Năm Tháng Ngọt Ngào Của Anh Và Em

Chương 24

Edit: Ngân Nhi

Ánh mắt của Hạ Chi Tuyển liếc tới, Lục Gia Diệp vội vàng chuồn mất.

Cố Tư Ức bị Lục Gia Diệp trêu nên cũng ngượng

không

dám đứng gần Hạ Chi Tuyển, chờ mấy



bạn của mình rồi cùng

đi, bốn



gái

tay nắm tay

nói

nói

cười cười.

Mấy cậu con trai

đi

đằng trước, Lục Gia Diệp thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn,

thì

thầm: “Các cậu

nói

xem sao con

gái

lại thích dính lấy nhau thế nhỉ?

đi

đường cũng phải nắm tay, có phải người

yêu

đâu chứ.”

Tô Hàn

nói: “Thế cậu nghĩ tay của các em

gái

là để cho cậu nắm đấy à?”

Lục Gia Diệp tỏ vẻ cậu hiểu ý tôi đấy,

nói: “Chẳng thế

thì

sao…Con

gái

nắm tay congái, đúng là phí của.”

Chu Kiêu xen vào: “Lục Gia Diệp, cậu mau

đi

tìm bạn

gái

đi, cả ngày cứ tăng động thôi, phải có con

gái

đến trị

thì

cậu mới yên tĩnh được.”

“Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng

đi

đâu tìm bạn

gái

bây giờ? Trong trường có

không?”

Tô Hàn cười: “Trong lớp nhiều con

gái

thế mà cậu

không

vừa mắt ai à?”

“Cũng có, nhưng mà…” Lục Gia Diệp lơ đãng nhìn Hạ Chi Tuyển, nét mặt muốn

nói

lại thôi.

Tô Hàn và Chu Kiêu đồng thanh

nói: “không

có cửa đâu.”

“…Mẹ!” Lục Gia Diệp bực bội vô cùng.

Hạ Chi Tuyển nãy giờ vẫn

không

mở miệng, hai tay đút túi quần bước

đi, lạnh lùngnói: “không

ai được phép tơ tưởng đến Cố Tư Ức.”

Lục Gia Diệp: “…!!!”

Nội tâm điên cuồng gào thét: Cậu muốn độc chiếm người ta đấy à?!!

Tô Hàn cười ha hả: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu…” (*)

(*) Ý

nói

âm

mưu và dã tâm hoàn toàn lộ

rõ, ai nhìn cũng biết.

Chu Kiêu cười: “Biết nhưng

không

phá

thì

vẫn là bạn tốt.”

Hạ Chi Tuyển liếc nhìn, Tô Hàn vội

nói: “Tôi

nói

Lục Gia Diệp muốn tìm bạn

gái

là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người nào nhìn vào cũng biết.”

Chu Kiêu cũng hùa theo: “Chúng ta

không

nên phá đám, dù gì cũng là bạn tốt.”

Lục Gia Diệp: “Chó! Các cậu

nói

thế rồi

thì

tôi còn biết

nói

gì đây?”

Phía trước các nam sinh

đang

tranh luận ầm ĩ, phía sau các



gái

nhìn theo, bắt đầu buôn chuyện.

Hướng Lê

nói

nhỏ: “Mấy người họ ai cũng cao

thật

đấy, chắc là cao nhất lớp mình rồi nhỉ?”

Trương Hân Dịch cười

nói: “Các nam thần ít nhất đều mét tám trở lên, các cậu

nói

xem ai đẹp trai nhất?”

Cố Tư Ức: “Hạ Chi Tuyển.”

Trịnh Bồi Bồi: “Hạ Chi Tuyển.”

Hướng Lê: “Hạ Chi Tuyển.”

Trương Hân Dịch: “Được rồi, mình cũng thấy là Hạ Chi Tuyển.”

Trịnh Bồi Bồi cười: “Câu hỏi này

thì

không

có gì phải tranh cãi cả, toàn bộ các nữ sinh trong trường đều công nhận thế rồi, chi bằng gạt Hạ Chi Tuyển ra, xem ba người còn lại ai đẹp trai nhất

đi.”

Hướng Lê: “Mình thấy Lục Gia Diệp hay làm trò cười, đáng

yêu

nhưng cũng rất xuất sắc.”

