Hôn Đủ Chưa

Chương 6: Mẹ nó thật ra vẻ.

《 HÔN ĐỦ CHƯA – HỀ LỤC 》

| Edit by Tiệm cơm trong hẻm|

Chương 6: Mẹ nó thật ra vẻ.

Tô Mộ Tinh đè xuống tay nắm cửa đẩy cửa đi vào, bệnh nghề nghiệp mà đánh giá xung quanh.

Văn phòng cũng không tính lớn, đồ rất ít.

Qua từng chồng văn kiện được xếp chỉnh tề trên bàn làm việc thì cũng nhìn chủ nhân của nó có chứng ép buộc, cách bàn làm việc không xa là giá treo áo, trên đấy treo một chiếc áo vest màu xám đậm, trừ cái đó ra không còn gì khác nữa.

Điều duy nhất làm cô ngoài ý muốn đó là một hàng những chậu cây màu xanh lá cách đó không xa, được xếp thành một hàng trên bệ cửa sổ, khoảng mấy chục chậu.

Giờ phút này, người kia mặc một áo khoác trắng đưa lưng về phía cô, tay phải cầm bình tưới nước đứng trước cửa sổ cúi đầu tưới cây.

Ánh nắng ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu vào, gió thổi nhẹ góc áo và tóc bên tai anh, bóng anh kéo ra thật dài từ đầu phòng bên kia sang bên này vừa vặn rơi bên chân cô.

Có đôi khi duyên phận là gì đó rất mơ hồ.

Mặt Tô Mộ Tinh khẽ động, ánh mắt lóe lên chút ý cười, "Bác sĩ Hứa, trùng hợp như vậy sao?" Cô hơi dừng, nhếch miệng, "Bác sĩ Hà Gia Mộc khoa chỉnh hình đã cùng anh nói chuyện qua, để tôi trực tiếp đến tìm anh."

"Chờ một lát." Hứa Thanh Nhiên nhàn nhạt mở miệng, giọng nói lãnh đạm, anh đặt bình nước sang góc tường bên cạnh, lấy khăn mặt bên trên lau tay rồi mới xoay người.

"Ngồi bên này."

Tô Mộ Tinh kéo ghế ngồi xuống, đem cái loại giấy tờ X-quang đặt trên bàn, ánh mắt thoải mái rơi trên người Hứa Thanh Nhiên.

Anh hôm nay có chút khác biệt, trên sóng mũi có một chiếc kính gọng nhỏ màu vàng, lạnh lùng, lại thêm mấy phần khí chất thư sinh.

Tô Mộ Tinh có chút nhụt chí, hôm nay đi ngoài quá tùy ý, quầng thâm dưới mắt rồi cũng không có gội đầu, vẫn mặc áo sơ mi và quần jean như cũ, đơn giản không thể đơn giản hơn.

"Tình huống của cô bác sĩ Hà đã nói sơ qua với tôi." Bác sĩ nói.

"Rất nghiêm trọng?" Tô Mộ Tinh một tay chống cằm, thân thể hơi nghiêng người về phía trước, mềm oặt dựa theo mép bàn, nâng đầu nhìn anh.

Trước khi đến bệnh viện cô có hơi lo lắng, nửa tháng này tình trạng của cô quả thật hơi hỏng bét, mỗi ngày đều mất ngủ, thật vất vả mới ngủ thì lại gặp ác mộng liên tục, sau đó ngực lại tức đến khó chịu. Nhưng bây giờ gặp được Hứa Thanh Nhiên, một tâm tư xem bệnh cô cũng không có.

Người đàn ông khẽ nâng đầu, môi mỏng khẽ mím, khoảng cách có hơi gần, qua một lớp kính dày cô thấy lông mi anh vừa dài lại vừa dày, mắt đen trong trẻo.

Hứa Thanh Nhiên nhìn về chỗ có ánh sáng, ánh mắt nhìn ảnh X- Quang trên tay, ánh mắt nhàn nhạt, một lát sau, ngước mắt nhìn màn hình máy tính, đẩy kính trên mũi, mới mở miệng trả lời cô: "Không cần lo lắng, không có vấn đề gì cả, bình thường chú ý nghỉ ngơi, buổi tối đừng để bị nhiễm lạnh, lúc nằm ngủ đừng nằm nghiêng nhiều."

Tô Mộ Tinh chống cằm nhìn anh, khóe mắt khẽ nhếch, giọng nói vô cùng thanh thúy: "Bác sĩ Hứa, vì sao không liên lạc với tôi?"

