Edit: Ngân Nhi
Trong nhà ăn, Hạ Chi Tuyển và mấy cậu bạn
đang
ngồi chờ Cố Tư Ức.
Ai bảo chỉ con
gái
mới thích buôn chuyện, đám con trai mà ngồi với nhau
thì
cũng buôn
không
kém đâu.
Lục Gia Diệp: “Em
gái
muốn tặng quà gì cho cậu đấy?”
Tô Hàn: “Có khi nào là
một
bình thủy tinh đựng
một
ngàn con hạc giấy, sao giấy hay mấy trái tim
không
nhỉ?”
Chu Kiêu: “Cũng có thể là gối ôm tự khâu, hoặc mấy cái cốc tự làm.”
Lục Gia Diệp nhìn Hạ Chi Tuyển nãy giờ vẫn
không
lên tiếng, hỏi: “A Tuyển, cậu nghĩ xem là quà gì? Cậu
không
tò mò à?”
Hạ Chi Tuyển
không
nhanh
không
chậm đáp: “Tặng cái gì
không
quan trọng, có lòng là được.”
“Cái vẻ điềm đạm này đúng là
không
hổ danh con cháu cán bộ, tôi thua!” Lục Gia Diệp thở dài
nói, Tô Hàn và Chu Kiêu
thì
bật cười.
Cố Tư Ức
đi
vào nhà ăn, đến thẳng chỗ Hạ Chi Tuyển rồi đặt cái túi xuống dưới chân cậu, “Nghe
nói
anh
rất thích cái này nên mẹ em
đã
đặc biệt làm cho
anh
đấy.”
“Uầy, cái gì thế? Tôi còn
không
biết là A Tuyển thích cái gì đâu.” Tô Hàn ngồi bên cạnh lập tức mở cái túi ra.
Lúc mấy lọ tương ớt xuất
hiện
trước mặt mọi người, ai nấy đều quay sang nhìn nhau, Lục Gia Diệp là người bật cười đầu tiên.
Cậu ta vừa cười vừa
nói: “Được đấy, chị Ức quả nhiên là
không
đi
theo lẽ thường!”
“Có lòng là được…” Tô Hàn vỗ vai Hạ Chi Tuyển, cười
nói.
Chu Kiêu rất chân thành hỏi: “A Tuyển thích ăn tương ớt à?”
Hạ Chi Tuyển lúc ở nhà đúng là thích ăn mấy thứ này, nhưng ở bên ngoài
thì
sẽ
khôngăn, vì nếu ăn
thì
hơi thở
sẽ
có mùi.
Cậu
thật
sự
không
ngờ là Cố Tư Ức lại mang tận mấy lọ tương ớt tới trường cho cậu thế này.
Cố Tư Ức
nói
với Hạ Chi Tuyển: “Nhà em tự làm đấy, nguyên liệu đều được lấy ở vườn nhà,
không
có thuốc trừ sâu và chất bảo quản, lại đảm bảo vệ sinh.”
Hạ Chi Tuyển gật đầu
nói: “Cảm ơn nhé.”
Giọng điệu bình thản, nghe
không
ra tâm trạng trong đó.
Cố Tư Ức quan sát nét mặt cậu, hỏi: “anh
không
thích à?”
Lục Gia Diệp cướp lời: “không
thích
thì
đưa đây tôi! Tôi thích! Vì em
gái, tôi bằng lòng trở thành
một
cậu bé
yêu
tương ớt! Ngày ngày trộn tương ớt ăn, cuộc sống vui vẻ biết bao!”
Cố Tư Ức
không
thèm để ý cậu ta, chỉ quan tâm Hạ Chi Tuyển: “Nếu
không
thích
thìđể em mang về cũng được, em thích ăn lắm.”
Hạ Chi Tuyển như cười như
không
nhìn
cô, đáp: “Em muốn nghe
anh
nói
thích đúngkhông?”
