Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 6: Đêm đã về khuya.

Buổi tối ở thành phố Minh Xuyên, vô cùng náo.

nhiệt.

Ánh đèn nhấp nháy, đường phố tấp nập.

Trong một căn biệt thự sang trọng.

Nơi này, là do Sở Thanh Nam vừa mới mua cho Vũ Hoàng Minh.

“Có tin tức gì không?”

Vũ Hoàng Minh ngồi trên ghế sofa, nhẹ nhàng nhả ra một ngụm khói.

Sở Thanh Nam đứng một bên cung kính đáp lời: “Cậu Minh, tôi vẫn đang điều tra, một khi có tin tức, sẽ lập tức thông báo với anh.”

Vừa dứt lời, điện thoại di động của Sở Thanh Nam liền vang lên.

Nhận điện thoại nói gì đó vài câu, sau đó cúp máy.

Sắc mặt Sở Thanh Nam có hơi khó coi, nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Vũ Hoàng Minh, cũng không biết có nên nói hay không.

Vũ Hoàng Minh bóp tắt điếu thuốc trong tay: “Nói đi.”

Sở Thanh Nam hít sâu vào một hơi: “Cậu Minh, tủy sống của anh và của Dâu Tây không tương thích với nhau, cho nên không thể nào tiến hành ghép tủy với Dâu Tây”

Vừa nghe thấy những lời này, Vũ Hoàng Minh lập tức đứng bật dậy khỏi ghế.

“Không thể cấy ghép?”

“Như vậy là có nghĩa, không thể cứu được Dâu Tây?”

Giọng nói như dao, lạnh lẽo thấu xương.

Sở Thanh Nam vội vàng lắc đầu giải thích: “Cậu Minh, không phải như anh nghĩ đâu”

“Vẫn có thể cứu được Dâu Tây, nhưng mà…

tủy sống của anh và Dâu Tây không tương thích, cho nên bây giờ chỉ còn lại một người có thể tương thích với Dâu Tây, chính là vợ của anh, nếu như vẫn không được, vậy chỉ có thể..”

Ánh mắt Vũ Hoàng Minh rét lạnh: “Chỉ có thể làm sao?”

Sở Thanh Nam lau đi mồ hôi trên trán: “Chỉ có thể sinh thêm một đứa, xác suất có tủy sống tương thích với Dâu Tây rất cao”

Nghe đến đây, Vũ Hoàng Minh cười khổ một tiếng.

Sinh thêm một đứa?

Có đơn giản như vậy không?

Huống hồ…

“Tôi biết rồi, cậu đi nghỉ đi, tôi ra ngoài một lát”

Nói xong, Vũ Hoàng Minh rời khỏi biệt thự.

Bên ngoài biệt thự, Vũ Hoàng Minh ngước đầu nhìn lên những vì sao trên trời, qua một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Một lúc lâu sau, anh mới rút điện thoại di động ra.

Nhìn dấy số quen thuộc trên màn hình, nhấn vào nút gọi đi.

Một tiếng, hai tiếng.

Mãi cho đến tiếng thứ mười, điện thoại mới kết nối.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh yếu ớt mệt mỏi: “Alo?”

Vũ Hoàng Minh hít sâu vào một hơi: “Là anh”

Lập tức, Tô Thanh Trúc ở đầu dây bên kia im lặng.

Vài giây sau, Tô Thanh Trúc mới mở miệng.

“Có chuyện gì?”

Giọng điệu có phần lạnh lùng, lại có chút nghẹn ngào.

“Có thời gian không? Gặp nhau nói chuyện?”

Cuối cùng Vũ Hoàng Minh vẫn nói ra câu này.

Nói không hề nhớ Tô Thanh Trúc một chút nào là giả, nhưng mà lúc đó khi anh nhìn thấy tình cảnh của Dâu Tây, quả thật là quá khó chịu.

Vừa dứt lời, điện thoại bên kia liền truyền đến giọng nói của một người đàn ông.

“Thanh Trúc, ai vậy?”

Vũ Hoàng Minh đang cầm điện thoại cứng đờ ngay tại trận, mặt mũi đờ đẫn.

Tô Thanh Trúc ở đầu bên kia có vẻ hốt hoảng: “Em có chút chuyện, lát nữa em gọi lại cho anh.”

“TíttíU”

Điện thoại bị ngắt rồi.

Vũ Hoàng Minh đứng bên ngoài biệt thự, qua hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

“Hừi”

Cười nhạt một tiếng, lại lạnh lẽo đến thấu xương.

Anh xoay người, đi vào trong phòng khách.

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Vũ Hoàng Minh ngồi trong phòng khách suốt cả đêm.

Bên trong gạt tàn, chất đầy tàn thuốc.

Một cuộc điện thoại, khiến anh chờ đằng đẳng cả đêm.

Sở Thanh Nam từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Vũ Hoàng Minh đang ngồi trên ghế sofa, nhất thời bị dọa đến ngây người.

“Cậu Minh, anh…”

Còn chưa nói hết câu, Vũ Hoàng Minh đã vẫy vẫy tay.

“Tôi không sao, cậu đi làm việc đi, hôm nay tôi muốn nhận được tin tức, đã hiểu chưa?”

Sở Thanh Nam lập tức run lên: “Vâng! Tôi hiểu rồi ạ”

Nói xong, Sở Thanh Nam liền đi ra ngoài.

Sau khi Sở Thanh Nam rời đi, Vũ Hoàng Minh ngồi dựa vào ghế sofa, nhìn lên trần nhà trắng như tuyết.

