Hôn Đủ Chưa

Chương 3: Mượn nụ hôn.

《 HÔN ĐỦ CHƯA - HỀ LỤC 》

| Edit by Tiệm cơm trong hẻm |

Chương 3: Mượn nụ hôn.

"Bác tài, có thể đi nhanh hơn nữa sao?" Tô Mộ Tinh ngồi ghế phó lại thúc giục.

"Tôi nói này cô gái, tôi đã chạy rất nhanh rồi." Tài xế taxi lẩm bẩm nói: "Đường này rất nhiều camera, nào dám liều mạng chứ."

Tô Mộ Tinh dựa ra sau ghế, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giọng cô hơi khàn khàn, "Bác tài, cháu đưa chú gấp đôi tiền, phiền toái ngài lại lái nhanh thêm một chút.

"Cô gái à, cho dù là cháu đưa chú gấp trăm lần thì chú cũng không thể đem mạng của hai chúng ta ra nói đùa được." Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Lại nói chú đây cũng không thiếu tiền, lái xe chỉ công việc làm cho vui mà thôi."

"..."

Tài xế taxi mượn mấy giây chờ đèn đỏ đánh giá hành khách ngồi ghế lái phụ mấy lần, ông ta lái xe mấy chục năm loại khách nào mà chưa từng gặp qua, bản lãnh khác thì không có nhưng nhìn người thì ngược lại có mấy phần chuẩn xác, cô gái này lớn lên xinh đẹp, hơn nửa đêm lại vội vã chạy đến hội sở, tám chín phần là chạy đi đánh ghen rồi.

Đầu năm nay, đàn ông xuất quỹ đúng là không có lý do gì, đừng nói là trong nhà nuôi một bà mặt vàng, hay là trong nhà có một nàng tiên đi chăng nữa thì cũng ăn vụng ở ngoài như thường, nghĩ đi nghĩ lại, khó tránh khỏi có mấy phần đồng tình, chân ga giẫm mạnh thêm một chút, vừa tăng vừa cảm khái: "Haizz! Đàn ông thật không ra gì!"

Tô Mộ Tinh hơi mơ hồ, nhàn nhạt liếc qua bác tài, hơn bốn mươi tuổi, tóc dài đâm phía sau ót, dáng vẻ nhu hòa, khuôn mặt lại có mấy phần nho nhã, cô hơi do dự mở miệng nói: "Chú à, bạn trai chú đối với chú không tốt sao ạ?"

Nếu không thì mắng đàn ông làm gì? Cong?

Khóe miệng bác tài co giật, giả vờ trừng mắt nhìn Tô Mộ Tinh, sau đó lắc đầu cười nói: "Mấy cô gái các cháu, máu hủ trong người ngay cả chú già cũng không buôn tha!"

Tô Mộ Tinh bĩu môi, cười gật đầu, xe chạy hơi nhanh, cô không dám mở miệng trò chuyện.

Đối phương lại giống như mở máy hát, hồi ức ẩn giấu dưới đáy hòm đều dốc hết ra: "Lúc chú còn trẻ thì thật sự có con trái thích chú, khi đó tóc chú dài hơn bây giờ, dáng vẻ vẫn tương đối đẹp trai, mà những cô gái các cháu lúc này hay nói gì mà tiểu thịt tươi..."

"..."

Nửa tiếng lái xe, không tính xa.

Lúc xuống xe, Tô Mộ Tinh vẫn trả gấp đôi tiền xe, nhưng bác tài lại không chịu nhận, chỉ lấy đúng số tiền cần lấy sau đó lái xe đi.

Lý Hàng Vĩ ngồi xổm hút thuốc ở ven đường, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Mộ Tinh từ trên xe taxi bước xuống, lập tức dập tắt nửa điếu thuốc đang hút dở chạy về phía Tô Mộ Tinh.

"Chị, chị đã đến rồi!"

Tô Mộ Tinh, "Đi vào trong bao lâu rồi?"

Lý Hàng Vĩ lấy điện thoại ra nhìn thời gian: "Đúng bốn năm phút rồi ạ."

Ánh mắt Tô Mộ Tinh rơi trên người Lý Hàng Vĩ, "Tin tức đáng tin chứ?"