“không
phải, em chỉ nghĩ là…không
nên gượng ép bản thân thôi.” Nếu để nó ở chỗmột
người
không
thích ăn, vậy chi bằng
cô
đem về hưởng thụ còn hơn, vừa hay đồ ăn trong trường cũng
không
hợp khẩu vị.
“không
gượng ép chút nào,
anh
rất thích.”
“Vâng.”
Hạ Chi Tuyển thấy
cô
bé này thay đổi sắc mặt nhanh chóng
thì
cười hỏi: “đã
vui lên chưa?”
“Em vẫn vui từ nãy mà.” Cố Tư Ức phản bác,
không
khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Hạ Chi Tuyển phát
hiện
vành tai bụ bẫm
ẩn
dưới mái tóc
cô
đã
hơi hồng lên, rất đángyêu.
Bây giờ
đang
là giờ ăn sáng nên nhà ăn vẫn lục đυ.c người ra vào, rất nhiều người liếc nhìn về phía Hạ Chi Tuyển.
Mấy
cô
gái
ngồi đằng xa
nhỏ
giọng thầm
thì: “không
thể tin nổi là Hạ Chi Tuyển lại ăn cơm với con
gái.”
“không
phải cậu ấy ghét nhất chuyện con
gái
lại gần sao?”
“Đúng rồi, lúc chơi bóng mấy đứa con
gái
đưa nước cho thôi mà cậu ấy cũng
khônguống cơ mà, sao con bé đó lại là ngoại lệ nhỉ?”
“Hay là bạn
gái
mới quen của cậu ấy?”
“không
thể nào! Hồi đầu Hạ Chi Tuyển còn từ chối cả hoa khôi của trường cơ mà,
nóilà muốn tập trung học hành,
không
thích
yêu
sớm.”
“Vậy con bé kia rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là bạn
gái
của đám Lục Gia Diệp Tô Hàn?”
“Quên
đi! Gia Diệp đẹp trai như thế, Tô Hàn lại dịu dàng, sao có thể
yêu
con đó chứ?”
…
Vì số học sinh mỗi lớp
không
nhiều, nên tất cả tập trung tập quân
sự
cùng nhau, nam nữ được chia ra tập ở hai nơi khác nhau.
Cố Tư Ức dáng người cao ráo nên đứng ở cuối hàng.
Đứng ở tư thế quân đội dưới ánh mặt trời chói chang, lại trong thời gian dài nên có nhiều nữ sinh
không
chịu nổi.
Chỉ có Cố Tư Ức là vẫn đứng nghiêm
không
nhúc nhích,
không
chỉ bởi thể lực tốt mà còn vì trong đầu vẫn
đang
vướng bận chuyện của Từ Na, thân thể cũng theo đó mà đơ ra.
Mãi đến khi huấn luyện viên
đi
tới bên cạnh
cô, đem
cô
ra làm tấm gương tốt để ngợi khen, bấy giờ
cô
mới tỉnh khỏi cơn mơ.
Lúc huấn luyện viên kia
đi
ra
nói
chuyện với
một
huấn luyện viên khác,
cô
liền nghe được mấy câu mỉa mai phát ra từ trong hàng ngũ.
“Từ trường khác chuyển đến nên muốn thể
hiện
đấy mà.”
“Con này ghê phết đấy, dám đánh nhau với đàn chị nữa cơ, vậy mà trước mặt Hạ Chi Tuyển lại giả bộ ngây thơ.”
“Chứ còn gì nữa,
đi
theo sau mấy đứa con trai là tỏ ra đáng
yêu
ngay…”
“Cậy mình xinh ý mà…”
Tiếng
nói
chuyện xôn xao nên
cô
không
rõ
là ai
đang
phát ngôn, đột nhiên
cô
cười rộ lên,
nói
bâng quơ: “Thừa nhận tôi xinh là được rồi, việc gì phải quan tâm đến mấy việc khác chứ.”
không
lâu sau, huấn luyện viên quay lại, cả đám lại tiếp tục tập luyện.
Người ở tổ hậu cần chuẩn bị cho mỗi đội ngũ hai thùng nước khoáng, lúc huấn luyện viên tuyên bố nghỉ giải lao, cả đám đều như cá mất nước, chạy thẳng tới chỗ để nước.