Trịnh Bồi Bồi khinh bỉ: “Cái đồ

nói

nhiều đó vừa nhìn

đã

thấy là kiểu play boy rồi, còn có bố giàu nữa, sau này

không

biết

sẽ

đi

trêu ghẹo bao nhiêu



gái.”

Trương Hân Dịch

nói: “Mình thấy Chu Kiêu rất tuấn tú và đàn ông, lạnh lùng ít

nói, tác phong làm việc dứt khoát



ràng, nghe

nói

cậu ấy còn từng vô địch giải đấu Sanda (*), quá giỏi luôn.”

(*) Sanda, hay còn có tên là Sanshou, tiếng Trung là Tán Thủ, là môn võ chiến đấu taykhông

tự do ra đời ở Trung Quốc, chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi

sự

thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu).

Trịnh Bồi Bồi

nói: “Cái đồ dùng gậy đánh cũng

không

ra tiếng rắm như cậu ta ấy à, chơi cùng mệt chết

đi

được, giống hệt cái thói của Hạ Chi Tuyển, chẳng ai mà thân nổi.Mình thấy Tô Hàn rất được, trông như mấy trai đẹp trong phim Hàn ý, tính cách

thìphong độ ga lăng, ở cùng cậu ấy cảm thấy ấm áp như được tắm gió xuân vậy, mình rất thích kiểu ngọt ngào như cún con của cậu ấy.”

Ba người

đã

nêu ý kiến, giờ đến lượt Cố Tư Ức lên tiếng.

“Tư Ức, trong ba người ai đẹp trai nhất? Cậu

đang

giữ lá phiếu quyết định đấy.”

Cố Tư Ức trả lời trong

sự

chờ mong của các chị em: “…Mình bỏ cuộc chơi đượckhông?”

“Stop!” “Chẳng vui tí nào!” “Hèn thế!” Ba người đồng thời tỏ vẻ khinh bỉ

cô.

Cố Tư Ức: “…” QAQ

Cố Tư Ức chỉ biết mỗi Hạ Chi Tuyển đẹp trai thôi, vì



hay được nhìn Hạ Chi Tuyển ở khoảng cách gần, còn mấy người kia

thì



chưa từng quan sát kỹ nên

không

dám đánh giá.

Cố Tư Ức: “Bọn mình đừng

nói

về vấn đề này nữa, bọn họ mà nghe được…khôngchừng lại

không

dẫn bọn mình

đi

ăn cơm nữa đâu.”

Lần này

thì

ba



gái

có vẻ đồng tình, nhanh chóng đổi đề tài.

Ra đến cổng trường, Hạ Chi Tuyển gọi hai chiếc taxi.

Cậu nhìn mấy



gái

lên xe, báo địa chỉ với lái xe rồi mới

đi

lên chiếc taxi còn lại.

trên

xe là

không

gian riêng tư của bốn



gái, cả đám lại bắt đầu buôn chuyện.

Hướng Lê rất hưng phấn: “không

biết học thần mời bọn mình ăn gì nhỉ, hóng quá

đi!”

Trương Hân Dịch cười

nói: “Tối nay được Hạ Chi Tuyển mời cơm, thế là mình có cái để khoe trong ba năm cấp ba rồi!”

Trịnh Bồi Bồi khinh bỉ: “Chỉ là ăn

một

bữa cơm thôi mà, nhìn tiền đồ của hai cậu kìa, học cách bình tĩnh ung dung của Tư Ức

đi.”

Cố Tư Ức như tỉnh mộng,

nói: “hiện

giờ trong đầu mình chỉ toàn là tôm hùm tôm đất cua hấp cá hồi bánh bao kim sa chân gà muối sủi cảo tôm sườn xào chua ngọt thịt kho tàu chân giò hầm gà quay chim bồ câu quay thịt nướng cay Brazil cơm rang dứa… Ăn xong uống thêm

một

cốc trà sữa trân châu đường đen là tuyệt nhất.”

Trịnh Bồi Bồi: “…”

nói

xong Cố Tư Ức lại liếʍ môi: “Háo hức quá!”

Xe dừng lại trước

một

trung tâm thương mại.

Các



gái

đi

theo nhóm Hạ Chi Tuyển vào thang máy.

“Ăn ở hàng nào vậy?” Trịnh Bồi Bồi hỏi.

Hạ Chi Tuyển

nói: “không

biết các cậu thích ăn gì nên tôi

đã

đặt buffet rồi.”