Lý Hàng Vĩ hít mũi một cái, lấy tay vỗ ngực mình, "Đương nhiên đáng tin, cô gái này mỗi tuần đều có ba bốn ngày đến bán bar của bọn em, bình thường đến giờ thì quang mình chính đại đi, nhưng hôm nay còn chưa tới giờ liền lén la lén lút đi ra từ cửa sau, còn bịt khẩu trang kín mít. Nếu không chị kêu em chú ý cô ta, hơn nữa hôm nay em tan làm sớm ở phía sau thay quần áo vô tình nhìn thấy, bằng không thì cũng không đi theo được đến nơi này."

Tô Mộ Tinh gật đầu: "Đi vào chung chứ?"

Lý Hàng Vĩ lắc đầu: "Tách ra đi, nữ vào trước sau đó người nam mới vào sau, cách nhau khoảng năm phút. Em tránh ở cửa ra vào nhìn kỹ thì trước sau đi vào đều đi tháng máy dừng ở tầng ba, hẳn là tầng ba đó ạ.

Tô Mộ Tinh vỗ vai cậu, "Cảm ơn em."

Lý Hàng Vĩ gãi đầu, có hơi ngượng ngùng, "Chị, chị khách khí với em làm gì chứ."

Tô Mộ Tinh coi như nửa ân nhân cứu mạng của nhà bọn họ, gia cảnh của Lý Hàng Vĩ rất bình thường, làm công ở bán bar, ba mẹ mở một quán hàng rong trên vỉa hè, nhưng cũng là người làm ăn buôn bán đàng hoàng, An Thành nằm ngoái làm cái gì mà cả nước xây dựng thành phố văn mình và sạch sẽ, quả thực đập bể bát cơm của bọn họ, những người giữ giật tự đô thị không những không nói đạo lý mà còn đánh người, Tô Mộ Tinh làm hàng loạt bài báo đưa tin về sự kiện kia, không chỉ có làm cho cha mẹ cậu bảo vệ được bát cơm cầm được đền bù, mà thậm chí còn dẫn đi bệnh viện giới thiệu bác sĩ khoa chỉnh hình tốt nhất cho bọn họ.

Cậu làm việc ở quán bar cao câp, bình thường ngoại trừ có phú nhị đại, minh tinh, đôi khi còn có người mẫu không hot không chìm, diễn viên tuyến mười tám vắt hết óc muốn dính một chút quan hệ. Trước kia Tô Mộ Tinh đưa cậu một tấm hình để cậu chú ý người trên ảnh này, chỉ cần có động tĩnh thì lập tức liên hệ với cô, qua mấy tháng người này rốt cuộc cũng có động tĩnh.

"Nhưng mà, chị, Diễm Oái này không dễ đi vào đâu ạ, cần phải có tiền mà không phải có tiền bình thường." Lý Hàng Vĩ chép chép miệng nói tiếp: "Dân bình thường như chúng ta thật sự không có cách nào đi vào, nếu không thì em cũng không ngồi xổm ở vỉa hè hóng mát."

Diễm Oái, câu lạc bộ tư nhân, ông chủ phía sau ngoại trừ tài lực hùng hậu ra thì quan hệ với phía tren cứng rắn, là một động tiêu tiền như nước, không ai dám tra, cũng không ai dám đánh đến cái cửa này.

Tô Mộ Tinh ngước mắt nhìn cửa lớn của Diễm Oái, kiến trúc màu sắc của tòa nhà cổ xửa, hai sư tử đá chiếm cứ ngoài cửa, bên trên một loạt l*иg đèn đỏ, tỏa ra một chùm sáng màu đỏ, chiếu xuống thềm đá tạo nên hỗn tạp chấm tròn sáng tối khác nhau.

Cô thu mắt lại: "Em về trước đi, chị có biện pháp đi vào."

Lý Hàng Vĩ biết mình không giúp được gì, nên bắt xe rời đi.

Tô Mộ Tinh vừa đi về phía Diễm Oái, vừa cúi đầu soạn tin nhắn.

Đi lên thềm đá, đập vào mắt là thảm thủ công màu đỏ sậm kéo dài thẳng vào bên trong, cách đó không xa là mỗi người đi một ngã, có người chọn thang máy hiện đại, có người chọn cầu thang gỗ màu thẫm màu.

Đại sảnh trang trí lịch sự tao nhã, thủy tạ(1) , tranh hội họa, bình phong,... không có chỗ nào không bỏ ra một số tiền lớn, trên trần nhà treo những ngọn đèn thủy tinh, cũng không có rườm rà cầu kỳ phức tạp hay những trang trí lòng thòng, mà chỉ có nhành đèn cùng chụp đèn đơn giản, trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng.