Nửa tháng trước cô khinh bạch anh ở Diễm Oái, mặc dù lúc ấy cô đi gấp nhưng cô cũng để lại danh thϊếp cho người ta, cũng nói mình sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.

"..."

Hứa Thanh Nhiên nhìn lướt qua Tô Mộ Tinh, mặt cô tràn đầy ý cười, lúm đồng tiền trên mặt lúc ẩn lúc hiện, không hề giống đến khám bệnh chút nào.

Tô Mộ Tinh chống hai tay lên bàn, khóe miệng cong cong, "Bộ dạng này của anh làm em vô cùng đau lòng."

Hứa Thanh Nhiên lườm cô một cái, cô gái nhếch nửa miệng, khóe mắt cụp xuống dưới, cả người mềm oặt, giống như bị uất ức thật lớn vậy, chỉ còn kém rơi vài giọt nước mặt.

Thật đúng là có thể diễn.

Hứa Thanh Nhiên thả ảnh trong tay xuống, trượt ghế về phía sau một chút, tay phải cầm ngược bút lại, từng cái từng cái gõ nhẹ lên bàn, khẽ nhíu mày, " Danh thϊếp ném rồi, tôi cũng không cần cô phụ trách."

Sáng sớm hôm nay Hà Gia Mộc khoa chỉnh hình nhờ anh giúp đỡ, nói là mình có một người bạn có chút không thoải mái, hơn nữa hôm nay anh cũng không phải ra ngoài khám bệnh, cũng kêu người ta đến phòng, Hà Gia Mộc ngược lại có nói tên bạn mình, lúc đó anh đã lưu ý nhưng lại không nghĩ đến thật sự là cô.

Tô Mộ Tinh chỉ lựa nghe nửa câu đầu, mắt hạnh nhanh như chớp lướt một vòng, "Ném đi cũng không sao, em cho anh thêm một tấm là được."

Nói xong, cô liền mở túi ra lấy danh thϊếp, nhưng lục hồi lâu cũng không có một tờ nào, cô mới nhớ tới hôm nay cô không cầm theo ví danh thϊếp theo, cô nghĩ nghĩ lại lấy một tập ghi chú ra, tập ghi chú này không phải cô mua mà là hồi nghỉ hè một thực tập sinh đưa cho.

Màu hồng, hình trái tim, thật sự không phải phong cách của cô.

Tô Mộ Tinh cúi đầu, đoan đoan chính chính viết xuống mười một số, cuối cùng còn đắc ý vẽ thêm một trái tim ở cuối, cô xé ra dán trên bàn làm việc của Hứa Thanh Nhiên.

Cô ngẩng đầu, khóe miệng chậm rãi cong lên, một câu hai nghĩa: "Ghi ở trong lòng, cho dù ném cũng không rơi." Mặt cô xinh đẹp, cuối câu lại cao ngữ giọng lên.

Hứa Thanh Nhiên thu hết những hành động này của Tô Mộ Tinh vào mắt, đầu lưỡi quét qua hàm răng.

Giả vờ.

Mẹ nó thật ra vẻ.

Hứa Thanh Nhiên nhìn đồng hồ, mười phút sau anh có một cuộc họp chuẩn bệnh, anh lấy kính mắt xuống, đẩy ghế ra, lạnh lùng mở miệng: "Thời gian làm việc, không có thời gian để bồi Tô tiểu thư chơi."

Tô Mộ Tinh đứng dậy: "Tôi không có."

Tay Hứa Thanh Nhiên bỏ vào trong túi áo blouse, chân dài bước ra ngoài.

Tô Mộ Tinh dựa vào bàn, eo cạ vào mép bàn, mắt thấy người muốn rời đi cô như bị thần xui quỷ khiến đưa tay nắm chắt tay áo của người đàn ông, siết chặt một góc tay áo.

Hứa Thanh Nhiên dừng chân lại, anh xoay người lại ánh mắt rơi trên tay Tô Mộ Tinh đang nắm chặt góc áo, lập tức dời mắt lên trên đối mắt với mắt hạnh của người phụ nữ, cô hơi cụp mắt, lông mi thật dài từng cọng từng cọng thật dài.

Hứa Thanh Nhiên khẽ nhếch miệng, nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt, trong con ngươi đen nhánh cất giấu sự lạnh lẽo và trào phúng, lúc sau, anh dời mắt đi.

Anh từ đầu đến cuối đều tùy ý bỏ tay vào trong túi cười nhẹ: "Cô thích tôi?"