Cố Tư Ức xếp hàng cuối cùng, chờ mọi người lấy xong
thì
cô
mới lấy.
Nào biết đến lượt
cô
thì
hai cái thùng
đã
trống trơn, chẳng còn chai nước nào.
Lướt nhìn mọi người
một
lượt, thấy ai cũng
đang
uống nước,
không
thể biết được là aiđã
lấy thừa
một
chai.
Cố Tư Ức thở hắt ra
một
cái, trong lòng có phần bực bội.
Căn tin
thì
lại cách sân tập quân
sự
xa lắm…
Mãi mới được nghỉ giải lao
một
tí, còn phải chạy tới chạy lui mua nước nữa
thì
mệt chết mất.
cô
đành nhịn khát, tìm chỗ bóng râm ngồi xuống, chỗ này vốn có mấy
cô
gái
đangngồi, trông thấy
cô
đến
thì
lại đứng dậy
đi
chỗ khác.
Cố Tư Ức ngồi khoanh chân, hai tay chống cằm, yên lặng tự thôi miên bản thân.
không
khát, mình
không
khát, mình
thật
sự
không
khát,
không
khát tí nào…
một
chút xíu cũng
không
khát!!!
“Em
gái, em ngồi đây niệm kinh à? Miệng lẩm bẩm cái gì đấy?”
Cố Tư Ức mở mắt ra, thấy Lục Gia Diệp
đang
ngồi bên cạnh, ánh mắt tò mò nhìn mình.
Tầm mắt lại hướng lên
trên, nhìn thấy
một
chai nước khoáng.
Chai nước
đang
ở trong tay Hạ Chi Tuyển.
“…Cho em xin miếng nước được
không?” Cố Tư Ức liếʍ môi, hỏi.
“Cái này á?” Hạ Chi Tuyển lắc chai nước trong tay.
“Vâng.” Cố Tư Ức gật đầu đáp, hai mắt sáng rực.
Hạ Chi Tuyển có phần do dự,
đang
định lên tiếng
thì
Cố Tư Ức lại giành
nói
trước: “Xinanh
đấy, cứu
một
mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, em sắp chết khát rồi đây!”
Hạ Chi Tuyển: “…”
cô
nhận được nguồn nước cứu mạng, vội vàng mở nắp chai ra, ngửa mặt lên đổ vào miệng.
Bình nước còn dư lại
một
nửa
đã
bị
cô
uống sạch.
Hạ Chi Tuyển nhìn đôi môi
anh
đào của
cô
bé trước mặt, đắm chìm trong thứ cảm xúckhông
thể
nói
thành lời, Lục Gia Diệp nhận ra vấn đề, hỏi: “Em
không
đi
lấy nước uống à?”
“Lúc đến lượt em
thì
hết sạch nước rồi.” Cố Tư Ức khó xử
nói, có nước bổ sung năng lượng, giọng
nói
của
cô
cũng trở nên trong trẻo hơn,
không
còn thều thào như hồi nãy nữa.
“Ở đây chờ nhé,
anh
Lục
đi
lấy cho em
một
chai.”
nói
xong cậu ấy lập tức đứng dậy chạy
đi.
“Ơ,
không
cần…” Cố Tư Ức còn chưa
nói
xong
thì
Lục Gia Diệp
đã
chạy xa rồi.
Hạ Chi Tuyển nhìn Cố Tư Ức rồi
nói: “Về sau mà còn gặp chuyện như vậy
thì
cứ đến chỗ bọn
anh
mà lấy nước.”
“Ừm.” Cố Tư Ức gạt
đi
chuyện làm
cô
bực bội lúc nãy, cười
nói: “Cảm ơn
anh
đã
cho em nửa bình nước cứu mạng,
anh
đã
cứu em hai lần rồi, đại ân này
một
lời cảm ơnkhông
thể diễn tả hết được.”
Hạ Chi Tuyển
nhẹ
nhàng đáp: “không
có gì.”