Cố Tư Ức hai mắt sáng rực: “Thích quá, thế là mình có thể ăn tất cả các món mình muốn rồi.”



quay sang nhìn Hạ Chi Tuyển, giơ tay bắn tim với cậu, nháy mắt cườinói: “Tặng

anh

này.”

Hạ Chi Tuyển nhếch môi cười

một

cái rồi thu về ngay, nhưng trong ánh mắt vẫn đọng lại nét cười.

Mấy người

đi

theo Hạ Chi Tuyển lên nhà hàng của tầng cao nhất, Hạ Chi Tuyển đến chỗ thu ngân đăng kí và thanh toán, còn lại

thì

ngồi ở ghế chờ, Cố Tư Ức nhìn xung quanh, nhà hàng đẹp thế này

không

biết có đắt

không

nhỉ?



đi

tới đứng bên cạnh Hạ Chi Tuyển, nhìn vào giấy

thì

mới biết là 488 đồng

(~ 1 triệu 7 vnd)

một

người,

đi

ăn

một

hai người

thì

không

sao, nhưng tám người

thì

tốn kém quá.

Hạ Chi Tuyển cầm vé ăn, quay người lại, thấy Cố Tư Ức

đang

mở to mắt nhìn mình.

“đi

vào thôi.”

“anh

ra đây em bảo chút.” Cố Tư Ức kéo ống tay áo Hạ Chi Tuyển, lôi cậu ra chỗ hành lang

không

người, nghiêm túc

nói

nhỏ: “Sao

anh

nhiều tiền vậy? Cho dù



chú có choanh

tiền sinh hoạt hàng tháng nhiều

đi

nữa

thì

cũng

không

nên lãng phí thế.”

“Làm gì có.” Hạ Chi Tuyển bình tĩnh

nói, “một

tháng tiền sinh hoạt của

anh

chỉ có

mộtngàn thôi.”

Ợ…Ít hơn



tận

một

ngàn cơ á? Chú Hạ keo kiệt như vậy sao?

Cố Tư Ức lại hỏi: “Vậy

anh

lấy tiền ở đâu ra?

anh

vẫn

đang

đi

học mà, lại

không

có công việc.”

“Ai

nói



anh

không

có công việc?” Hạ Chi Tuyển hỏi ngược lại

cô.

Cố Tư Ức nghe cậu hỏi thế

thì

cũng nhớ tới lần trước khi



đến nhà cậu, thấy cậu ngồi trước máy tính gõ

một

đống kí tự, hỏi cậu làm gì

thì

cậu bảo

đang

kiếm tiền.

“Vậy… Kể cả

anh

có công việc, có thể kiếm tiền,

thì

cũng

không

thể tiêu xài phung phí như vậy được!” Cố Tư Ức tỏ vẻ buồn bã đau đớn, “anh

vất vả khổ sở tranh thủ chút thời gian sau giờ học để kiếm ít tiền mồ hôi nước mắt, vậy mà chỉ

một

bữa cơm

đãtiêu tốn hết rồi! Có mời

thì

cũng

không

cần tốn kém thế đâu! Bọn mình

đi

ăn lẩu, đắt lắm

thì

cũng chỉ 100 đồng

một

người, bỏ 800 đồng ra mời khách là ổn lắm rồi!”

Hạ Chi Tuyển cười nhìn

cô, chậm rãi

nói: “không

ngờ là em còn biết quản lý việc gia đình đấy.”

“…??” Cái quái gì cơ?



quản lý cái gì chứ?

“Nhưng mà

anh

kiếm tiền

không

hề vất vả, tiền công cũng cao hơn em nghĩ. Yên tâmđi,

một

bữa cơm

anh

vẫn lo được.” Hạ Chi Tuyển nắm tay



dắt vào trong.

Cố Tư Ức có hơi kháng cự, Hạ Chi Tuyển

đang

nắm chặt tay

cô, bàn tay to lớn vững vàng bao kín bàn tay

nhỏ

mềm.

Cố Tư Ức liếc nhìn hai bàn tay

đang

đan vào nhau,

không

kìm được mà đỏ mặt, ngay cả

nói

cũng

không

biết nên

nói

gì.

Mấy người còn lại

đã

được phục vụ dẫn vào chỗ ngồi.

Lúc hai người họ

đi

đến, Hướng Lê trông thấy liền vẫy gọi, Cố Tư Ức lúc này mới vội vàng giật cái tay

đang

được Hạ Chi Tuyển nắm ra.

