Năm Tháng Ngọt Ngào Của Anh Và Em

Chương 1

Edit: Ngân Nhi

Tháng tám giữa hè, trời nắng gắt như đổ lửa.

Đập vào mắt là những tòa nhà chọc trời san sát nối tiếp nhau, tường kính thủy tinh phản chiếu lại những tia sáng chói lóa.

Đây là lần đầu tiên Cố Tư Ức tới thành phố C, nơi đây cách nhà của



không

xa

khônggần, trước đây có mấy lần bố mẹ

đã

nói

sẽ

đưa



tới đây chơi, nhưng kế hoạch lần nào cũng bị những việc ngoài ý muốn gây cản trở.

Đèn đỏ, Cố Trí Viễn dừng xe lại, chờ người

đi

bộ qua đường.

Hứa Giai Tuệ ngồi ở ghế lái phụ

nói

chuyện với con

gái: “Bố con với chú Hạ là bạn học cũ, hồi đó chơi rất thân nhau, mấy năm nay ít qua lại nên quan hệ có phần phai nhạtđi… Con với bạn Hạ nhà



chú ấy sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, bằng tuổi nhau cũng dễ chơi cùng.”

Cố Trí Viễn chân thành

nói: “Tư Ức à, con phải theo

anh

trai mà học tập, người ta bằng tuổi con mà thành tích thi đứng nhất thành phố đấy, còn đạt được mấy giải thưởng lớn trong các cuộc thi quốc gia, cũng tham gia cả những cuộc thi quốc tế nữa.”

“Cả ngày ngồi nghe bố mẹ

nói

về cậu ấy, lỗ tai con mọc kén luôn rồi đây này.” Cố Tư Ức quay mặt nhìn ra ngoài cửa kính xe, ngữ điệu có phần bất mãn.

Hứa Giai Tuệ

nói: “Người ta giỏi giang như thế, sao con lại

không

muốn học hỏi thế hả?”

Cố Trí Viễn cũng

nói: “một

mình con tới thành phố C học, chưa quen với cuộc sống nơi đây, có nhà họ Hạ quan tâm để ý bố mẹ mới yên tâm được.”

Nhà họ Cố và nhà họ Hạ hẹn nhau dùng bữa tại

một

nhà hàng Trung Quốc

trên

tầng sáu của trung tâm thương mại.

Lúc hai vợ chồng họ Cố dẫn con

gái

đi

vào, người nhà họ Hạ

đã

ngồi đây đợi từ trước.

Cố Tư Ức nhìn thấy hai vợ chồng tuổi trung niên liền tươi cười, giọng

nói

ngọt ngào: “Con chào



chú ạ.”

Từ

nhỏ



đã

được bố mẹ đưa

đi

tham gia nhiều hoạt động nên tính cách cũng rất cởi mở,

không

hề luống cuống hay rụt rè.

Hạ Quảng Vũ nhìn thấy hộp quà

trên

tay



bé,

nói: “Cùng nhau ăn

một

bữa cơm thôi, còn mang theo quà cáp làm gì.”

Cố Trí Viễn cười

nói: “Lâu rồi

không

gặp nhau, chỉ là chút lòng thành thôi mà.”

Hạ Quảng Vũ vui vẻ tiếp đón: “Nào nào, tới đây ngồi cả

đi.”

“Chớp mắt Tư Ức

đã

lớn như vậy rồi.” Bành Linh vuốt tóc Cố Tư Ức

nói: “Lần trước gặp con vẫn còn chưa biết

đi

cơ, cứ nằm trong lòng mẹ rồi cười với

cô…”

Cố Tư Ức bật cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền

nhỏ, “thì

ra từ

nhỏ

con

đã

thích cười với người đẹp rồi.”

Nụ cười

trên

gương mặt Bành Linh càng đậm thêm: “Con bé này cười xinh quá, miệng cũng ngọt nữa.”

Bành Linh quay người nhìn cậu con trai

đang

ngồi

trên

salon,

nói: “A Tuyển, lại đây con!”

Cậu thiếu niên

đang

ngồi xem điện thoại, nghe vậy liền ngẩng đầu đứng dậy, cất di động vào túi rồi

đi

về phía họ.

Cố Tư Ức nhìn mà ngơ ngẩn.

Cậu ấy có vóc dáng cao gầy, mặc sơ mi trắng với quần dài đen, áo mở hai cúc

trêncùng, lộ ra phần cổ trắng trẻo và xương quai xanh, nhìn lên tiếp nữa là

một

gương mặt cực kì đẹp trai, môi hồng răng trắng, cặp mắt đen như được vẽ bằng ngòi bút tranh thủy mặc.