Chờ Lục Gia Diệp đem nước tới
thì
thời gian nghỉ giải lao cũng
đã
hết, mọi người lại trở về khu vực của mình tập luyện.
Bổ sung năng lượng xong, Cố Tư Ức lại bừng bừng khí thế, có thể
nói
là cây bạch dương mạnh mẽ nhất trong đội.
Bất luận là đứng ở tư thế chào hay
đi
đều
thì
động tác của
cô
cũng rất chuẩn mực, tác phong nghiêm trang và hoạt bát, tràn đầy năng lượng.
Huấn luyện viên rất hài lòng với biểu
hiện
của
cô, nhiều lần lên tiếng khen ngợi, còn bảo
cô
đứng ra trước hàng làm mẫu nữa.
Lúc các thầy phải
đi
họp, huấn luyện viên liền gọi Cố Tư Ức ra khỏi hàng, hướng dẫn mọi người luyện tập.
Cố Tư Ức đứng đối diện với các bạn nữ,
nói: “Mọi người đều học cùng khóa nên chắc cũng biết nhau cả rồi, bây giờ chúng ta lần lượt báo danh theo thứ tự nhé.”
Các bạn học nữ tuy
không
phục lắm việc Cố Tư Ức đứng ra làm huấn luyện viên tạm thời, nhưng cũng
không
thể
không
nghe lời chỉ huy, cho nên mọi người lần lượt báo danh theo thứ tự.
Cố Tư Ức nhìn lướt qua từng người
một, chăm chú nghe họ
nói.
cô
đã
biết người đứng ở hàng thứ ba và thứ sáu chính là người mà trước
đã
bàn luận chê bai mình, tên của hai người là Hứa Kiệt và Thư Ngọc.
Báo danh xong, Cố Tư Ức lại chỉ huy cả bọn lần lượt tập
đi
đều theo hàng.
Động tác của hai
cô
bạn kia rất khó coi, Cố Tư Ức tự thấy mình trả thù vào lúc này cũng coi như hợp tình hợp lý rồi.
cô
hô lên: “Hứa Kiệt, Thư Ngọc bước ra khỏi hàng!”
Hai người kia
không
phục, đứng im
không
chịu di chuyển.
“Nếu các cậu
không
nghe lời chỉ huy
thì
lát nữa tôi
sẽ
báo cáo lại với huấn luyện viên.”
Huấn luyện viên của nhóm họ cực kì nghiêm khắc, hai
cô
gái
nghe xong
thì
sợ lắm, hậm hực bước ra khỏi hàng.
đã
đầu tháng chín nhưng trời vẫn rất nóng, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua nhưng còn thấy nóng hơn.
Mặt trời
đã
lên cao, thiêu rát những thiếu nữ mềm mại
đang
đứng ở đây.
Cố Tư Ức gọi hai
cô
bạn kia lên rồi bảo họ đứng nghiêm
một
chỗ.
một
trong hai người quay sang nhìn chằm chằm Cố Tư Ức,
nhỏ
giọng
nói: “Cậu cố tình chơi bọn tôi đúng
không!”
Cố Tư Ức
không
phủ nhận, chỉ đáp: “không
phục
thì
đi
mà
nói
với huấn luyện viên ý.”
cô
không
để ý tới bọn họ nữa mà
đi
tới
nói
với hàng ngũ: “Trời nắng quá, chúng ta di chuyển đến khu vực mát mẻ hơn
đi.”
Cả đám con
gái
cầu còn chẳng được, ai cũng hân hoan, trước có huấn luyện viên ở đây nên
không
ai dám
nói
gì, vì thầy ấy
thật
sự
rất đáng sợ.Chuyện tập quân
sự
ở trường Long Hưng cũng nổi tiếng là nghiêm túc, mục đích là để rèn luyện ý chí chịu đựng gian khổ của học sinh, cả đám ai nấy đều
đã
chuẩn bị tâm lý từ trước, chỉ còn biết cố gắng chịu đựng,
không
ngờ giờ lại được hưởng phúc nhờ Cố Tư Ức.
