói: “Tối qua Tư Ức còn ngủ sớm hơn cả mình cơ, rủ cậu ấy chơi cùngmột
ván game mà nhất định
không
đồng ý.”
Hạ Chi Tuyển
nói
với Chu Kiêu và Tô Hàn: “Hai cậu đổi chỗ cho Hướng Lê với Trương Hân Dịch
đi.”
“Tại sao?”
“Cho Cố Tư Ức ngủ, hai cậu cao ngồi trước che cho em ấy.”
“…” Tô Hàn cười, “A Tuyển, cậu quá mưu mẹo rồi đấy, người ta ngủ thôi mà cũng nghĩ cách để bao che nữa.”
“Bảo các cậu đổi chỗ
thì
đổi nhanh
đi,
nói
nhiều thế.”
Chu Kiêu biết điều
nói: “Chuyện
nhỏ,
đi
thôi.”
Lục Gia Diệp
nói: “Hai vị
đi
thong thả nhé, vì em
gái
má lúm đồng tiền
nhỏ, hết thảy đều đáng giá.”
Bên này Hướng Lê và Trương Hân Dịch nghe thấy phải đổi chỗ trong mấy tiết
thì
hơi ngạc nhiên, nhưng cũng mau chóng đồng ý.
Đến tiết hai, Cố Tư Ức cố gắng vực dậy tinh thần, nhưng lại phát
hiện
có hai cậu con trai cao lớn
đang
ngồi trước mình.
Thế này
thì
cô
có thể lén ngủ thêm
một
chút nữa nhỉ?
Và thế là
cô
lại
không
biết xấu hổ mà ngủ tiếp.
Đến giờ tập thể dục toàn trường, Cố Tư Ức cũng
không
xuống tập mà ở trong lớp ngủ.
Cả lớp tập xong quay về, mọi người cười
nói
ầm ĩ, Cố Tư Ức cáu kỉnh vò đầu bứt tóc, kéo áo khoác đồng phục lên che kín đầu.
Hạ Chi Tuyển bước lên bục giảng, lạnh lùng nhìn
một
vòng cả lớp, phòng học lập tức yên tĩnh, còn hiệu quả hơn cả tiếng gõ thước kẻ nhắc nhở của thầy
cô, ai cũng nhìn Hạ Chi Tuyển,
không
biết cậu ấy muốn
nói
gì?
Đến khi yên tĩnh hoàn toàn, Hạ Chi Tuyển mới
nói: “Giữ yên lặng, đừng làm ồn.”
Dứt lời liền
đi
xuống trở về chỗ của mình.
Các bạn học hai mặt nhìn nhau, học thần bị làm phiền à?
Nhưng mà cậu
đã
nói
thế
thì
không
ai dám làm ồn nữa, học thần vốn
đã
cao ngạo lạnh lùng, lần trước còn đánh nhau tàn bạo với người ta, cho nên cả lớp
đã
tôn cậu ấy lên làm bá chủ của lớp rồi.
sự
yên lặng giữ vững đến tận khi vào tiết học, Trịnh Bồi Bồi gọi Cố Tư Ức dậy, cả lớp đứng lên chào thầy.
Ngồi xuống, Trịnh Bồi Bồi lại ghé vào tai Cố Tư Ức
nói: “Lần đầu tiên mình thấy cậu ngủ khϊếp như vậy đấy,
thật
nghi ngờ
không
biết có phải đêm qua cậu lén chuồn ra ngoài chơi bời
không.”
Cố Tư Ức: “…”
cô
có thể trả lời là đúng vậy
không?
Cố Tư Ức tiếp tục ngủ như chết cho tới tận trưa, cuối cùng mới tỉnh táo trở lại.
Hết tiết cuối cùng của buổi sáng, mọi người dắt nhau
đi
ăn trưa, Lục Gia Diệp nhiệt tình mời mấy
cô
bạn trong nhóm
đi
lên nhà ăn tầng hai ăn món chiên xào, nhân tiện lên kế hoạch cho mấy hôm nghỉ lễ.
Đúng vậy, lễ Quốc Khánh, kì nghỉ dài đầu tiên của học sinh trung học
đã
sắp tới rồi.
Tám người ngồi quanh cái bàn tròn lớn, vừa đợi đồ ăn vừa bàn về ngày nghỉ.
Lục Gia Diệp
nói: “Bọn mình
đi
chơi
đi, ở nhà lại bị bố mẹ bắt học thêm, mệt chết
điđược,
không
bằng tự tổ chức
đi
du lịch với nhau,
nói
với bố mẹ đây là hoạt động làm tăng tình đoàn kết, bồi dưỡng ý thức hợp tác đồng đội, dọc đường còn có thể học thêm nhiều kiến thức, nghe thế bố mẹ chắc chắn
sẽ
đồng ý.”