Cố Tư Ức lớn thế này rồi, ấy vậy mà đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy

một

người con trai đẹp trai như thế, lại còn là người

thật

việc

thật.

một

người có thành tích học đứng thứ nhất, sao lại có

một

gương mặt đẹp như vậy chứ?

không

khoa học tí nào!

Theo suy nghĩ của Cố Tư Ức, vị thiên tài này chắc hẳn

sẽ

đeo

một

cặp kính cận dày khự, phía sau cặp kính là đôi mắt híp tịt do học quá nhiều, mũi cũng

sẽ

bị tẹt vì bị kính đè lên, nhìn

một

phát

sẽ

thấy ngay là dáng vẻ của

một

mọt sách, giống như mấy đứa học sinh giỏi ở trường



năm cấp hai ý.

“Đây là



Hứa, còn em

gái

này là Cố Tư Ức.” Bành Linh giới thiệu với con trai Hạ Chi Tuyển.

Hạ Chi Tuyển chào hỏi Hứa Giai Tuệ, thái độ nho nhã lễ phép, cử chỉ đúng mực, thểhiện

ra là

một

cậu con trai được dạy dỗ rất tốt.

“Con với Cố Tư Ức sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, con sinh vào sáng sớm, emgái

thì

sinh buổi trưa, có ông thầy

nói

bát tự của hai đứa cực kì hợp, ở cạnh nhau

sẽrất tốt, còn bảo mẹ nhận con dâu nuôi rồi đấy.” Bành Linh trêu.

Cố Tư Ức: “…”

Hạ Chi Tuyển nhìn Cố Tư Ức, thấy cặp lông mi dài cùng đôi má lúm đồng tiền

nhỏ

củacô, sắc hồng

không

ngừng lan tỏa, làm cho gương mặt

nhỏ

trắng nõn bị bao phủ bởimột

màu hồng.

Hạ Chi Tuyển cảm thấy buồn cười,

nói: “Con

không

tin chuyện ấy đâu.”

Hàn huyên xong, hai nhà cùng nhau ngồi xuống dùng bữa.

Cố Tư Ức từ tốn ăn cơm, dù cho món mình thích ăn có được xoay tới trước mặt

đi

nữathì



cũng chỉ gắp nhiều nhất là hai lần mà thôi.

Lúc mắt



lơ đãng liếc qua Hạ Chi Tuyển, trong lòng thầm cảm thán: Sao lại có người đẹp trai thế nhỉ, ngay cả điệu bộ lúc ăn cơm cũng đẹp như tranh vậy.

một

bữa cơm trôi qua trong bầu

không

khí hài hòa và những câu chuyện phiếm.

Ăn xong, Cố Trí Viễn và Hạ Quảng Vũ bừng bừng khí thế ngồi đánh cờ, Bành Linh

nóivới Hạ Chi Tuyển: “Con đưa em

gái

Tư Ức ra ngoài dạo

một

vòng

đi.”

Lúc hai đứa rời khỏi, Bành Linh cười

nói: “Có chị em mình ở đây chúng nó

sẽ

khôngđược tự nhiên, cho chúng nó tự chơi riêng với nhau mới nhanh chóng thân thiết được.”

Trong trung tâm thương mại, Hạ Chi Tuyển hai tay đút túi quần,

đi

thẳng về phía trước.

Cố Tư Ức đuổi theo bước chân cậu, chủ động bắt chuyện: “thì

ra

anh

cũng mười sáu tuổi giống em, nhưng

anh

cao

thật

đấy, được mét tám chưa?”

Hạ Chi Tuyển chỉ thờ ơ vuốt cằm.

Cố Tư Ức đảo mắt

một

lượt, nhìn thấy có hàng trà sữa, lại hỏi: “Đằng kia có quán trà sữa kìa,

anh

muốn uống

không? Muốn uống

thì

để em

đi

mua cho.”

Hạ Chi Tuyển đáp: “không

uống.”

Cố Tư Ức lại phát

hiện

một

điều, rằng

anh

trai

nhỏ

này

không

hề biểu lộ ra

một

cảm xúc dư thừa nào, rất điềm đạm lại lạnh lùng, làm cho đối phương cảm thấy

khôngthoải mái chút nào.

Đẹp trai đúng là thích

thật, có thể dùng gương mặt để bù đắp cho

sự

thân thiện, nghĩ thế nào cũng thấy có lợi.