Cố Tư Ức dẫn mọi người đến chỗ râm mát,
nói: “Các cậu đứng tại chỗ nghỉ ngơi, đừng làm loạn đội hình là được.”
Sau đó
cô
đi
tới chỗ Hứa Kiệt và Thư Ngọc: “Bây giờ tôi
sẽ
dạy hai cậu cách
đi
đều sao cho đúng.”
Hai người kia tức sắp chết rồi, cả đám đều
đã
được đứng ở chỗ thoáng mát nghỉ ngơi, còn mình
thì
lại phải đứng dưới nắng tập
đi
đều.
Thấy bọn họ gần như muốn phát điên, Cố Tư Ức liền lạnh mặt
nói: “Tôi
không
cần biết là các cậu có quan hệ với ai, đến cả Từ Na tôi cũng dám đánh
thì
sợ gì các cậu? Bây giờ tôi
đang
làm thay vị trí của huấn luyện viên, nên tôi có quyền chỉ huy các cậu, mà nếu
không
nghe lời
thì
tôi cũng được quyền phạt các cậu đấy.”
Hai
cô
gái
hậm hực, cứ định
nói
lại thôi.
Thế là Cố Tư Ức bới móc lỗi
thì
chuyên nghiệp, cách chỉ đạo
thì
nghiệp dư, chậm rãi cùng hai người họ tập
đi
đều.
Cách đó
không
xa, các bạn học nữ đều
đang
nhìn bọn họ.
Có người
nhỏ
giọng
nói: “Cố Tư Ức
không
phải là người dễ động vào đâu, nên suy nghĩ kĩ trước khi muốn gây
sự
với cậu ta.”
“Tôi cảm thấy Cố Tư Ức
đã
đạt đến
một
trình độ nhất định rồi.”
“Tôi sắp ngất xỉu vì nắng nóng đây, may mà có Cố Tư Ức dẫn cả bọn qua đây đứng.”
“Cố Tư Ức gan lớn
thật, lại cho bọn mình nghỉ ngơi,
không
sợ bị huấn luyện viên trách phạt à?”
“Hình như cậu ta có quan hệ rất thân thiết với Hạ Chi Tuyển
thì
phải, vừa nãy tôi còn trông thấy cậu ta uống nước của Hạ Chi Tuyển đấy.”
“Vậy nếu có người bắt nạt cậu ấy
thì
Hạ Chi Tuyển
sẽ
đứng ra bảo kê à?”
“Chắc chắn rồi, hôm nay
cô
chủ nhiệm lớp tôi phạt Cố Tư Ức đứng góc lớp, Hạ Chi Tuyển
đã
giúp cậu ấy đấy.”
Cố Tư Ức hành hạ hai
cô
bạn kia
một
lúc, nhưng quả
thật
đã
đem đến kết quả rất tốt.
Lúc huấn luyện viên quay lại, thấy ba
cô
gái
đang
tập luyện dưới nắng, Cố Tư Ức liền giải thích rằng vì hai
cô
bạn kia tập chưa tốt lắm, làm ảnh hưởng đến cả đội, nên mới kèm riêng cho hai bạn.
Ba người ai cũng mồ hôi nhễ nhại, huấn luyện viên hỏi han mấy câu rồi cho cả ba quay về hàng đứng.
Kết thúc
một
ngày tập quân
sự, huấn luyện viên ra lệnh giải tán.
Ai nấy đều kéo lê cơ thể mỏi mệt của mình, chậm rãi tản ra các hướng.
Cố Tư Ức uống nước, thong thả
đi
tới nhà ăn.
Vì Từ Lâm
đã
nói
rõ
ràng rồi, cho nên
cô
sẽ
không
tới tìm hai
cô
bạn cùng phòng đểnói
chuyện nữa, đôi khi cũng có chạm mắt nhau, nhưng cả hai đều chỉ lờ
đi, coi nhau như
không
khí.
Cố Tư Ức
thì
hoàn toàn
không
để bụng, nhưng Từ Lâm
thì
lại cảm thấy rất bức bối.