Phục vụ xếp cho bọn họ

một

bàn ăn dài cho tám người, lúc Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức ngồi xuống, Lục Gia Diệp liền trêu: “Hai

anh

em có chuyện gì mà

không

thể

nói

trước mặt bọn tôi thế, còn kéo nhau ra

một

góc riêng để

nói

nữa?”

Hạ Chi Tuyển mặt lạnh tanh, Cố Tư Ức hậm hực: “không

nói

cho cậu.”

Lục Gia Diệp thương tâm: “Em

gái

má lúm đồng tiền thay đổi rồi, tôi đau lòng quá…”

Trịnh Bồi Bồi lườm Lục Gia Diệp, kéo tay Cố Tư Ức

nói: “Đừng để ý đến cậu ta, bọn mình

đi

lấy đồ ăn

đi.”

Cố Tư Ức tuy rất đau lòng vì bữa ăn này tiêu tốn rất nhiều tiền của Hạ Chi Tuyển, nhưng



cũng

không

còn cách nào, tiền người ta kiếm được mà, muốn tiêu thế nào là việc của người ta, điều duy nhất



có thể làm chính là ăn

thật

no mà thôi, ăn cho bõ tiền!

Nơi này đắt đỏ nhưng cũng rất đáng tiền, cách bài trí đẹp, khu ăn uống sang trọng, đồ ăn cũng dùng nguyên liệu tươi ngon cao cấp.

Mấy



gái

bưng đồ ăn về chỗ, việc đầu tiên là phải tự sướиɠ vài kiểu, ban đầu Hướng Lê và Trương Hân Dịch còn ngượng ngùng, nhưng Trịnh Bồi Bồi

thì

rất thoải mái giơ tay giơ chân tạo dáng, thay đổi đủ các kiểu dáng góc độ, cho nên hai



gái

cũng thoải mái tự nhiên hơn.

Cố Tư Ức

thì

cực kì tập trung đối phó với đống đồ ăn trước mặt, thỉnh thoảng Trịnh Bồi Bồi có bảo



ngẩng đầu lên

thì



cũng phối hợp mà ngẩng lên, chụp ảnh xong

thì

lại cúi đầu ăn tiếp.

Ba



bạn chụp ảnh rất vui vẻ, Cố Tư Ức cũng ăn rất vui vẻ.

Trịnh Bồi Bồi nghỉ

một

lát, thấy Cố Tư Ức

đang

ăn ngấu nghiến như chuột

thì

cảm thán: “Cậu ăn khỏe như thế mà sao

không

mập vậy?”

Cố Tư Ức nuốt thức ăn, thỏa mãn

nói: “Mình cũng thích vận động mà.”

Hạ Chi Tuyển ngồi đối diện Cố Tư Ức, cậu cầm lấy

một

con tôm, đeo bao tay vào rồi bóc vỏ, ngắt đầu bỏ đuôi và lấy phần sống lưng ra.

Đến lúc con tôm

trên

tay cậu

đã

trở nên nhẵn nhụi

thì

Lục Gia Diệp cũng thèm đến rỏ dãi rồi.

Cậu ta

đang

muốn thò tay ra bốc

thì

Hạ Chi Tuyển

đã

đưa cái đĩa đựng toàn tôm

đãbóc vỏ cho Cố Tư Ức,

nói: “Em ăn

đi.”

Cố Tư Ức nhìn thấy đĩa tôm

thì

trợn to mắt nhìn Hạ Chi Tuyển: “anh

bóc đấy à?”

“Ăn

đi.” Hạ Chi Tuyển

nhẹ

nhàng

nói, sau đó lại chậm rãi ăn bò bít tết của mình.

Cố Tư Ức gắp

một

con tôm rồi chấm tương hải sản, cho vào miệng, thịt tôm dai chắc tươi mềm, ăn cực ngon.

“Em

gái

má lúm cho

anh

ăn với.” Lục Gia Diệp giơ đũa ra định gắp

một

con.

Cố Tư Ức bảo vệ đĩa tôm của mình: “không

cho, mình em ăn còn chưa đủ đâu.”

Trịnh Bồi Bồi nhìn hai người kia

một

lúc rồi cũng cầm

một

con tôm đưa cho Tô Hàn, nịnh nọt: “Mình

không

biết bóc tôm, cậu bóc giúp mình được

không?”

