Phải Làm Sao Khi Mẹ Chồng Hào Môn Trọng Sinh

Chương 14

Đúng vậy, cô chịu trách nhiệm dọn dẹp và nấu ăn có lai lịch rất lớn. Bạch Thu Nhiên lén gọi bà là “cô khâm sai” bởi vì… cô Vương là người làm ở nhà bố chồng, chủ tịch Diệp thấy cô ăn cơm ngon miệng quá nên sau khi ăn xong đã nói là để cô Vương hằng ngày tới nấu bữa sáng và bữa tối cho hai người (bữa trưa họ ăn ở công ty), sẵn tiện giúp cô bồi bổ luôn, trông cô hơi gầy.

Trước đây, người dọn dẹp nhà cửa cho bạn trai tổng tài là cô lao công của công ty anh, hằng ngày cô ấy sẽ đến nhà quét dọn nhưng không nấu cơm vì anh không ăn cơm ở nhà một mình. Đối với chuyện này, Bạch Thu Nhiên chỉ có thể cảm thán, bạn trai tổng tài quá triệt để trong việc không dựa vào gia thế, tay trắng lập nghiệp, chẳng những không nhờ gia đình giúp đỡ trong công việc mà còn không nhờ cô giúp việc của gia đình chăm lo cuộc sống hằng ngày, quá xuất sắc.

Tuy cô không hiểu vì sao bạn trai tổng tài lại tự làm khổ mình như vậy nhưng việc anh xuất thân từ gia đình giàu có lại có thể quán triệt tư tưởng “tự lực cánh sinh” đến mức độ này thì cũng không thể trách cô và bạn bè anh không phát hiện thân phận của anh được. Không phải do họ ngu mà là vì anh giấu quá giỏi.

Tóm lại là Bạch Thu Nhiên chẳng tài nào hiểu nổi. Tuy cô có khuôn mặt thanh cao nhưng trong xương tủy là “con buôn” đích thực. Việc hời không chiếm là đồ ngu, có phước không hưởng đích thị tư tưởng có vấn đề.

Ôm suy nghĩ đó, Bạch Thu Nhiên rất vui vẻ đồng ý với lời đề nghị bổ nhiệm cô giúp việc có tay nghề nấu nướng cao nhất nhà đến quán xuyến việc nhà cho hai người.

Do đó bắt đầu từ hôm qua, Bạch Thu Nhiên đã được trải nghiệm cuộc sống hủ bại áo đưa đến tay, cơm bưng đến mồm mà cô từng nghĩ phải kết hôn xong mới được sống như vậy. Cô Vương ít nói, đi chợ nấu cơm xong là lập tức dọn dẹp nhà cửa hệt như cái máy, không cố làm kỳ đà cản mũi họ, phải nói là cực kỳ chu đáo.

Suốt cả ngày hôm qua Bạch Thu Nhiên vui quên trời quên đất, hoàn toàn bị chủ nghĩa tư bản tẩy não, không muốn giãy giụa chút nào.

Có điều cô cũng không phải thỏ trắng ngốc nghếch chỉ biết ăn chứ không biết nghĩ. Sau khi phát hiện mình vớ trúng kịch bản hào môn, Bạch Thu Nhiên nhớ tới rất nhiều chi tiết kinh điển trong phim hào môn, sau đó xác định bố chồng hào môn không chỉ đơn thuần bảo cô Vương tới chăm sóc họ mà thôi, có lẽ ông muốn để cô Vương khảo sát cô, xem cô ngây thơ thật hay giả vờ ngây thơ.

Không hổ là thương nhân nức tiếng, quyết định nhìn như được đưa ra một cách lơ đãng nhưng thực chất lại là chiêu một mũi tên trúng hai con chim.

Bạch Thu Nhiên bái phục.