“Cố Tư Ức, cậu
đi
ăn cơm đấy à?”
Cố Tư Ức dừng bước nhìn hai bạn nữ
đang
tiến lại gần, là bạn học cùng lớp
cô, tên là Hướng Lê và Trương Hân Dịch, hai
cô
bạn này ở phòng kí túc khác, cũng là học sinh từ trường khác chuyển tới giống
cô.
“Ừ.” Cố Tư Ức gật đầu đáp.
“Vậy
đi
cùng nhau nhé, bọn mình cũng đến nhà ăn đây.”
“Được thôi.” Cố Tư Ức vui vẻ đồng ý.
Đám con
gái
mới lớn có
đi
vệ sinh
thì
cũng phải
đi
cùng nhau, cho nên có người ăn cơm cùng tất nhiên là rất vui rồi.
Nhưng Cố Tư Ức vẫn bận tâm vì mấy lời của Từ Na, nên
cô
liền đưa số di động của mình cho hai bạn,
nói: “Các cậu có biết Từ Na
không? Chị ta học khóa
trên,
không
ưa mình lắm, nên có thể
sẽ
gây
sự
với các bạn của mình.Nếu các cậu gặp chuyện gì ngoài ý muốn
thì
phải gọi ngay cho mình đấy.”
Hai
cô
gái
vừa ngỡ ngàng vừa vui, gật đầu lia lịa, cảm thấy
cô
bạn này
thật
tốt.
Hướng Lê
nói
năng rất có khí phách: “Cố Tư Ức, mình
sẽ
ở cạnh cậu.”
Trương Hân Dịch tuy cảm động nhưng cũng rất tức giận,
nói: “Bọn mình đều từ nơi khác chuyển đến, nhất định phải đoàn kết với nhau, như vậy
thì
mới
không
bị bọn xấu trong trường bắt nạt.”
Cố Tư Ức chỉ khẽ cười: “không
cần khoa trương như thế đâu, chơi với nhau là vui rồi.” Giống như Hạ Chi Tuyển và mấy cậu bạn thân kia vậy.
Tối hôm ấy trước khi
đi
ngủ, Cố Tư Ức để hẳn đồng hồ báo thức ở cạnh gối, còn cài hẳn ba lần báo thức luôn.
Hôm sau, lúc chuông báo thức kêu, Cố Tư Ức bị buộc phải tỉnh dậy trong cơn mơ, mắt nhắm mắt mở nhìn đồng hồ, còn chưa đến sáu giờ, sáu rưỡi mới phải tập trung chạy bộ buổi sáng cơ mà, còn sớm còn sớm…
cô
tắt báo thức
đi, vẹo đầu ngủ tiếp.
Chẳng bao lâu sau lại có tiếng chuông điện thoại kêu, hơn nữa đầu bên kia còn rất kiên nhẫn giữ máy.
Cố Tư Ức bấm nút nghe, nhắm mắt để di động bên tai, ngái ngủ lầm bầm: “Ai đấy ạ…”
Giọng
cô
nghe rất non nớt, nũng nịu yếu ớt, như thể
đang
rất tủi thân vì bị đánh thức.
Mấy phút trước, cả đám con trai
đã
ra ngoài hết, Lục Gia Diệp ngẫm nghĩ
nói: “khôngbiết em
gái
đã
dậy chưa nhỉ? Tập quân
sự
mà đến muộn
thì
sẽ
bị phạt chạy mấy vòng đó ~”
Cậu ta bèn lấy điện thoại ra gọi vào số của Cố Tư Ức, nhưng cuộc gọi còn chưa được kết nối
thì
di động
đã
bị Hạ Chi Tuyển cướp mất rồi.
Sau đó, Hạ Chi Tuyển nghe thấy giọng
nói
phát ra từ đầu bên kia, cảm giác giống như được
một
con mèo
nhỏ
đã
thu lại móng vuốt sắc nhọn, dùng lớp đệm mềm mại ở chân rồi cào
nhẹ
lên người mình vậy.