Tô Hàn cong môi cười, đeo bao tay

nói: “Rất vinh hạnh được giúp đỡ em

gái

mèo hoang

nhỏ.”

Trịnh Bồi Bồi cười híp mắt, ngồi nhìn cậu bóc tôm.

“Đây là phong tục gì vậy? Con trai phải bóc tôm cho con

gái

sao?” Lục Gia Diệp xắn tay áo lên, nhìn Hướng Lê

nói: “Tôi quyết định

sẽ

không

đi

theo lẽ thường, em

gái

quả lê

nhỏ, cậu bóc cho tôi

một

con tôm nhé, được

không?”

Hướng Lê

nói

ngay: “Được thôi.” Rồi vui vẻ bóc tôm cho cậu ta.

Trịnh Bồi Bồi lườm Lục Gia Diệp, nghĩ: Sai con

gái

làm mà

không

thấy xấu hổ à!

Lục Gia Diệp đắc ý nhìn lại Trịnh Bồi Bồi.

Ăn xong, Lục Gia Diệp lại đề nghị: “Giờ vẫn còn sớm,

đi

hát

không?

anh

Lục mời!”

Cố Tư Ức

không

tỏ thái độ gì, Hạ Chi Tuyển

nói: “Tôi muốn đưa Cố Tư Ức

đi

mua sách, các cậu

đi

đi.”

Lục Gia Diệp bất mãn: “Mua sách gì? Để lần khác mua, nể mặt tôi chút

đi.”

Trịnh Bồi Bồi

nói: “Đừng làm mất hứng chứ, cùng

đi

đi.”

Cố Tư Ức lúc này mới lên tiếng: “Mình

đang

rất cần mấy cuốn sách để học, nhu cầu cấp bách đó.”

Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức kẻ tung người hứng, cuối cùng bọn họ đành chia làm hai nhóm

đi

hai nơi khác nhau.

Cố Tư Ức

đi

bên cạnh Hạ Chi Tuyển, ăn uống no nê, tâm trạng cũng tốt lên, cười híp mắt hỏi: “anh

muốn dẫn em

đi

mua sách gì thế? Có phải là loại sách tham khảo gì đó siêu hay

không?”

Hạ Chi Tuyển

không

đáp lại, cậu dừng bước trước

một

cây ATM,

nói: “Chờ

anh

mộtlát.”

“Vâng.” Cố Tư Ức ngoan ngoãn đứng chờ.

một

lúc sau Hạ Chi Tuyển

đi

ra, đưa bốn ngàn tiền mặt cho Cố Tư Ức: “Đây là bốn ngàn để em trả cho Lục Minh.”

Cố Tư Ức kinh sợ, vội

nói: “Em có tiền mà! Em

đã

chuẩn bị xong hết rồi!”

Hạ Chi Tuyển hỏi: “Em lấy tiền ở đâu? Có kể



ràng cho bố mẹ biết

không

hay là lại lấy tiền sinh hoạt của mình ra trả?”

Cố Tư Ức

nói

nhỏ: “Em

không

kể cho bố mẹ, mẹ em mà biết

sẽ

lo lắm, với lại bây giờ em ở luôn trong trường, mấy chuyện này

không

nên để cho bố mẹ biết,

không

bố mẹ lại suy nghĩ nhiều.”

“Thế tức là em lấy tiền tiêu vặt của mình để trả?”

“Em

đã

xin mẹ trước tiền tiêu của tháng sau rồi, với cả có vay thêm của đám Trịnh Bồi Bồi nữa…” Cố Tư Ức thành khẩn khai báo dưới cái nhìn áp bức của Hạ Chi Tuyển.

“Em vay của mấy



bạn

thì

thà vay của

anh

còn hơn, dù sao

anh

cũng có tiền tiết kiệm

đang

để

không.” Hạ Chi Tuyển kéo tay Cố Tư Ức lại rồi đặt xấp tiền lên tay

cô.

Cố Tư Ức vẫn

không

chịu nhận, hai người giằng co mãi, Hạ Chi Tuyển

nói: “không

phải em

nói

anh

là người bạn tốt nhất của em sao? Bây giờ em thà hỏi người khác chứ nhất quyết

không

chịu nhận

sự

giúp đỡ của

anh

phải

không?”

“không

phải mà…”

“không

phải

thì

là cái gì?” Hạ Chi Tuyển nhìn



hỏi,

một

tay ghìm chặt tay



và xấp tiền,

một

tay

thì

bất ngờ giơ lên véo tai

cô, khiến Cố Tư Ức giật bắn mình.