(1) Thủy Tạ. Đại khái trong từ điển từ ghép của Trung Quốc có từ này, nghĩa là ngôi nhà xây trên nước. Chữ Tạ ở đây là 榭, thuôc bộ Mộc, nghĩa trong Thiều Chửu là: "Sàn, nhà tập võ, cái đài có nhà ở gọi là tạ".

Nhưng cây xanh lá đan xen trên góc tường, giữa màu xanh ngắt ấy được đặt một máy hát cổ, đĩa nhựa đen trên đấy chậm rãi xoay tròn, giọng nữ xa xăm kỳ ảo từ trong loa vàng phát ra, phủi bụi chiếc chìa khóa mở câu chuyện xưa.

Tô Mộ Tinh vừa đi vào, phục vụ bên cạnh liền tiến lên tiếp đón, "Tiểu thư, cô có hẹn trước không ạ?"

Bất cứ người phục nào chỉ cần ánh mắt của họ quét qua quần áo trên người khách đó giá trị bao nhiêu tiền thì trong lòng cơ bản đã có tình toán rồi.

Cô gái trước mắt này, nhan sắc là đệ nhất không có gì để nói, nhưng lại mặc một bộ quần áo bình thường áo sơ mi quần dài, chân mang một đôi giày vải của thương hiệu phôr thông, ba lô mang trên lưng cũng chỉ tối đa chữ số.

Tô Mộ Tinh chuyển phát tin nhắn đã biên soạn tốt, ngước mắt trả lời: "Không có, tôi là bạn của Lâm Thâm."

Nụ cười công nghiệp hóa của người phục vụ hơi sững sờ, không nghĩ đến cô gái này có lai lịch không nhỉ, Lâm Thâm, nhị thiếu gia của Tập đoàn Lâm thị, năm ngoái vừa từ nước ngoài trở về, làm nhà đầu tư ngân hàng, điển hình là cho khuôn mặt có mùi tiền, tiền càng nhiều, mặt này càng nhiều mùi.

Nói là bạn bè, phương diện này phía đầu phải thêm, nhìn tướng mạo này vóc dáng này, nói không chừng còn phải thêm chữ nữ vào.

Cái này thật khó làm.

Người phụ vụ trong lòng bách chuyển thiên hồi(2), nhưng nụ cười trên mặt vẫn như cũ, "Tiểu thư, cái này không có hẹn trước..."

(2) Bách chuyển thiên hồi: Trăm lần nghĩ ngợi.

Tô Mộ Tinh vừa định nói tiếp thì điện thoại của Lâm Thâm gọi đến, cô trực tiếp bắt máy đưa điện thoại cho người phụ vụ.

Không biết đầu bên kia nói cái gì, chỉ mấy chục giây sau người phục vụ cung kính đưa điện thoại lại cho Tô Mộ Tinh, cũng niềm nở hẳn lên, "Tô tiểu thư, thật xin lỗi,... Tôi lập tức đưa cô đi lên, là tầng ba phòng 305, phòng trong cùng hành lang ạ."

Tô Mộ Tinh cầm lại điện thoại: "Trên tầng ba có tất cả bao nhiêu phòng bao?"

Người phục vụ trả lời: "Có tổng cộng năm phòng, phòng 305 là phòng Lâm tổng thuê, bình thường đều sẽ chừa lại cho anh ấy, Lâm tổng nói ngài đi lên trước, anh ấy lập tức sẽ đến."

Tô Mộ Tinh nhíu mày, hơi không vui: "Anh Lâm Thâm không phải thuê phòng 304 sao?"

Người phục vụ lắc đầu cười nói: "Ngài nhớ lầm rồi, phòng 304 đêm nay là Lăng tổng của Tập đoàn Vân Lăng thuê ạ."

Lăng Nhược Dư, Tô Mộ Tinh biết đến, là một nhân vật của An Thành, ông trùm của ngành y dược, mấy năm trước là công ty đầu tiên ở Châu Á lấy được phát minh nghiên cứu với đầy đủ chức năng của Tập đoàn MK của Mỹ, sinh sản, tiêu thụ được 30% cổ phần của xương chế thuốc.

Đây là tin tức tài chính kinh tế mấy ngày trước.

Tô Mộ Tinh cái hiểu cái không: "Mấy phòng bao khác đều không có ai sao?"

"Ngoại trừ phòng 301 thì những phòng khác đều có người ạ." Người phục vụ không nói nhiều: "Tô tiểu thư, tôi mang cô lên trước."