Trên trần nhà, dường như đang hiện lên hình ảnh một cô gái ôn nhu dịu dàng.

Đang nở một nụ cười ngượng ngùng nhìn anh.

“Tô Thanh Trúc.”

Vũ Hoàng Minh lẩm bẩm một câu, sau đó khóe miệng hiện lên một nụ cười thật khẽ, nhưng lại lạnh lẽo như vậy.

“Ting ting”

Điện thoại di động để trên bàn đổ chuông.

Nhìn thấy người gọi đến, Vũ Hoàng Minh nhả ra một ngụm khói, nhận điện thoại.

“Alo?”

“Xin lỗi, hôm qua mệt quá nên em ngủ quên mất, quên chưa gọi điện lại cho anh”

Giọng điệu của Tô Thanh Trúc ở đầu dây bên kia có phần hối lỗi.

“Không sao, bây giờ có thời gian nói chuyện không?”

Vũ Hoàng Minh đè nén tâm tình như muốn bùng nổ trong lòng, cật lực bình ổn giọng điệu của mình.

“Được, anh chọn địa điểm đi, tôi sẽ đến đó.”

“Đến tiệm sữa đậu nành Vĩnh Hòa đi”

Dứt lời, Vũ Hoàng Minh lập tức cúp điện thoại.

Tiệm sữa đậu nành Vĩnh Hòa, nơi anh và cô †a gặp nhau.

Cũng là nơi bắt đầu tình yêu của bọn họ.

Nửa tiếng sau.

Tiệm sữa đậu nành Vĩnh Hòa trong khuôn viên trường.

“Ông chủ, cho hai ly sữa đậu nành, hai chiếc quẩy chiên, và một quả trứng”

Chủ tiệm sữa đậu nành là một ông lão đầu tóc bạc phơ, thấy có khác đến, vội vàng chào đón.

“Có ngay!”

Chưa đến hai phút, chiếc bàn trước mặt Vũ Hoàng Minh, có hai ly sữa đậu nành, hai chiếc quẩy chiên, và một quả trứng.

“Cậu trai trẻ, nhìn cậu có hơi quen mắt”

Ông chủ nhìn Vũ Hoàng Minh, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.

Ông mở tiệm sữa đậu nành ở đây đã hơn hai mươi năm, người có thể khiến ông nhớ mặt cũng không nhiều.

Những người ông nhớ rõ thì cũng có, nhưng mà chủ yếu là khách hàng thường xuyên ghé tới.

Người đàn ông trẻ tuổi trước mắt, ông ta cứ cảm thấy nhìn rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra được đã từng gặp ở đâu.

Hơn nữa cách ăn uống của người đàn ông này cũng hiếm thấy.

Vũ Hoàng Minh cười khẽ: “Ông Vương, ông quên cháu rồi sao? Lúc trước, cháu thường đến tiệm của ông ăn sáng. Có lần, cháu còn đánh nhau với người ta ngay trước cửa tiệm của ông nữa.

Ông Vương ngơ ngác, sau đó trong đầu liền hiện lên một bóng dáng.

Một cậu thanh niên cao cao gầy gầy, dù là ngày nắng hay mưa, đều sẽ đúng giờ xuất hiện trong tiệm của ông, đều sẽ gọi sữa đậu nành và quẩy chiên.

Hơn nữa, bên cạnh anh, còn có một gái rất dễ thương.

“Là cậu, thằng nhóc Vũ Hoàng Minh!”

Cuối cùng ông Vương cũng nhớ ra, vẻ mặt đầy kinh ngạc hứng khởi.

Nặng nề vỗ lên vai Vũ Hoàng Minh một cái: “Thằng nhóc này, đã nhiều năm rồi không gặp, tôi còn tưởng rằng cậu đã đi đến thành phố khác rồi Vũ Hoàng Minh cắn một miếng quẩy, uống ngụm sữa đậu nành.

“Không có, cháu đi bộ đội, bây giờ mới trở về!

Muốn uống sữa đậu nành ăn quẩy chiên ông làm Ông Vương cười ha hả, không ngừng gật đầu.

“Đi bộ đội thì tốt, nhiều năm rồi không gặp, đã thành người lớn cả rồi, thân thể cũng cường tráng hơn nhiều.”

Vũ Hoàng Minh cười cười: “Đúng vậy, sức khỏe của ông Vũ còn tốt lắm”

“Ông chủ, cho tôi hai ly sữa đậu nành mang đi”

Ông Vương vừa nghe, vỗ vai anh một cái: “Cậu ăn đi, tôi đi làm đã, làm xong lại đến nói chuyện với cậu.”

“Ông cứ làm việc của mình đi, không cần chú ý đến cháu”

Một miếng quẩy chiên, một ngụm sữa đậu nành, Vũ Hoàng Minh vẫn chậm rãi ăn.

Vài phút sau, một chiếc xe thể thao Ferrari dừng cách cửa tiệm không xa.

Lập tức, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Chiếc xe này, giá trị chắc cũng vài ba tỷ.

Ai lại lái xe thể thao, đến nơi này ăn sáng chứ?

Vũ Hoàng Minh quay đầu nhìn sang, trong lòng càng thêm thất vọng.

Tô Thanh Trúc có chút mệt mỏi ngồi xuống đối diện Vũ Hoàng Minh, nhỏ giọng nói: “Ông chủ, cho một cốc sữa đậu nành, nửa que bột chiên, và một quả trứng.”