Cậu vừa vuốt tai



vừa

nói: “anh

không

còn là người thân nhất của em ở trường nữa rồi hả? Hả?”

“…” Cố Tư Ức ruột gan rối bời, lòng bàn tay cũng nóng rực lên, cảm giác toàn thân

đãbị Hạ Chi Tuyển khống chế, cứ đứng im tại chỗ

không

nhúc nhích được.



cúi đầu như con chim cút, dưới ánh đèn đường, Hạ Chi Tuyển nhìn thấy vành tai đỏ rực và cái cổ trắng nõn của

cô.

Cậu nuốt nước bọt, nhìn

đi

chỗ khác, kìm chế

sự

xúc động

đang

trào dâng của mình.

Hạ Chi Tuyển đột ngột buông tay ra, Cố Tư Ức sợ tiền rơi nên theo bản năng nắm chặt tay lại.

Cậu lùi về sau

một

bước, quay người bước

đi, hai tay đút túi quần,

nói: “Nếu vẫn coianh

là người bạn thân nhất của em

thì

ngoan ngoãn cầm tiền

đi.”

Giọng cậu rất hờ hững,

không

hề tỏ ra ép buộc

cô, nhưng cậu càng như thế

thì

Cố Tư Ức mới càng thấy khó chịu.



chạy đuổi theo Hạ Chi Tuyển,

đi

bên cạnh cậu

nói: “Đúng vậy,

anh

chính là người bạn thân nhất của em.”

Hạ Chi Tuyển

không

dừng bước, tiếp tục

đi

thẳng, Cố Tư Ức bước nhanh theo cậu, tâm trạng hơi hỗn loạn, lại lo là mình

đã

khiến cậu

không

vui, sợ về sau cậu

sẽ

xa lánhcô, sợ



sẽ

trở thành

một

người qua đường rất bình thường đối với cậu… Chỉ vài giây ngắn ngủi thôi mà nội tâm

đã

chịu đủ đau khổ rồi, Cố Tư Ức

không

chịu nổi mà bật thốt lên: “Được được được, em nhận, cảm ơn

anh

nhé! Em

sẽ

cố gắng trả cho

anhsớm!”

Hạ Chi Tuyển dừng bước, nhìn



nói: “anh

không

thiếu tiền, em

không

phải vội, đến lúc tốt nghiệp trả hết nợ là được.”

“…” Cố Tư Ức lúc này mới thở phào

nhẹ

nhõm.



cất tiền vào trong túi xách

nhỏ

của mình, kéo khóa lại cẩn thận, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Hạ Chi Tuyển, phát

hiện



là ánh mắt cậu

đã

trở nên dịu dàng hơn rồi.

Tính cách của học thần như thế

thì

biết làm sao? Tất nhiên là phải nghe lời rồi! Ai bảo người ta vừa đẹp trai lại vừa học giỏi chứ!

Cố Tư Ức cười hỏi: “anh

muốn đưa em

đi

mua sách gì vậy?”



thật

sự

rất mong chờ học thần

sẽ

dẫn



đi

mua mấy quyển sách tham khảo tốt, đểcô

cố gắng chạy nước rút cho kỳ thi thử giữa kỳ sắp tới.

“Mấy cuốn sách tham khảo chỉ toàn lừa tiền người ta thôi, thích

thì

để

anh

viết cho emmột

quyển.”

“…” Nhưng

không

phải

anh

mới

nói

là đưa em

đi

mua sách sao?

Hạ Chi Tuyển nhìn thấy nghi vấn của Cố Tư Ức

thì

thản nhiên

nói: “anh

chỉ muốn đưa em tới chỗ rút tiền thôi, bây giờ chúng ta về trường.”

“Ồ…” Mất cả hứng.

“Chờ đấy,

anh

sẽ

soạn tài liệu ôn tập cho em.” Hạ Chi Tuyển đưa tay xoa gáy Cố Tư Ức,

không

chịu nổi khi nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ tủi thân của



lúc này.

Hả…Hạ Chi Tuyển

sẽ

tự soạn tài liệu học cho



ư?

Cố Tư Ức tất nhiên là

không

nghi ngờ gì vào năng lực của Hạ Chi Tuyển rồi, nhưng liệu có làm phiền người ta quá

không?