Tô Mộ Tinh lắc đầu, cự tuyệt nói: "Không cần, tự tôi đi lên là được, nếu chút nữa Lâm tổng đến cậu nói với anh ấy ở dưới lầu chờ tôi."

Tầng ba Diễm Oái, trên hành lang dài thẳng đến cuối cùng, từng chiếc từng chiếc đèn chùm hoa ngọc lan tản ra từng chùm sáng màu váng óng anh, hai bên tường treo từng bức tranh thủy mặc, tranh sơn dầu, phóng cách rối loạn, nhưng vẫn tạo ra cảm giác cao cấp.

Tầng ba có tất cả năm phòng, ngoại trừ phòng 305, 304, 301, thì còn thừa lại hai phòng 305 và 303, hai phòng đóng kín cửa, cửa đỏ tượng mộc không có mắt mèo đồng thời cách âm cũng vô cùng tốt, Tô Mộ Tinh không có cách nào phán đoán, cô tựa trên cửa phòng 303 quyết định đánh cuộc một phen, phòng 302 bên cạnh lại tự mình mở cửa ra.

Ra ngoài là một mỹ nữ dáng người nóng bỏng, tóc nâu, mặc váy ngắn màu đen thấp ngực, váy đen khó khăn lắm mới có thể che qua nửa đùi lộ ra một đôi chân trắng trẻo, chân mang đôi giày cao gót tầm mười centimet màu đen.

"Lão già chết tiết, gấp gì mà gấp." Cô gái tóc xoăn giẫm mạnh chân phải, mắng một tiếng. Sau đó thong thả móc ra son môi trong túi nhỏ đi về phòng vệ sinh đối diện, hẳn là đi trang điểm lại.

Tô Mộ Tinh đưa mắt nhìn bóng lưng mềm mại thướt tha của cô gái đi đằng xa, khóe môi mỉm cười, cô làm một cái khẩu hình với bóng lưng đối phương, cảm ơn.

Cô xoay người đối diện với cửa phòng 303, ánh mắt khẽ động.

Cô lấy camera nhỏ đã chuẩn bị sẵn trong túi bỏ vào ống tay áo, cúi đầu nhìn đống hồ, người ở trong đã đi vào gần một tiếng đồng hồ, nếu trễ nữa chỉ sợ là ngay cả thức ăn đều nguội cả rồi, nhưng cô cũng không thể trực tiếp lấy khuôn mặt này đi vào đấy được, quá chói mắt. Cũng không có cách nào cải trang người phục vụ, Diễm Oái có quy định, trừ khi chuông phục vụ trong phòng rung lên nếu không thì người phục vụ tuyệt đối không thể đi vào trong. Đây là tôn trọng quyên riêng tư, đồng thời cũng ngăn chặn những người muốn đυ.c nước béo cò.

Tô Mộ Tinh cúi đầu, nghĩ mãi không ra.

Phòng 304 bên cạnh mở cửa ra, có người đi tới.

Giày da giẫm trên nền đá cẩm thạch màu xanh vân mảnh, phát ra tiếng "cạch cạch cạch" thanh thúy, từng tiếng từng tiếng có tiết tấu vang vọng trên hành lang vắng vẻ.

Ánh mắt Tô Mộ Tinh dừng trên đôi giày da bóng lưỡng của người đàn ông, bước chân vững vàng, đi lên là quần tây đen dài bao lấy đôi chân dài thẳng tấp, lại nhìn lên là áo sơ mi trắng được ủi bằng phẳng, chỉnh tề bỏ trong quần tây làm lộ ra vòng eo nhỏ hẹp.

Cô không dám ngẩng đầu tiếp tục nhìn lên, mắt thấy đối phương sắp đi đến trước mặt, lập tức nhào qua.

Tô Mộ Tinh cắn răng, nhỏ giọng nói: "Nhờ anh giúp một chút."

Bước chân người đàn ông dừng lại.

Cũng không đợi đối phương phản ứng, Tô Mộ Tinh nhắm mắt lại, trong khoảng khắc, hai tay vòng lên cô của người đàn ông, cô nhón chân, đôi môi chuẩn sát dán lên môi đối phương.

Cô đẩy người đàn dựa vào cánh cửa sau lưng, hai chân vòng trên eo người đàn ông, cả người treo trên người anh, một bên hôn sâu sắc, một tay đè xuống nắm tay cửa đẩy đi vào.