Tô Hàn cười: “Lục Gia Diệp
không
dễ gì mới có cơ hội đưa các em
gái
đi
du lịch, các cậu giúp cậu ấy toại nguyện
đi.”
“Chẳng lẽ cậu
thì
không
muốn thế chắc?
một
đám con trai
đi
với nhau
thì
vui cái mẹ gì.”
Hướng Lê có chút ngượng ngùng đáp: “Mình thấy cũng hay đó, bọn mình tổ chức
đi
du lịch mùa thu nhân dịp Quốc Khánh
đi.”
Trương Hân Dịch vui vẻ
nói: “đi
cùng bạn bè
thì
bố mẹ mình
không
có ý kiến gì đâu.”
Trịnh Bồi Bồi hỏi Cố Tư Ức: “Còn cậu? Nhà cậu ở thành phố B đúng
không? Bình thường toàn ở nội trú trong trường, khó có dịp nghỉ dài, bố mẹ cậu
đã
lên kế hoạch du lịch gì chưa?”
Cố Tư Ức gật đầu
nói: “Có, bố mẹ mình định cho mình
đi
du lịch Nhật Bản.”
Lục Gia Diệp vội
nói: “không
có ý nghĩa gì cả! Từ
nhỏ
đến lớn em đều
đi
du lịch cùng bố mẹ à? Cũng mười sáu mười bảy tuổi rồi, nên trải nghiệm việc tự cất cánh bay
mộtmình
đi.”
Tô Hàn
nói: “Cuối cùng
thì
Lục Gia Diệp cũng
nói
được
một
câu khiến tôi muốn like.”
Chu Kiêu: “Like +2.”
Trịnh Bồi Bồi khuyên nhủ: “Cậu
nói
với bố mẹ
đi, bố mẹ
sẽ
hiểu mà.”
Cố Tư Ức lại xoay chuyển ánh mắt, lơ đãng nhìn Hạ Chi Tuyển, cậu
đang
yên lặng nhìncô,
không
lên tiếng, đột nhiên nhìn cậu thế này, Cố Tư Ức cũng mong muốn
sẽ
đượcđi
du lịch cùng cả bọn.
Cố Tư Ức gật đầu
nói: “Vậy đợi mình
nói
chuyện với bố mẹ
đã
nhé.”
Kế hoạch bước đầu
đã
thành công, Lục Gia Diệp cực kỳ phấn khởi.
Đồ ăn được mang lên, mọi người bắt đầu ăn trưa.
Cố Tư Ức nhai cơm, đầu óc bắt đầu chậm rãi hồi tưởng chuyện tối hôm qua…
anh
làm thế này có phải là rất ích kỷ
không…
anh
mất ngủ mà còn bắt em thức cùnganh…
không
sao ạ, bọn mình là bạn thân mà, em bằng lòng làm mọi thứ vì
anh…
Vậy em có bằng lòng làm bạn
gái
anh
không?
Trong đầu
hiện
lên
một
tia sáng…
Cố Tư Ức kinh ngạc,
đang
gắp miếng khoai tây mà đánh rơi luôn.
Trịnh Bồi Bồi
không
khỏi nhìn
cô,
nói: “Sao thế?”
Cố Tư Ức toàn thân cứng đờ, nhìn Hạ Chi Tuyển.
Hai người nhìn nhau, cả gương mặt
cô
trong nháy mắt
đã
đỏ bừng cả lên.
cô
vội vàng cúi đầu, cố gắng khống chế nhiệt độ
trên
mặt.
Bình tĩnh nào… Bình tĩnh nào…
cô
cẩn thận suy nghĩ lại, biết đâu lại là mơ
thì
sao?
Trịnh Bồi Bồi
nói: “Ôi Tư Ức, cậu sốt à? Sao mặt lại đỏ thế?”
Mặt Cố Tư Ức sắp vùi vào bát cơm đến nơi rồi, chị
gái
à, chị
không
mở bình
thì
cũng chẳng ai biết là trong bình có gì đâu.
cô
cúi đầu, giả vờ ho hai tiếng: “Chắc tại ngủ trong lớp nên bị cảm rồi…”
Trịnh Bồi Bồi tức giận
nói: “Còn
nói
nữa,
không
biết cậu làm sao mà từ sáng đến trưa cứ như bị thần ngủ nhập vậy, cậu
nói
đi, có phải tối qua cậu lén trốn ra ngoài chơi bời gì đúng
không? Hay là thức trắng đêm suy nghĩ cái gì?”