Di động trong túi quần Hạ Chi Tuyển kêu lên, cậu nghe đầu bên kia

nói

mấy câu, mắt liếc nhìn Cố Tư Ức,

nói: “không

rảnh.”

Chờ cậu cúp máy, Cố Tư Ức rất hiểu chuyện

nói: “anh

có hẹn

thì

cứ

đi

đi, em

mộtmình

đi

dạo trong đây cũng được.”

Hạ Chi Tuyển

nói: “Muốn

đi

quán net

không?”

Cố Tư Ức hai mắt sáng rực, gật đầu đáp: “Có ạ.”



không

thích

đi

quanh quẩn ở cái nơi chán ngắt này cho lắm, ngồi quán net vẫn thích hơn.

Hai người

đi

đến

một

quán net ở gần đó, ngồi ở vị trí cạnh nhau.

Cố Tư Ức liếc nhìn màn hình máy tính của Hạ Chi Tuyển,

nói: “anh

mà cũng chơi LOL(*) à?”

(*) LOL: Liên minh huyền thoại

Hạ Chi Tuyển nhìn nét mặt ngạc nhiên của

cô, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ

anh

khôngđược chơi à?”

Cố Tư Ức cười trừ đáp: “Em tưởng là những người học giỏi

thì

sẽ

không

chơi game, vậy cùng nhau chơi nha.”

Mấy người bạn thân của Hạ Chi Tuyển

đã

đăng nhập chờ từ trước, cậu kết bạn với nick của Cố Tư Ức rồi bắt đầu chơi.

Cố Tư Ức chiếm trước vị trí ADC (xạ thủ), mấy cậu bạn kia thấy vậy

thì

gào lên: “Kia là ai đấy? Chiếm ngay vị trí đó, liệu có đánh được

không

hả?!!”

Hạ Chi Tuyển: Có ở vị trí nào

thì

cũng chẳng làm ăn gì được đâu.

Sau khi vào trận, thao tác của Cố Tư Ức mạnh mẽ như hổ, áp chế đối thủ, khống chế quân địch, dẫn đầu toàn đội.

“…” Hạ Chi Tuyển quay đầu nhìn





đang

ngồi bên cạnh mình.

Các ngón tay của



bé rất linh hoạt, tốc độ tay cực nhanh, hai mắt sáng ngời, nét mặt hưng phấn, chóp mũi xinh xắn rịn ra chút mồ hôi, đánh hăng tới nỗi miệng cũng

nóikhông

dứt lời: “A đau đau đau đau, trượt rồi trượt rồi, đánh

không

lại

thì

rút lui

đinhé…Còn lâu tao mới chết nhé…Có nhiêu đó thôi mà cũng dám tới đây trình diện à, tao đánh cho chết nè!...”

Cố Tư Ức rất ít khi chơi ở quán net, bình thường toàn chơi ở nhà, lại quen

nói

chuyện với bạn bè

trên

game rồi nên lâu dần bị thành cái tật thích lải nhải.

Lúc này



hoàn toàn vùi đầu nhập tâm vào game, hồn nhiên

không

nhận ra là những người xung quanh đều

đang

nhìn mình, em

gái

đáng

yêu

xinh đẹp, giọng lại ngọt, chân cũng dài,

thật

sự

làm cho người ta phải chú ý.

Xong trận, Cố Tư Ức thành công nhận được danh hiệu MVP (*) toàn đội.

(*) MVP (Most Valuable Player): Chỉ người chơi có thành tích tốt nhất trận và để lại những ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấu.

Hạ Chi Tuyển gõ lên mặt bàn chỗ



ngồi, Cố Tư Ức quay sang nhìn, mỉm cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, gương mặt mang theo

một

chút thỏa mãn.

Nhất định là



đã

thể

hiện

một

cách xuất sắc làm học bá kinh ngạc rồi, mặc dù



họckhông

giỏi, nhưng các kĩ năng khác đều phát triển

một

cách toàn diện đó biết

không!

“Phiền em đừng làm ồn nữa.” Hạ Chi Tuyển lạnh nhạt

nói.

- --

Lời editor: Vì hai gia đình Cố Hạ thân thiết, hai bố mẹ hai bên cũng tự xưng Hạ Chi Tuyển là

anh

trai, Cố Tư Ức là em

gái, mà hai đứa

không

phủ nhận việc này, nên mìnhsẽ

để xưng hô là

anh

– em nha, mặc dù hai bạn ý bằng tuổi nhau.