Tuy trong những quyển tiểu thuyết hào môn mà cô từng đọc thì những việc kiểu này thường là do mẹ chồng hào môn làm, các bố chồng hào môn đều bận chiến đấu trên thương trường hoặc nuôi bồ nhí và phần lớn là không xuất hiện nhiều, nhưng tình huống của cô thì khác. Sức khỏe của mẹ chồng hào môn không tốt nên đã ra nước ngoài điều dưỡng, vậy chuyện vặt vãnh khảo sát con dâu đành phải do bố chồng hào môn bận trăm công nghìn việc gánh vác thôi.

Bạch Thu Nhiên không để bụng chuyện này, nhưng nếu cô đã biết dụng ý của bố chồng hào môn thì tất nhiên sẽ cố gắng hết sức để thể hiện nhằm sớm ngày được gả vào hào môn.

Song, kế hoạch hoàn hảo mới bắt đầu thì đã bị cô khâm sai bắt quả tang cô chẳng trong sáng ngây thơ gì cả mà rất lẳиɠ ɭơ khêu gợi. Liệu cô Vương có báo cáo với bố chồng hào môn không?

Bạch Thu Nhiên luống cuống, trượt xuống khỏi lưng bạn trai tổng tài, nắm lấy vạt áo của anh, mặt tái mét: “Lỡ cô Vương hiểu lầm thì sao đây?”

Diệp Chi Châu quay sang nhìn cô, không hề bất ngờ trước phản ứng khá mạnh của cô, còn Bạch Thu Nhiên thì quá sợ hãi nên không phát hiện bạn trai tổng tài bình tĩnh quá mức, cô chỉ lo nhìn anh cầu cứu.

Anh không hỏi hiểu lầm cái gì, họ nhìn nhau vài giây, sau đó anh đề xuất ý kiến: “Hay là nói với cô Vương rằng em chạy bộ nên bị đau chân?”

Mắt Bạch Thu Nhiên vụt sáng, thầm khen quả là sáng kiến, sau đó lập tức kêu “ối” rồi dựa vào lòng bạn trai tổng tài thông minh của mình: “Đau chân quá đi mất.”

Tiếng kêu kết hợp với dáng điệu nhíu mày nhịn đau của cô khiến người ta nhìn mà thương xót.

Diệp Chi Châu: …

Diễn xuất thần sầu của đóa hoa bé nhỏ thuần khiết khiến sếp Diệp cũng phải hoài nghi liệu cô có bị đau chân thật không. Anh còn như thế thì cô Vương lại càng không nghi ngờ gì.

Nhìn Bạch Thu Nhiên tắm rửa rồi tập tễnh đi tới bàn ăn, cô Vương đau lòng đi qua đỡ cô, còn cáu giận nhìn sếp Diệp một cái nhằm lên án hành động khoanh tay đứng nhìn bạn gái đau chân của anh.

Tuy cô Vương không được chủ tịch Diệp trọng dụng như vợ chồng quản gia Lâm nhưng nghe bạn trai tổng tài giới thiệu thì cô Vương đã chăm sóc anh từ khi còn bé nên bà cũng được coi là người lớn trong nhà, vì vậy mới dám bênh vực Bạch Thu Nhiên mà trách móc anh.

Bạch Thu Nhiên nhìn thấy ánh mắt của cô Vương thì nhận ra mình diễn hơi lố khiến bạn trai tổng tài bị hàm oan, bèn ngượng ngùng trấn an: “Cô đừng lo ạ, cháu chỉ bất cẩn bị trẹo chân thôi, không sao đâu ạ.”

Có lẽ là do ban nãy cô diễn thật quá nên bây giờ đối với cô Vương, cô chỉ đang cậy mạnh, tỏ ra không sao để người khác không phải lo lắng mà thôi. Vậy là ánh mắt cô Vương nhìn cô càng thêm thân thương: “Có câu đυ.ng tới xương cốt một trăm ngày, mình không chủ quan được, vẫn phải đi bệnh viện khám, mà khám ra không có gì thì cũng nên nghỉ làm mấy ngày để ở nhà tĩnh dưỡng.”

Bạch Thu Nhiên ngơ ngác trợn tròn mắt, chỉ bị trẹo chân thôi mà, có cần làm quá vậy không?

Cô vội từ chối: “Không đau lắm đâu ạ, cũng không cần phải đi bệnh viện đâu, cuối tháng nên phòng Kế toán bận lắm, giờ mà cháu nghỉ phép thì các đồng nghiệp sẽ ôm nhiều việc lắm, cấp trên không đồng ý đâu ạ.”

Cô Vương mỉm cười, nói nhẹ hều: “Công ty nhà mình thì có gì mà lo.”

Bạch Thu Nhiên: “Ớ…”

Cô quên mình sắp là thái tử phi chứ không phải là nhân viên quèn nữa rồi. Bạch Thu Nhiên nhất thời á khẩu, cũng may có sếp Diệp giải cứu: “Cô Vương ơi, Nhiên Nhiên muốn yên ổn đi làm nên không thể dùng đặc quyền được ạ.”

Thật ra thì nếu được, Bạch Thu Nhiên không ngần ngại sử dùng đặc quyền một lần để hưởng thụ kh0ái cảm được đối xử đặc biệt, nhưng suy nghĩ tục tằng đó không phù hợp với hình tượng của cô, do đó cô đành dằn nỗi tiếc nuối vào lòng mà gật mạnh đầu tỏ ý tán đồng với ý kiến của bạn trai. Cô vẫn nên làm nhân viên quèn thì hơn.

Đại thiếu gia đã lên tiếng nên cô Vương không phản đối nữa. Cô thân thiết trách móc: “Thì cũng tại cậu chủ cầm đầu nên cô Bạch mới học theo đó.” Sau đó lại quay sang nói với Bạch Thu Nhiên, “Để tối cô Vương hầm giò heo cho cháu bồi bổ.”

Bạch Thu Nhiên ch ảy nước miếng thẹn thùng nói: “Vâng, vậy phiền cô ạ.”

Với tính cách của cô thì hẳn là sẽ khách sáo từ chối một phen, nhưng hiện giờ cô không dám nói nhiều vì cô phát hiện hình tượng đóa hoa bé nhỏ thuần khiết nhẫn nhịn chịu đựng có lực sát thương quá lớn với phụ nữ trung niên, nếu diễn tiếp e rằng cô Vương lại tưởng tượng ra cái gì nữa mất. Vì vậy cô đành đồng ý luôn.

Có lẽ dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của cô hợp nhãn cô Vương, cô Vương lại từ ái nói với cô: “Phiền gì chứ, miễn cháu với cậu chủ ăn ngon miệng thì bảo cô Vương nấu gì cũng được.”

Diễn xong tuồng này, họ phải đi làm.

Sống chung với bạn trai tổng tài nên tất nhiên cô đi làm với anh. Trước đây mỗi lần đi làm thì phần lớn là Bạch Thu Nhiên và con bạn thân cùng chen chúc trên tàu điện ngầm, tuy nhà gần công ty nhưng được đưa đón bằng ô tô vẫn thoải mái hơn chen chúc trên tàu điện ngầm nhiều.

Nghĩ đến sau này ngày nào cũng đi làm và tan làm cùng bạn trai tổng tài, Bạch Thu Nhiên hết sức phấn khởi, nhanh chóng bò lên ghế phụ, thắt dây an toàn rồi tràn đầy sức sống vung tay làm tư thế “Let’s go!”.

Tuy đang ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm nhưng chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên ngón giữa nơi bàn tay phải của cô vẫn rất nổi bật.

Thấy cô tự giác đeo nhẫn cầu hôn đi làm, Diệp Chi Châu khoái chí mỉm cười, sau đó rất phối hợp với hành động của cô mà khởi động xe chạy ra khỏi tầng hầm.